Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứng cỏi

Tiểu thuyết gốc · 2504 chữ

Buổi tối, Thế Minh hẹn Thu Ninh, cô có hơi lấy làm lạ, dù biết Thế Minh có thể sẽ hẹn, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy. Thế Minh xuất quỷ nhập thần, tung tích khó nắm bắt Thu Ninh sớm đã đoán được, cô cũng rất nhanh ổn định tâm thái. Hai người gặp nhau tại một quán bar nhỏ gần nhà Thu Ninh. Tên của quán bar là Deep Blue, một cái tên rất tao nhã vị trời tây, cách bài trí bên trong cũng xứng đáng với cái tên này, tuy không lớn nhưng bày biện rất phong cách.

Thế Minh ngồi một mình ở một bàn, Trung Vương và Nguyễn Hoàng An ngồi ở bàn bên cạnh, Kim cùng năm người còn lại không tiến vào trong, trốn ở ngoài xe trước cửa quán bar.

Thế Minh cố ý đến sớm, cầm lon Coca trên bàn chậm rãi hớp một ngụm, đây đã là cốc thứ ba. Thế Minh là người thiếu kiên nhẫn, nhưng với Thu Ninh là một ngoại lệ. Cậu nghe nhạc trong quán bar, gõ nhẹ ngón tay lên bàn. Ngay khi cậu nghĩ Thu Ninh sẽ không đến thì cô cuối cùng cũng xuất hiện.

Không có bất kỳ lời chào hỏi khách sáo câu nệ, Thu Ninh ngồi đối diện với Thế Minh, nhìn lon Coca trước mặt và nói: "Đến quán bar sao chỉ uống nước ngọt."

Nói xong, búng ngón tay gọi với người phục vụ: "Hai ly bia, bia tươi."

Thế Minh nhìn Thu Ninh, cậu đã không gặp cô vài tháng rồi, cô trông tươi đẹp và nhuận sắc hơn. Khuôn mặt phân phấn đo đỏ rạng rỡ, đôi lông mày đen nhướng lên bờ thái dương, đôi mắt đen sáng sắc bén. Thu Ninh không mặc thường phục, mà cô mặc bộ đồng phục cảnh sát màu đen. Bộ đồ không chỉ thể hiện năng lực của cô mà còn khiến Thế Minh cảm thấy ngột ngạt khó tả.

Cậu đoán chắc Thu Ninh cố ý ăn mặc như vậy. Thế Minh khẽ mỉm cười, điều chỉnh tư thế, dùng hai tay xoa xoa cái cốc, nói: “Chỉ cần thích, uống gì cũng được.”

Thu Ninh hơi nhướng mày, lời nói không khớp với giọng điệu: “Nhiều người khuyên tôi không nên làm cảnh sát, nhưng tôi thích nên hiện tại tôi vẫn là cảnh sát.”

Thế Minh lắc đầu, không trả lời, đẩy cốc cô ca sang một bên: “Vậy hôm nay chúng ta uống đi.”

Thu Ninh nhìn cậu nói: “Tôi luôn cho rằng anh là một người có chủ kiến.”

Thế Minh có ý gì đó: “Nghe lời khuyên của người khác, không thừa.”

Sắc mặt Thu Ninh nghiêm lại, cô kiên quyết nói: "Tôi khác. Người khác không thể thay đổi quyết định của tôi, bất kể họ là ai."

Thế Minh nghiêng người về phía trước, lặng lẽ nhìn cô: “Nhỡ đâu đó là một người thật sự quan tâm đến cô thì sao?”

Thu Ninh ánh mắt có chút né tránh, cô quay mặt sang một bên, thấp giọng nói: “Ai cũng vậy.”

Thế Minh có hơi phiền lòng, dựa lưng vào ghế: “Tôi luôn nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn thân.”

Thu Ninh nghi hoặc hỏi: “Hiện tại không phải à?”

"Tất nhiên, nên tôi nói gì thì Ninh phải nghe. Tôi sẽ không làm điều gì có hại cho bạn bè, đặc biệt là Ninh."

