Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bánh mì

Tiểu thuyết gốc · 2426 chữ

Sau một hồi suy tính, đành phải từ bỏ ý nghĩ này. Không phải muốn điều người là điều người được, ba người này đều là lãnh đạo của cùng một băng đảng, anh em bên dưới phải có người tạm thời quản lý tất cả các địa điểm và ngành nghề kinh doanh. Vì số lượng lớn như vậy nhất định phải được điều động và được phân bổ hợp lý, khối lượng công việc quả thực không hề nhỏ, cuộc họp kéo dài từ sáng đến khoảng hai giờ chiều vẫn chưa xong, Thế Minh vỗ nhẹ vào bụng, cảm thấy hơi đói.

Cậu nhìn đồng hồ và nói: "Vì ta không thể sống và suy nghĩ nếu có một chiếc bụng đói. Mọi người cũng đói rồi, đi ăn chút gì trường đi rồi tiếp tục họp."

Mọi người nghe xong đều cảm thấy thoải mái, đứng dậy duỗi cơ. Ngồi hồi lâu, các khớp xương gần như cứng đờ, khi cử động phát ra tiếng cạch.

Long hỏi: “Anh Minh, đi ăn ở khách sạn nào?”

Thế Minh cười nhẹ, chỉ vào phòng bếp nói: “Thời gian gấp rút, đã sai người chuẩn bị rồi, không cần phải đi khách sạn.”

Nhân cơ hội Thế Minh đi vào phòng bếp, Đông Thắng dùng tay trái xoa cổ, tay phải sờ bụng, buồn bã nói: “Anh Minh mãi bây giờ mới cảm thấy đói, bụng em sớm đã reo òng ọc rồi. Điều đau khổ nhất đời là đi họp mà mang cái bụng đói, nghe mệt cũng muốn ngủ cũng không ngủ được!"

Anh lẩm bẩm hồi lâu nhưng không ai để ý đến. Mọi người nhanh tay nhanh chân đi theo Thế Minh vào bếp, nhìn xung quanh thì thấy trên bàn có một cái túi lớn, bên trong toàn bánh mì khô đi kèm với một cái nồi lớn chứa đầy sữa đậu nành.

“Chỉ ăn cái này thôi à?” Long lau mắt, tự hỏi mình có nhìn nhầm không.

Thế Minh không trả lời, chỉ đi tới cầm bát, đổ đầy sữa đậu nành vào, uống một ngụm lớn, uống xong, vẫn còn dư vị ở lưỡi, lau miệng, cười nói: “Vị ngon quá, có thể nói là nước đậu thật. Mọi người cùng thử nhé.”

Nhìn thấy đại ca nói như vậy, những người khác lần lượt ngậm miệng, xấu hổ không biết nói thêm gì nữa, anh Minh đã uống rồi, làm sao bản thân còn dám chê bôi giả dáng thanh cao lãnh đạo? Mọi người ngồi vây quanh hai bên, nhìn những miếng bánh bì và sữa đậu trên bàn, họ không thèm ăn chút nào. Những người này thường đi ăn ở khách sạn lớn, không có bữa ăn nào thiếu mùi thịt, bây giờ bàn ăn với món ăn khô khốc này, có thể kích thích thèm ăn của họ mới lạ.

Long dẫn đầu cầm bánh mì lên lớn tiếng: “Chốc nữa còn có cuộc họp, nếu không muốn đói thì ăn nhanh đi.”

Mọi người đều chán nản nên không còn cách nào khác là phải cầm miếng bánh mì khô khốc cho vào miệng rồi nhai một cách máy móc mà không cần biết mùi vị.

Đông Thắng lông mày nhíu lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Em tưởng Anh Minh đã chuẩn bị thứ gì đó ngon lành, hóa ra chỉ là vài mẩu bánh mì khô với nước đậu nhạt tệch, mùi vị chả có gì đặc biệt."

Thế Minh nhướng mày, nghiêng đầu hỏi: "Mày nói cái gì?"

