Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Thành Chúa Cứu Thế

Tiểu thuyết gốc · 2953 chữ

Từng tòa nhà sụp đổ, cửa kính vỡ nát, xi măng và gạch đá rơi rụng như mưa. Xe cộ mất lái đâm vào nhau, bình gas nổ lớn, mọi người la hét ôm đầu bỏ chạy, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Trương Thành, tỉnh lại..."

Khói bụi, máu tươi, trên đường là xác người chết nằm ngổn ngang.

"Trương Thành, mau tỉnh lại..."

Hắn chật vật chạy trốn, bàn tay nắm thật chặt tay của một người, cố gắng kéo theo cô ấy. Bỗng mặt đất sụp xuống, tay hắn... buông ra.

"TRƯƠNG THÀNH, TỈNH LẠI!"

Hắn từ trong mê man bừng tỉnh, trên trán đầy mồ hôi, đôi mắt trống rỗng, dường như vẫn còn đắm chìm trong những hình ảnh kia. Thật lâu sau, ánh mắt hắn mới dần có lại tiêu cự.

"Mình tên là... Trương Thành."

Trương Thành thì thào đáp, hắn muốn nghĩ sâu thêm, bất chợt đầu đau nhói, không nhịn được thấp giọng rên rỉ. Chờ cho cơn đau dịu đi, Trương Thành mới từ từ gượng dậy, đưa mắt quan sát xung quanh.

Đây là một không gian màu trắng rộng lớn, ngoại trừ chiếc giường hắn đang nằm, không xa còn có một chiếc gương lớn, còn lại nơi đây hoàn toàn trống rỗng. Trương Thành từ trên giường ngồi dậy, hắn đi tới chiếc gương, nhìn bộ dạng bản thân trong gương.

Trong gương là một thanh niên tầm hai lăm hai sáu tuổi, gương mặt tái nhợt, dáng người cao gầy. Trương Thành vuốt ve mặt mình, trong lòng không khỏi trào lên một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Quen thuộc vì đây là bộ mặt của hắn, xa lạ vì hắn hoàn toàn không nhớ rõ một chút ký ức nào về chủ nhân của gương mặt này, ngoại trừ một cái tên.

Trương Thành đứng lặng trước gương một lúc, mới bần thần xoay người rời khỏi. Hắn chọn đại một phương hướng đi lên phía trước. Càng đi Trương Thành cách chỗ cái giường càng xa, năm mươi mét, một trăm mét, một cây số... nhưng không gian này dường như vẫn kéo dài mãi mãi, hơn nữa cảnh vật vẫn luôn là một màu trắng xóa không thay đổi.

Trương Thành dừng lại thở hổn hển, hắn không nhịn được ngửa mặt lên trời thét to:

- Đây là đâu?

- Chủ nhân, ngài đã tỉnh?

Một giọng nói trẻ con đột ngột vang lên khiến Trương Thành giật mình, hắn quay đầu theo hướng tiếng nói phát ra. Từ trên không trung, một bóng dáng nhỏ nhắn từ từ bay xuống. Đợi tới khi nó bay tới gần, Trương Thành mới nhìn rõ hình dáng của nó.

Đây là một con mèo, một con mèo với bộ lông trắng tinh, mặc trên người một bộ áo choàng dài màu tím giống như ma pháp sư trong phim, hơn nữa nó còn... biết bay. Chỉ là Trương Thành lại không có vẻ gì quá kinh ngạc. Đối với phản ứng của bản thân, Trương Thành cũng giật nảy mình. Hắn nhìn con mèo, ngập ngừng:

- Ngươi là...

- Chủ nhân, ngài quên tên của ta rồi sao? Ta là người hầu trung thành và tận tâm nhất của ngài, Bạch Thải đây. Chủ nhân quên tên của ta sao, ta đây sẽ rất thương tâm đó.

Con mèo bay vòng quanh người Trương Thành, dùng đầu cọ vào tay hắn, làm nũng nói.

-Vậy...à.

Trương Thành gãi gãi đầu, hắn thuận tay vuốt nhẹ đầu con mèo. Một cảm giác quen thuộc hiện lên, giống như hắn đã từng làm điều này rất nhiều lần rồi. Có lẽ, mình thực sự chính là chủ nhân của nó?

Vậy, Bạch Thải đúng không? Ngươi có thể giúp ta nói một chút về nơi này không? Ta giống như... quên đi rất nhiều thứ.

- Quên đi? À, đúng rồi, thực xin lỗi chủ nhân, đều là do ta thất trách. Bạch Thải cũng vừa mới theo chủ nhân tỉnh lại mà được đánh thức, cho nên nhất thời ngay cả chủ nhân phân phó cũng đã quên mất. Chủ nhân xin mời theo ta tới trước Tấm Gương Vị DIện, nó có ghi lại hết những gì mà chủ nhân đã lưu lại trước khi ngài ngủ say. Chủ nhân xin mời đi theo ta.

Bạch Thải vừa nói vừa lôi kéo tay Trương Thành, nhất thời hắn chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng đi, cùng Bạch Thải bay trở về chỗ tấm gương.

