Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tương phùng

Tiểu thuyết gốc · 2536 chữ

Vũ Việt Hùng vẫn mỉm cười và trả lời một cách lịch sự. Không thấy anh ta dùng lực nào, nhưng Đặng Tâm Lỗi cảm thấy bản thân không phải cầm một đôi tay bằng xương bằng thịt mà giống như đỡ một tảng đá cứng.

Đây là lần tiếp xúc thân thiết đầu tiên của anh với Vũ Việt Hùng, cũng đã hiểu qua về người này. Cao thủ vừa ra tay là biết ngay đối thủ thế nào, vừa gặp hắn đã cảm thấy thân thủ của Vũ Việt Hùng tuyệt đối không thua kém mình, đến mức nào thì không thể phán đoán được.

Hai người dừng tay lại, Đặng Tâm Lỗi hạ tay xuống, ngón tay run rẩy không thoát khỏi tầm mắt của Long, biết mình đã ăn đòn lỗ thầm, một luồng khí hiếu chiến sực lên, nhếch khóe miệng, đặt tay phải sau lưng, chồm người về phía trước chuẩn bị tấn công. Phạm Cường đứng bên cạnh hiểu ý, bước nhanh tới trước mặt anh, quay lại lắc đầu, dùng ánh mắt quét một lượt xung quanh. Long hiểu ra, âm thầm hừ một tiếng, chậm rãi hạ hai tay ra sau lưng, mỉm cười nhìn chằm chằm từng động tác của Vũ Việt Hùng.

Vũ Việt Hùng tựa hồ không nhìn thấy hành động Long cùng Phạm Cường, cố ý nhìn quanh suốt một vòng, khoan thai nói: "Xem ra, người đáng ra phải ở đây vẫn chưa đến!"

Đặng Tâm Lỗi buồn cười nói: “Anh Minh đang “tiếp đãi” một vị khách bên trong, một vị khách nhà họ Nguyễn.” Anh ta cố ý nhấn mạnh từ “tiếp đãi”.

"Ồ?" Vũ Việt Hùng trong lòng thắt lại, trong lòng thầm nghĩ có chuyện gì đó không ổn, họ Nguyễn, rõ ràng là ám chỉ Ngọc Đan. Một người đàn ông xấu xa chiêu đãi một mỹ nữ xinh đẹp, thì thực sự không thể tưởng tượng được hậu quả khó lường đến chừng nào. Dù bình tĩnh đến đâu, lúc này anh vẫn có chút khó chịu. Giọng điệu dần dần lạnh lùng hơn: “Vậy tôi có may mắn có thể lên nói chuyện với chủ và khách ở đây không?”

"Đương nhiên!" Đặng Tâm Lỗi cười nói: "Anh Minh đã nói, người khác không thể vào, nhưng anh Hùng là một ngoại lệ."

"Ha ha, vậy ta thật là được chiều quá." Vũ Việt Hùng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng hận một nỗi chẳng thể bay thẳng vào trong kéo Thế Minh ra. Như cảm nhận được sự lo lắng của anh, Đặng Tâm Lỗi cố ý bước đi rất chậm rãi dẫn đường, miệng liên tục hỏi những chuyện không quan trọng. Nhìn thấy nụ cười ngày càng u ám của Vũ Việt Hùng, anh vui mừng đến suýt chút nữa bay lên trời. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình thật tệ, cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy làm kẻ xấu lại thú vị đến thế.

Cuối cùng cũng đến nơi, trước một cánh cửa gỗ được che bằng tấm biển “Người lạ miễn vào”. Chuẩn bị định gõ cửa, anh ôm bụng đau đớn và nói lời xin lỗi: “Ôi chú em ơi, thực sự xin lỗi. Đột nhiên anh cảm thấy đau bụng quá. Đợi đi giải quyết trước tí cho thoải mái. Chú cứ ở đây đợi một lát." Nói xong, anh ta quay người bỏ chạy, không cho Vũ Việt Hùng cơ hội nói.

Vũ Việt Hùng sững lại một chút, nhìn bốn phía, hành lang không có bóng người. Lại nhìn cánh cửa trước mặt, anh đưa tay đẩy, nhưng sau một giây suy nghĩ, anh lại bỏ, anh làm việc có nguyên tắc riêng, ổn định đầu óc, nghĩ đến việc Thế Minh đang định chơi trò gì.