"Dạ! Em có nói gì đâu!" Đông Thắng vội vàng giải thích: "Em nói ta ăn nhiều thịt, thỉnh thoảng ăn bánh mì cũng nhẹ bụng!" Ngay sau đó, mọi người tùy ý đệm bụng rồi trở lại đại sảnh ngồi. Hút xong một điếu thuốc, Thế Minh từ trong bếp lau khóe miệng đi ra, nói: “Anh muốn cùng mọi người bàn một việc, trong thời gian tới anh dự định tăng cường đầu tư vào kinh doanh chân chính, mọi người nghĩ thế nào?”

Tất cả mọi người nghe xong đều không có ý kiến gì, dù sao cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh, Long không thể ngồi yên, giọng nói đột nhiên lớn hơn: “Đại ca muốn tăng mức đầu tư?! Đại ca, hiện tại đã hơn một nửa thu nhập của Thế Minh Hội đã giao cho Văn Siêu cầm, nếu nó càng lớn, anh em chúng ta đến cơm còn chẳng có mà ăn."

“Cho nên” Thế Minh gật đầu, nghiêm túc nói: “Đừng tưởng rằng băng nhóm chúng ta bây giờ rất giàu có mà tiêu tiền hoang phí, đừng ra giọng bố đời buộc phải đi ăn ở khách sạn ba sao. Tôi cũng không yêu cầu mọi người làm như thế nào, chỉ muốn để mọi người biết trân trọng. Con người không thể mãi mãi ở trong âm phủ của xã hội đen, chúng mình cũng nên chừa lại một lối thoát cho tương lai.”

Mọi người nhìn nhau với vẻ nghi ngờ, hiển nhiên là không ai hiểu. Đông Thắng hỏi trước: “Anh Minh, nếu không gia nhập xã hội đen, chúng ta còn có thể làm cái gì?”

Thế Minh mỉm cười nói: "Kiếm đủ tiền, mua nhà, mua xe, cưới vợ, sinh vài đứa con và sống một cuộc sống an phận thủ thường."

Đông Thắng nghe vậy không thể tin nhìn Thế Minh, rùng mình hồi lâu nói: "Anh Minh… anh Minh, sao đột nhiên anh lại nói như vậy? Có phải là anh..."

Thế Minh hiểu rõ anh ta đang nghĩ gì, xua tay nói: "Yên tâm, anh mày chưa hoàn thành ước mơ của mình sẽ không bỏ cuộc, các anh em đã đi theo anh, anh nhất định phải chịu trách nhiệm về cuộc sống tương lai của các anh em!"

Long gật đầu: “Anh Minh, tôi hiểu rồi.”

Thế Minh tiếp tục: “Cho dù bây giờ chúng ta đang ở trong thế giới ngầm, chúng ta cũng không nên giống như những người khác. Có tiền đến đâu tiêu sạch đến đấy, bất kể ngày mai không có tiền ở đâu chui ra, bất kể tương lai khổ sợ hay phiền muộn. Đây chỉ là dấu hiệu của giàu sổi. Anh muốn trở thành giang hồ quý tộc trong xã hội đen. Chúng ta phải có tư cách tự kiềm chế, bất kể ai nhìn thấy chúng ta cũng phải ngước mắt ngưỡng mộ!

Thấy mọi người đang trầm tư, cậu khẽ mỉm cười: "Được rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện làm ăn!"

Cuộc họp kéo dài đến khoảng sáu giờ tối, mọi người trở về chỗ ở của mình để chuẩn bị, chỉ còn Thế Minh, Trung Vương, Nguyễn Hoàng An và những người khác vẫn đang thảo luận trong biệt thự.

Thế Minh trở lại thành phố J rất bí mật, ngay cả những người trong Hiệp hội Thế Minh cũng không biết chuyện này, khi cậu rời đi cũng trong im lặng, không có cấp dưới nào ra tiễn.