Thế Minh dừng lại, nhìn thấy Thu Ninh cúi đầu, biết cô đang nghe, sau đó chậm rãi nói: “Ninh chưa từng đến Myanmar, chưa từng thấy Tam giác vàng, chưa từng trải qua chiến tranh ở đó, cũng chưa từng nếm thử những thủ đoạn của họ, họ coi mạng người như cỏ rác và giết người không chớp mắt, tôi không muốn Ninh trở thành một trong những mục tiêu của họ ”.

Vai Thu Ninh run lên, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thế Minh: "Tôi không quan tâm, tôi không sợ chết, càng không sợ Tam giác vàng."

Thế Minh nhìn không ra bất kỳ cái lo lắng trong đáy mắt cô, chỉ thấy nét quyết tâm, nếu một người không sợ chết, vậy trên đời còn có cái gì có thể dọa. Thu Ninh và Thế Minh rất giống nhau, mặc dù Thế Minh nói rằng cậu nghe lời khuyên của người khác, nhưng thực tế cả hai đều có tính bướng bỉnh thiên bẩm. Thế Minh muốn làm gì, cậu nhất định sẽ làm, cho dù có lao vào đống lửa. Thu Ninh cũng vậy, đặc biệt là sau khi ký ức xám xịt đó xảy ra, cô không còn sợ chết nữa mà thay vào đó lại nảy sinh một cảm giác khao khát cái chết một cách lạ lùng. Thế Minh có thể cảm nhận được suy nghĩ trong cô, cậu trầm lặng, không khí chút nặng nề.

Lúc này người phục vụ mang tới hai ly bia, Thu Ninh cầm ly lên, cười nói: “Tới cũng tới rồi, tôi còn chưa nói lời chào. Để tôi nâng cốc chúc mừng anh! "

Thế Minh nâng ly cười nói: “Chỉ cần có thể nhìn thấy Ninh sống vui vẻ, đó chính là sự hạnh phúc lớn nhất đối với tôi.”

Thu Ninh nói: "Ngày mai tôi phải làm ca sáng, uống xong ly rượu này phải đi rồi. Cạn chén?" Thế Minh còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn đôi mắt đen láy của Thu Ninh sáng lên như sao, cậu cầm cốc, nhấp một ngụm, cuối cùng không nói gì, nhẹ nhàng cụng ly với cô nói: "Cạn!"

Hai người uống hết trong một ngụm, Thu Ninh đặt chiếc ly rỗng xuống, cầm túi xách lên, đứng dậy nói: "Bây giờ tôi đi đây. Ngày kia tôi được nghỉ, tôi sẽ hẹn anh sau.”

Nhìn thấy Thu Ninh chuẩn bị rời đi, Thế Minh nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trống rỗng trước mặt, một lúc sau mới thở dài một hơi, đứng dậy quay mặt về phía đối phương: “Thu Ninh, nhớ kỹ một điều.”

Thu Ninh rõ ràng cảm nhận được tình cảm chân thành của Thế Minh, khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt lo lắng và nghiêm túc, sau đó cô bình tĩnh mỉm cười nói: "Sao bỗng nhiên lại nghiêm túc thế?"

Thế Minh nói từng chữ một: “Hãy nhớ kỹ, bất kể thời điểm nào, nếu đã lựa chọn, tôi sẽ ủng hộ Ninh. Nếu có người muốn gây bất lợi cho Ninh, nếu có người muốn tổn thương Ninh, thì việc đầu tiên họ phải hỏi tôi có đồng ý hay không."

Những lời nói chân thành này khiến Thu Ninh cảm động, lớp vỏ bọc cứng cáp của cô vỡ tan, mắt cô như ẩn hiện một tầng sương mù. Dù có cứng rắn đến đâu cô cũng chỉ là một người phụ nữ, cô cần một nơi tránh giông tránh gió, cần tìm nơi xoa dịu những vết thương nơi tim, cô muốn lao vào vòng tay của Thế Minh, nhưng cô lại gượng ép bản thân không được làm vậy.

Cô lùi lại một bước, nghẹn ngào: "Sao anh lại đối với tôi như vậy? Tôi không cần ai thương hại."

Thế Minh đau xót, kiên định nói: "Chúng ta là bằng hữu là tri kỷ phải không?! Không ai có thể làm tổn thương Ninh, chỉ cần ngày nào Minh còn sống, Minh sẽ bảo vệ Ninh.”