Đang lúc suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng cười của một người đàn ông, âm thanh như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim, anh có thể nhận ra đó là giọng nói của Thế Minh. Trong cơn hoảng loạn, Vũ Việt Hùng đã tính đến sự an nguy của Ngọc Đan, không kịp đợi Đặng Tâm Lỗi quay lại, anh giơ chân và đá mạnh vào cửa.

"Uỳnh!" Cả dãy hành lang vang lên một tiếng lớn, cửa mở toang, Vũ Việt Hùng di chuyển rất nhanh, gần như ngay khi cửa bị đá, anh cũng lao vào, đồng thời còn có thêm nhiều người nữa, trong tay anh ta một khẩu súng lục màu đen sáng bóng. Sau khi vào, anh định hét lên để Thế Minh bình tĩnh lại, nhưng cảnh tượng bên trong khiến anh choáng váng.

Căn phòng vừa đủ rộng, ít nhất cũng phải hơn ba mươi mét vuông, ở giữa có một cái bàn gỗ tròn lớn, trên bàn bày biện đồ ăn phong phú, có không dưới ba mươi đĩa lớn đĩa nhỏ, có người ngồi xung quanh, ở giữa có một người nhân vật quan trọng. Thế Minh mặc một bộ vest như thể quanh năm suốt tháng chỉ có mỗi một bộ.

Bên phải là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc đồ trắng, người càng trắng hơn, lông mày rậm, mắt nhỏ, mũi thẳng, miệng vuông, người này rất quen thuộc với Vũ Việt Hùng. Người đứng đầu nhà họ Nguyễn luôn có quan hệ tốt với Nam Đạo Môn và cũng là anh trai của Ngọc Đan, tên là Nguyễn Mạnh Dũng. Những người khác bao gồm Nguyễn Hoàng An, Trung Vương và những người khác.

Vũ Việt Hùng đá tung cửa, khiến tất cả mọi người trong phòng, đặc biệt là cấp dưới của Mạnh Dũng, còn chưa kịp đặt ly rượu xuống, đã rút súng ra trước, quay người nhìn bốn phía, hai mắt đột nhiên mở to và nhìn chằm chằm vào vị khách không mời này. Khi Vũ Việt Hùng nhìn thấy tình hình bên trong, anh đã hiểu ra điều gì đó, Thế Minh lấy Ngọc Đan đe doạ không phải để đối phó với anh, không phải là giết, mà là để anh xấu hổ, hay nói đúng hơn là để ra oai phủ đầu.

Vũ Việt Hùng mặt đỏ bừng, nhưng phản ứng rất nhanh, nhanh tay cất súng, bình tĩnh mỉm cười: “Anh Minh, thật xin lỗi, đến vội quá, vô lễ không gõ cửa. Mạnh Dũng, sao anh lại đến đây?” Câu cuối là điều anh muốn hỏi nhất.

Mạnh Dũng đứng dậy, hắn cũng rất bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Vũ Việt Hùng, tuy nhiên hắn là người rất xuất chúng, mưu mô, cảm xúc và tức giận đều giấu vô hình, hắn cười nhạo Vũ Việt Hùng: “Hùng, Ngọc Đan không về nhà. Ngày hôm kia, tôi vốn tưởng có chuyện lớn nên đã phái người đi tìm khắp nơi, sau này nhận được thông báo của mấy tên đệ mới biết ở chỗ anh Minh. Anh Minh vừa đến HA mà cũng không quen tình tình, chỉ là vô tình mời nhầm người thôi. Hôm nay tôi đến đón Ngọc Đan về nhà, không ngờ anh Minh lại khách khí như vậy, nhất nhất xin lỗi rồi chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn như vậy, haha... Thật lịch sự! Chúng ta đều cùng sống trong giang hồ, chắc không cần chú trọng tiểu tiết đâu nhỉ!"

“Còn Ngọc Đan thì sao?”

"Chuyện đàn ông, tốt nhất là con gái nên ít can dự. Tôi đi phái người đưa cô ấy về nhà trước."