Ra xã hội lâu nên cậu biết lúc nào nên thể hiện, lúc nào nên ẩn mình. Không có nhiều người ở thành phố J biết rằng cậu ấy đã đi, và càng ít người biết cậu sẽ đi đâu. Gió thổi qua sẽ làm mặt hồ gợn sóng, khi cơn gió qua đi, mặt hồ sẽ tĩnh lặng trở lại. DL chỉ cách thành phố J hơn một giờ bay nhưng nhiệt độ lại cách xa như thể cách hàng nghìn dặm.

Vừa xuống máy bay, Thế Minh và những người khác hiển nhiên đã nhận thức được sự thay đổi của nhiệt độ, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, dường như mặt trời đột nhiên lớn hơn so với lúc ở thành phố J, nó thật đẹp và sáng tuyệt vời, nóng bỏng khiến người ta không dám ngước lên. Mùa đông ở DL không lạnh mà chỉ khi không có gió. Đoàn người chờ bọn họ rời khỏi sân bay, Đông Thắng cởi áo khoác, dang rộng vòng tay, ngửa mặt nhìn trời, nói một câu ngoài dự liệu của mọi người: "Cuối cùng thì tôi cũng đã ra khỏi tỉnh J!"

"Phụt!" Long suýt chút nữa sặc nước bọt, trừng mắt nhìn Đông Thắng, mỉa mai nói: "Hờ, đây quả thực là thứ đáng để khoe!"

Đông Thắng nghiêm túc nói: “Đây quả thực là lần đầu tiên em xuất tỉnh!”

Long tức giận nói: “Im đi, khắp thiên hạ đều nghe thấy tiếng mày rồi, mày có thể không cần sĩ diện, nhưng bọn anh mày thì không!” Nói xong, kéo Thế Minh nhanh chóng chạy sang một bên.

Long đi đông đi tây, không phải khắp đất nước, ít nhất cũng là một nửa trái đất . Ngay cả Tam giác vàng cũng không còn xa lạ, anh đã từng đến đó vài lần khi giao dịch với Ma Sói. Nhưng Đông Thắng thì khác, quyền lực của Hổ Đảng vẫn chưa mở rộng ra ngoài tỉnh, anh ta vẫn luôn đảm nhận vai trò quản gia. Đây là lần đầu tiên anh đi xa, đến một nơi xa lạ, sợ người khác bỏ mình lại nên vội vàng đuổi kịp mọi người và hét lên: “Chờ em với!”

Bên ngoài sân bay, Long sớm sắp xếp vài chiếc xe đợi, nhìn thấy đám người Thế Minh đi ra. Cửa xe ô tô mở, hơn chục người bước ra, người dẫn đầu trong số họ là Trần Bách Thành với nụ cười rạng rỡ trên mặt. Dù cách rất xa nhưng tiếng cười vẫn rất vang, họ sải bước tới đón, cúi xuống kính cẩn nói: “Chào anh Minh!”

Thế Minh cười, vỗ vỗ vai, khen: "Anh Long đi vắng một thời gian, chắc hẳn là mệt mỏi lắm."

“Đâu có!” Trần Bách Thành nịnh bợ nói: “Việc của DL đều do anh Long quản lý, em chỉ phụ trách lo liệu và xử lý một số việc vặt thôi.” Thế Minh mỉm cười chỉ vào hắn, cười nói: "Tốt lắm! Một thời gian không gặp mà thằng em đã tiến bộ rất nhiều rồi!"

Long đứng bên cạnh mỉm cười gật đầu, Trần Bách Thành được anh tiến cử, giờ được khen ngợi, anh thấy mát mặt. Phạm Cường sắc mặt cũng không mấy vui vẻ, hừ lạnh một tiếng, đi sang một bên.

Khi mọi người bước ra khỏi sân bay, Trần Bách Thành giống như một ông chủ nhà, chào hỏi mọi người qua lại, đon đả đôn đáo và bận rộn. Hắn ta để Thế Minh và Long lên một chiếc ô tô BMW sang trọng màu đen, đi vòng sang đầu bên kia của xe, vừa định mở cửa bước vào thì cửa xe đã đóng lại, hắn ta tức giận. Ngẩng đầu định hét lên chửi rủa, nhưng lại không dám chửi một chữ, tức giận trong nháy mắt biến thành một nụ cười giả tạo, cung kính nói: “Anh Cường!"