Thu Ninh không dám nhìn Thế Minh, huống chi là ánh mắt của cậu, cô sợ mình không làm chủ được cảm xúc.

Thu Ninh rời đi, hay nói đúng hơn là bỏ chạy. Nguyễn Hoàng An và Trung Vương nhìn nhau, thấy kinh ngạc nhưng càng bất lực, không biết anh Minh đến đây là để thuyết phục Thu Ninh hay là để động viên cô nàng. Nguyễn Hoàng An chớp mắt nhìn Trung Vương rồi cong môi lên. Trung Vương hiểu ý, đứng dậy đến cạnh Thế Minh, thấp giọng nói: "Anh Minh!"

Thế Minh nhìn đăm chiêu chỗ ngồi Thu Ninh như người mất hồn, không ngẩng đầu lên nói: "Cái gì?"

Trung Vương thận trọng nói: "Anh Minh, những gì anh vừa nói không phải sự thật đúng không? Anh định trở thành kẻ thù của Tam giác vàng thật à?”

Thế Minh ổn định tinh thần, ngẩng đầu nhìn Trung Vương, nheo mắt cười nói: “Không.”

Trung Vương sửng sốt: "Còn những gì anh vừa nói với Thu Ninh ...?"

Thế Minh nghiêm túc nói: "Những gì anh nói là thật. Đương nhiên, anh sẽ không để Thu Ninh bị hại."

"Vậy..." Trung Vương không hiểu, phía sau Nguyễn Hoàng An cũng ngơ ngác.

Thế Minh nhắm mắt lại: "Sự tại nhân vi, tao không tin không có cách để song phương vẹn toàn."

Về cơ bản thì điều này rất khó! Trung Vương và Nguyễn Hoàng An đồng thời bổ sung thêm.

“Ha ha!” Lúc này, một tiếng cười sảng khoái từ phía cửa truyền đến. Giọng nói này Thế Minh không xa lạ, cũng rất quen thuộc, cậu giật mình ngẩng đầu lên, quả nhiên thân hình hơi mập mạp của Ma Sói già đang lảo đảo đi về phía cậu.

Thế Minh đứng dậy, cười nói: "Không hoa mắt đấy chứ?!"

"Không, mắt chú em hoàn toàn không có vấn đề gì cả."

Vừa nói, hắn vừa đi tới trước mặt Thế Minh, nhìn từ trên xuống dưới, "Vẫn thế!"

Vừa nói, hắn vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Thế Minh nhìn vị khách không mời mà đến, cẩn thận nói: "Tôi vốn tưởng chỉ có bản thân là luôn tạo ra bất ngờ, nhưng xem ra là anh Ma Sói còn hơn, sao anh biết tôi ở đây?"

"Này! Từ lúc chú mày xuống máy bay anh mày đã biết thừa rồi. "

“Khà khà!” Thế Minh hơi kinh hãi, nhưng sắc mặt vẫn như cũ nói: “Tai mắt tinh thông ghê!”

“Hết cách!” Ma Sói thở dài: “Làm trong ngành chúng ta, nếu không có tai mắt tinh tường, có thể die bất cứ lúc nào.”

Thế Minh gật đầu nói: "Có lý!"

Cậu xua tay, gọi người phục vụ, gọi thêm hai ly rượu, sau đó ngồi xuống nói với Ma Sói: "Anh Ma Sói, lần này không phải tới đây rồi sao? Đã đến lúc thể hiện trước mặt tôi anh có đôi tai và đôi mắt tinh tường ”.

Ma Sói sắc mặt thẳng thắn nói: “Chú em nói thế là thế nào. Mặc dù chỗ này không phải địa bàn của anh, nhưng anh chắc chắn quen chỗ này hơn chú nhiều, cũng phải quen nửa cái đất này. Nếu chú em đã đến, anh phải hoàn thành tốt bổn phận của gia chủ, sao lại có chuyện không tới đón tiếp chú em?!”

Thế Minh cười, con ma sói già đời này đã trưởng thành và lão luyện theo tuổi tác, nói hay hơn hát: "Vừa rồi anh cũng đã nhìn thấy Thu Ninh rời đi rồi nhỉ?”

"Chao ôi!" Ma Sói gật đầu tán thưởng: "Chú em ghê gớm quá, chỉ mấy câu nói, liền có thể khiến một con hổ cái như vậy bỏ chạy khóc lóc, ghê thật!"