Vũ Việt Hùng gật đầu, hắn biết rất rõ tính cách của Mạnh Dũng, bề ngoài nhìn có vẻ vô tư, nhưng thực chất bên trong rất tinh tế, coi trọng lẽ phải, xử lý công việc rất thông minh. Gia tộc họ Nguyễn, từ tận đáy lòng coi thường người ngoài, thói quen này truyền lại cho Mạnh Dũng. Hắn tuy bề mặt quan hệ tốt với Nam Đạo Môn nhưng chỉ là vì lợi ích, một khi sinh tử, không thể dám chắc sẽ một lòng không đổi.

Thế Minh mới đến HA, sức mạnh của anh chưa đủ mạnh để lay chuyển Nam Đạo Môn, tuy nhiên, cái tên Bắc Môn cũng đủ doạ người, Mạnh Dũng chưa gì đã có ý định gần gũi, thêm một lối thoát cho tương lai.

Vũ Việt Hùng không nói gì, quay đầu nhìn Thế Minh, cười hỏi: “Anh Minh mời ta tới đây là mời tôi dùng bữa thôi sao?”

Thế Minh búng ngón tay, cười đáp: “ Anh nói đúng, lần này tôi chỉ muốn uống cùng anh một trận say khướt, hình như đã lâu lắm rồi chưa được diễm phúc ấy, kể từ lần cuối chúng ta uống rượu cùng nhau.” Nói xong hắn làm một động tác, Trung Vương và Nguyễn Hoàng An đều hiểu, đứng sang một bên.

Thấy vậy, Mạnh Dũng nháy mắt với cấp dưới của mình, một nhóm người cũng đứng dậy nhường đường.

"Hùng, mời ngồi!" Thế Minh đưa tay, khách khí mời Vũ Việt Hùng ngồi xuống. Lúc này bàn tròn chỉ còn lại ba người. Bề ngoài thân thiết nhưng trong bụng lại có một hòm bí mật. Thế Minh rót cho mỗi người một ly rượu đầy, nâng ly lên nói: "Có duyên mới có thể gặp nhau ở HA. Thật đáng nâng ly một ly." Sau đó, anh uống cạn chén.

Vũ Việt Hùng khẽ mỉm cười, ngẩng đầu uống rượu. Mạnh Dũng nhìn hai người, lắc đầu nói: "Hai người thật hào phóng, tửu lượng của tôi không tốt lắm, tốt nhất là nên uống từ từ." Anh miễn cưỡng uống hết rượu trong ly, còn anh thì không, khuôn mặt trắng trẻo chợt đỏ bừng.

Bữa cơm này cả Vũ Việt Hùng và Mạnh Dũng đều vui vẻ thưởng thức, người vui vẻ nhất có lẽ là Thế Minh, thỉnh thoảng nâng ly lên uống, trong vòng một giờ, Mạnh Dũng là người giương cờ đầu hàng trước tiên.

Mạnh Dũng cùng Vũ Việt Hùng rời đi, bề ngoài thì say rượu nhưng đầu óc rất tỉnh táo, khi bước ra ngoài, Mạnh Dũng thầm toan tính, hắn và Thế Minh đang uống rượu, gặp Vũ Việt Hùng, liệu anh ta có nghi ngờ gì không? Một khi anh ta đoán được rằng mình và Thế Minh đang bí mật thông đồng, mọi chuyện sẽ khó giải quyết.

Kỳ thực hắn đến đây là vì Ngọc Đan, Thế Minh gắng ép hắn ở lại ăn tối, nhưng chuyện này không có cách nào giải thích, càng nói lại càng xa bờ. Hắn ta có toan tính, Vũ Việt Hùng cũng có phần bất mãn với Mạnh Dũng, anh ta liều mạng vì em gái đến nơi thì nhìn thấy hắn ta uống rượu với kẻ thù lớn nhất của mình, anh ta cảm thấy bản thân như thể đang bị chơi đùa trong tay kẻ khác.

Dù biết đây là thủ đoạn của Thế Minh nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu và chán nản. Hai người sóng bước bên nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không ai nói gì. Bầu không khí u ám, đám tùy tùng phía sau Mạnh Dũng nhìn thấy lão đại và Vũ Việt Hùng sắc mặt không tốt, không dám ho he, lặng lẽ theo sau.