- Chủ nhân, xin mời ngài đặt tay lên nó, chỉ có ngài mới có tư cách khởi động Tấm Gương Vị Diện.

- Ừ.

Trương Thành gật đầu, đưa bàn tay đặt lên gương. Theo bàn tay hắn tiếp xúc, mặt gương bỗng trở nên uốn lượn giống như chất lỏng, tiếp theo một bóng người hiện ra trong gương. Người này một đầu tóc trắng, ánh mắt vô tình, trên người mặc một bộ trường bào màu đen, toàn thân đều toát ra một cỗ uy thế vô cùng khủng bố. Trương Thành vừa nhìn thấy hắn, cả người chợt run lên, giống như bản thân không phải đang nhìn một người, mà là đang khoảng cách gần đứng trước hố đen vũ trụ, hoặc là trực diện mặt trời, vĩ đại mà mênh mông. Chỉ là gương mặt của người này, không ngờ lại chính là của hắn.

- Đây là...

Trương Thành run giọng hỏi. Người trong gương giờ phút này dường như cũng có thể nhìn thấy Trương Thành. Đôi mắt lạnh lẽo vô tình cách một tấm gương nhìn thẳng vào hắn, khiến cho Trương Thành không dám đối mặt. Người trong gương mở miệng nói:

- Trương Thành, đây là lần cuối cùng.

- Lần cuối cùng? Cuối cùng của cái gì?

Trương Thành ngạc nhiên, cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên hỏi. Người trong gương không để ý câu hỏi của hắn, tiếp tục nói:

- Thế giới này sắp hủy diệt, Trương Thành. Địa cầu của chúng ta đã bị coi là một nơi thí luyện chiến trường cho vài cỗ thế lực trong vũ trụ. Bọn chúng đã âm thầm gieo xuống vũ khí sinh học để cải tạo địa cầu. Tất cả sinh vật bản thổ đều sẽ dần dần biến dị, trở nên hỗn loạn mà khủng bố. Còn có các loại quái vật ngoài hành tinh được thả xuống. Bọn chúng sẽ đem địa cầu trở thành một khu săn thú, một chiến trường cho các chủng tộc thượng đẳng trong vũ trụ đến để tranh tài. Mà ba năm sau, cổng không gian sẽ chính thức mở ra, hàng trăm ngàn dị tộc sẽ xâm lấn địa cầu, đưa nơi này triệt để phá hủy. Trương Thành, thời gian của ngươi không còn nhiều.

- Cái gì? Tại sao lại như vậy? Hơn nữa... ngươi là ai?

Trương Thành sợ hãi thất thanh hô lớn.

- Ta? Ta chính là ngươi. Hay nói cách khác ta chỉ là một đoạn thần thức ngươi trong tương lai lưu lại. Khi địa cầu bị cải tạo, vũ khí sinh học đã khiến gen của tất cả sinh vật trên trái đất bị biến dị, bao gồm cả loài người chúng ta. Có những người trở nên hỗn loạn mất đi tự mình. Mà có những người thì nhờ đó gen đột biến, thức tỉnh cái mà chúng ta hay gọi là dị năng. Mà chúng ta, Trương Thành, chúng ta là một trong những người thức tỉnh, hơn nữa dị năng của chúng ta chính là toàn bộ địa cầu, không, dù là trong mênh mông vũ trụ cũng đều cực kì đặc thù: Thời Không Chưởng Khống.

Người trong gương bình tĩnh giải thích. Lúc nhắc tới dị tộc, ánh mắt hắn không khỏi ánh lên vẻ sắc lạnh, mà càng sâu trong đó là sự cừu hận tột cùng.

- Thời Không Chưởng Khống Giả?

Trương Thành ngơ ngác hỏi lại. Người trong gương khoát tay, lạnh lùng nói:

- Thời gian không còn nhiều, hiện tại ta nói ngươi nghe. Còn những nghi vấn khác, sau này ngươi sẽ tự hiểu.

Trương Thành lặng lẽ gật đầu.

- Khi ta dẫn dắt người kháng chiến ở địa cầu đấu với dị tộc tới giai đoạn cuối cùng, ngay lúc chiến tranh sắp thất bại ta đã đột phá, nhờ vào đó có thể dùng năng lực xuyên toa thời không, trở lại quãng thời gian ba năm trước khi dị tộc xâm lấn. Nhưng ba năm là cực hạn, không thể kéo dài về xa hơn. Ta mỗi một lần đều cố gắng thay đổi lịch sử, hy vọng có thể ngăn chặn chiến tranh xảy ra, nhưng đều thất bại, vì đây là chuyện đã được sắp đặt thời gian xa hơn thế nhiều. Vì vậy ta cải biến kế hoạch, ta dùng năng lực của mình tạo ra vùng không gian này, Vĩnh Hằng giới diện. Nơi này thời không là bất biến, hoàn toàn tách rời chủ vũ trụ. Mỗi một lần chiến tranh, ta lại dùng năng lực của mình thu thập tài nguyên, năng lượng, công pháp, vũ khí, rất nhiều rất nhiều chất chứa trong vùng không gian này, để làm lớn mạnh tư bản của loài người. Có rất nhiều thứ dù khi nhân loại tương lai tận diệt ta đều không dùng, chỉ vì tích góp tất cả lại cho một lần cuối cùng bùng nổ. Chỉ có toàn bộ nhân loại mạnh lên, chúng ta mới có khả năng thắng trận chiến tranh này. Đây là lần thứ chín, cũng là lần cuối cùng, về lý do tại sao không tiếp tục kéo thêm, sau này ngươi sẽ hiểu.