Thế Minh mỉm cười và không nói gì, thầm chửi Ma Sói vì lối ăn nói không lấp liếm. Rất nhanh, rượu đã được mở, Thế Minh ra hiệu cho Ma Sói nhấp một ngụm, sau đó mỉm cười nghe tiếng nhạc trầm ấm trong quán. Ngón tay cậu gõ gõ lên bàn theo nhịp. Cậu có thể giữ bình tĩnh, nhưng Ma Sói lại không, nhìn cậu ta với vẻ mặt nhàn nhã, hắn hỏi: "Hàng kia thế nào rồi?"

Thế Minh không nói gì, nheo mắt lại, chậm rãi nâng ly lên và nhấp thêm một ngụm rượu.

Nhìn thấy hắn như vậy, Ma Sói có hơi lo lắng và sốt ruột, nếu là người khác, có lẽ hắn đã lật bàn rồi vỗ mông bỏ đi, nhưng bây giờ Thế Minh đang ngồi trước mặt hắn, đành phải nhẫn nhịn. Không chỉ vì mối quan hệ giữa hai người mà còn vì thực lực đằng sau. Hắn ta nghiêng người về phía trước, giọng điệu không hài lòng nói: "Chú nên trả lời, để tôi có thể giải thích với tướng quân."

Thế Minh nhướng mày: “Xem ra ông anh rất có năng lực ở Điện Binh Phủ!"

Ma Sói có chút bối rối trước câu hỏi khó hiểu của cậu, một lúc sau mới cau mày nói: "Chú có ý gì?"

Thế Minh cười nói: “Không có gì, chỉ là em hơi tò mò thôi.”

Ma Sói tức giận, trong lòng rên rỉ nhỏ từng giọt máu, nói ý bất thiện: “Cũng được, gọi là có tí thực lực.”

Thế Minh quen thuộc với lão Ma Sói này, vừa nghe giọng điệu của hắn liền biết đang giả bộ cố làm ra vẻ, cậu cười thầm, lại nhấp một ngụm rượu, động tác vẫn chậm rãi, có khí chất tao nhã, nhưng thực chất trong đầu cậu đang rất tỉnh táo, mấy giây sau, nói: “Sau ba ngày, anh phái người đến lấy hàng.”

Ma Sói mở to mắt nhìn Thế Minh, nghi hoặc: "Chú đang đùa anh đấy à?"

Thế Minh ngẩng đầu cười nói: “Em có bao giờ biết lừa người đâu?!”

Ma Sói cẩn thận suy nghĩ, sau đó nghiêm túc, gật đầu khẳng định: "Quả nhiên không lừa."

“Cho nên,” Thế Minh nói, “Em nói ba ngày là ba ngày, anh không cần thắc mắc.”

Ma Sói vui mừng: “Thằng em đã nói như vậy, anh còn có thể làm gì? Ba ngày sau, anh sẽ đợi tin tức từ chú.”

Nói xong, Ma Sói uống một ngụm rượu trong ly rồi đứng dậy rời đi. Trước khi rời đi, hắn còn nói: “Chờ chuyện này giải quyết xong, hai anh em chúng ta lại tụ tập tí.”

Thế Minh biết hắn đang vội đi thương lượng cho tướng quân nên cũng không mấy để tâm, gật đầu nói: “Dù sao em không để ông anh mất công đi về là được.”

Ma Sói cười lớn:“Được.”

Ma Sói nói thêm mấy câu khách khí với Thế Minh rồi nhanh chóng rời đi. Sau khi hắn rời đi, Nguyễn Hoàng An thắc mắc đi tới trước mặt Thế Minh hỏi: “Anh Minh, Thu Ninh còn chưa buông, em thấy cô ý cũng không có ý buông xuôi. Ba ngày nữa chúng ta lấy cái gì đưa cho Tam giác vàng?"

Thế Minh thanh âm có chút thất thường: “Anh đương nhiên có cách không để họ phát hiện ra chúng ta và Thu Ninh.”

"Cách gì?" Không chỉ Nguyễn Hoàng An kinh ngạc, Trung Vương cũng là Trương Nhi mơ hồ, không hiểu Thế Minh đang nghĩ gì.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.