Sau khi đi ra ngoài, bên ngoài có tiếng ồn ào, một vòng người tụ tập xung quanh khiến Mạnh Dũng giật mình. Nhìn kỹ hơn, hóa ra phần lớn đều là người Nam Đạo Môn, trong đó cũng có rất nhiều cảnh sát, cười khúc khích nói: “Nhiều người như vậy, Hùng đúng là hào nhoáng quen rồi! Hôm nay vẫn còn sớm, lên nhà tôi ngồi tí?"

Vũ Việt Hùng tâm tình không tốt, chỉ lắc đầu hỏi: "Ngọc Đan có sao không? Thế Minh không làm gì chứ?!"

"Rất tốt!" Mạnh Dũng cười nói: "Xét về tính cách, Thế Minh là người khá tốt." Ý của hắn là, Thế Minh không phải háo sắc trước vẻ đẹp của Ngọc Đan mà làm việc gì bất lương. Nhưng những lời này đã biến chất khi qua tai Vũ Việt Hùng.

"Khá tốt?!" Vũ Việt Hùng gật đầu, cười chiếu lệ, vẫy tay với Mạnh Dũng: "Tôi còn có việc phải làm, lần này khất hẹn, hôm khác chúng ta gặp nhau!" Nói xong, anh bước vào xe không quay đầu lại, thấy vậy, người Đạo Môn và cảnh sát cũng lên xe phóng đi.

Đây là mục đích của Thế Minh, cậu nhằm tạo ra khoảng cách giữa Vũ Việt Hùng và Mãnh Dũng ở HA. Mặc dù đạt đến kết quả không phải chuyện một sớm một chiều nhưng với mở đầu của ngày hôm nay, Thế Minh cảm thấy khá tốt. Để đối phó với Nam Đạo Môn hùng mạnh, không những mình phải vững vàng mà còn phải cắt bỏ đôi cánh của tổ chức này, nếu còn sự giúp đỡ của các băng đảng khác thì Nam Đạo Môn chắc chắn sẽ còn mạnh mẽ hơn, việc đánh bại lại càng khó khăn hơn.

Một khi tình thế đảo ngược, mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Thế Minh đứng trước cửa sổ, từ xa có thể nhìn thấy đoàn xe của Vũ Việt Hùng đang rời đi, anh mỉm cười và chậm rãi đặt ngón tay trên cửa sổ khi đoàn xe tiến về phía xa. Long ở phía sau hắn thấp giọng hỏi: "Anh Minh, hôm nay chúng ta làm như vậy mục đích là gì? Sẽ không đơn giản như làm cho Vũ Việt Hùng ê chề thôi chứ?!"

"Đương nhiên không phải!" Thế Minh cười lạnh: "Anh chỉ muốn tạo cơ hội để sau này Nguyễn gia phản chiến."

"Nguyễn gia phản chiến? Sao có chuyện ấy được? Em nghe nói Mạnh Dũng cùng Vũ Việt Hùng quan hệ khá tốt!" Long kinh ngạc nói.

Thế Minh lắc nhẹ ngón tay và chậm rãi nói: "Giữa các bang hội sẽ không bao giờ có tình anh em, duy chỉ có lợi ích không thay đổi. Cách duy nhất để khiến các bang hội khác nghe theo mình là phải có sức mạnh tuyệt đối đè bẹp chúng!"

Buổi tối, Thế Minh nhận được cuộc gọi từ Trần Hồ Hoan mời anh quay lại quán bar Thiên Ý. Nguyễn Hoàng An nghe xong liền vỗ tay, hưng phấn nói: "Anh Minh, việc này cũng sắp oke rồi!"

Thế Minh chậm rãi hút một điếu thuốc, trong đầu tính qua thời gian, cuộc gọi của Trần Hồ Hoan đến sớm hơn anh tưởng, tuy chỉ gặp một lần nhưng lòng trung thành và chính trực vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Thế Minh. Việc đưa ra quyết định nhanh chóng có vẻ không bình thường. Thế Minh kỹ tính từng tí một, sau nhiều lần cân nhắc, cậu quyết định đi, nhưng mang theo tất cả những quân lính ưu tú và chia thành nhiều nhóm bí mật trốn quanh quán bar Thiên Ý.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.