Phạm Cường ấn nút đóng cửa xe, mặt không biểu tình lắc đầu, lạnh lùng nói: "Mày cũng là người gia nhập từ lâu, hẳn là hiểu rõ quy củ, chỗ này không thích hợp cho mày ngồi!"

Trần Bách Thành nghe vậy, sắc mặt thay đổi như tắc kè hoa, nhưng vẫn cố nở một nụ cười xấu xa, cười nói: "Cám ơn lời khuyên của anh, anh Cường, em sẽ ghi nhớ!"

Nói xong, hắn quay người lại và nhường đường. Phạm Cường chỉ liếc nhìn một cái, chế nhạo, không để ý đến hắn, mở cửa bước vào xe, hoàn toàn không để ý đến những gì đối phương vừa nói. Trong lòng anh, Trần Bách Thành không có bao nhiêu quan trọng.

Mãi cho đến khi xe chạy đi được một lúc, Trần Bách Thành khuôn mặt mới trở lại bình thường, lòng căm hận của hắn đối với Phạm Cường không thể nói nên lời. Lúc này, một người đàn em chạy tới nói: “Anh Thành, mọi người đều đã rời đi, chỉ còn lại chúng ta thôi.”

Trần Bách Thành nhìn quanh, thấy trong bảy tám chiếc xe chỉ còn lại một chiếc xe đang đợi anh, những chiếc khác đã lái đi rất xa, anh giậm chân, hung hăng nói: “Sớm muộn gì tao cũng để mày biết thế nào là lễ độ!"

Phạm Cường đẩy Trần Bách Thành sang một bên, Long trong xe tự nhiên nhìn thấy, nhưng hai người quan hệ sâu đậm, những chi tiết này hắn căn bản không để ý, cho nên cũng không nói gì. Thay vào đó, Thế Minh mỉm cười và nói: "Cường, mày có hơi quá với Thành không?"

Phạm Cường đơn giản trả lời: "Lòng nó không liêm chính."

Long cười khà khà nói: "Làm sao, Cường biết, mày lại còn có thuật đọc suy nghĩ người khác à."

Phạm Cường không biết tại sao mình lại ghét Trần Bách Thành, có thể hoàn toàn là theo bản năng: “Không có lý do gì, chỉ là em nhận thấy thôi!”

Long không đồng tình nói: “Thành thật mà nói, anh biết Thành là người như thế nào. Thủ đoạn của nó tuy có hơi ác độc nhưng vẫn trung thành với anh, quả thực là một người có năng lực, thực sự đã giúp đỡ anh nhiều ở Đảng Long. Anh rất bận, nhưng có nó ở đây, anh hoàn toàn có thể bỏ qua một số việc nhỏ, mà nhiều khi nó còn làm tốt hơn anh."

Phạm Cường vẫn im lặng và không nói gì thêm.

Chiếc xe từ từ dừng lại trước một tòa nhà. Thế Minh ngồi trong xe ngẩng đầu nhìn, mái nhà cao ngất trời, ít nhất cũng phải tầm tầng 40, hỏi: "Văn Siêu có ở đây không?"

Long có chút ghen tị nói: “Người biết tiêu tiền cũng là người biết hưởng thụ.” Long luôn xin tiền từ khắp các người chủ đảng phòng trong cuộc họp, nhưng nếu xin tiền Văn Siêu thì sẽ khó như lên trời vậy. Anh luôn tin rằng kinh doanh sạch không thể kiếm bội tiền bằng cách hoạt động kinh doanh đen của thế giới ngầm và không thể phát tài. Một nhóm người đông như Thế Minh Hội chỉ dựa vào những người tầm thường trong doanh nghiệp sạch thì thu nhập có đủ nuôi không? Anh bày tỏ sự nghi ngờ.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.