Người trong gương nói rất nhiều, Trương Thành cẩn thận lắng nghe, không nhịn được dùng ánh mắt kính nể nhìn hắn. Dùng qua vô số lần luân hồi, một mình cẩn thận sáng tạo ra một đường sinh cơ cho nhân loại, loại nghị lực này, loại tinh thần này, chẳng lẽ còn không đáng để kính nể. Chỉ là tự mình bội phục chính bản thân mình, nghe qua cảm giác khá quái dị.

- Điều cuối cùng, lần này ta sẽ không nhắc nhở ngươi phải làm thế nào nữa, tất cả đều do ngươi tự quyết định, hy vọng sẽ ra được một tia biến số. Kho tài nguyên trong không gian này cũng sẽ do người điều phối cho toàn nhân loại, chỉ là nó sẽ không một lần mở ra toàn bộ mà là sẽ căn cứ vào năng lực của ngươi mạnh mẽ bao nhiêu thì giải phong bấy nhiêu, vì có nhiều thứ hiện tại ngươi không thể khống chế được. Vì thế Trương Thành, nỗ lực lên, hãy cứu lấy trái đất này, hãy cứu lấy nhân loại, hãy trả thù cho vô số đồng bào đã ngã xuống trong tương lai. Hãy cứu thế, Trương Thành.

Người trong gương dứt lời, đưa mắt nhìn về hướng xa xăm, thân ảnh dần dần tan biến, chiếc gương trở lại như bình thường. Trương Thành đứng lặng trước gương, thật lâu không nói. Trong khoảng thời gian ngắn tiếp thu quá nhiều tin tức kinh người như vậy, hắn nhất thời không biết làm thế nào. Chỉ đến khi Bạch Thải ở bên cạnh cọ nhẹ vào tay hắn lên tiếng, Trương Thành mới giật mình tỉnh lại.

- Chủ nhân, ngài còn điều gì nghi vấn xin cứ hỏi, Bạch Thải sẽ vì ngài giải thích cặn kẽ.

Trương Thành gật đầu. Hắn suy nghĩ một lúc lên tiếng hỏi:

- Không gian này, không, là Vĩnh Hằng giới này rộng bao nhiêu?

- Thưa chủ nhân, toàn bộ Vĩnh Hằng giới có diện tích là một nghìn km².

- Rộng như vậy?

Nghe Bạch Thải trả lời, Trương Hằng giật mình. Thảo nào trước kia hắn đi bộ mãi không tới cuối. Một nghìn km², đã tương đương với hơn nửa diện tích của một thành phố cỡ lớn. Trương Hằng chậc lưỡi tán thưởng, hắn lại nghĩ đến vấn đề khác, tiếp tục hỏi.

- Như vậy, nơi này vẫn luôn trống rỗng như vậy sao? Ý ta hỏi là, còn có vật gì khác không? Kho tài nguyên lại ở đâu?

- Thực sự không phải vẫn luôn trống rỗng, chủ nhân trước kia ở trong này gieo trồng rất nhiều linh thực, linh quả, nuôi các loài dị thú, đem nơi đây mật độ linh năng đề cao, biến Vĩnh Hằng giới trở thành một tòa động thiên phúc địa. Chỉ là theo mỗi lần luân hồi, không gian lại trở về trước kia, tất cả tài nguyên, linh thú, linh quả đều biến trở về nguyên sơ, cần ngài một lần nữa nuôi nấng. Về phần kho tài nguyên, chỉ cần chủ nhân một ý niệm nó sẽ tự động mở ra.

Bạch Thải nhất nhất hồi đáp. Trương Thành hài lòng gật đầu. Hắn nhìn khoảng không trước mặt, vươn tay nhỏ giọng nói:

- Hiện lên.

Nhất thời không gian run lên, một cánh cửa cực lớn hiện lên trước mặt. Cửa đá màu đồng xanh, tạo hình cổ phác, trên cửa còn có một vài vết nứt, tràn ngập khí tức năm tháng tang thương,

- Đây là Sâm La môn, phía sau chính là kho tài nguyên.

Bạch Thải nói. Trương Thành ừ nhẹ, đi tới đưa tay chạm lên cửa đá. Cửa đá vang lên két một tiếng, chậm rãi mở ra. Đột nhiên có vô số ánh sáng đủ mọi màu sắc từ bên trong cửa vọt ra, Trương Thành vội vã nhắm mắt lại, đợi tới khi hắn mở mắt ra, nhất thời kinh ngạc đến ngây người.

Trong phòng, từng đống từng đống vật phẩm phát ra ánh sáng trôi lơ lửng trên không. Có đao kiếm, áo giáp, cũng có vũ khí hiện đại, càng có rất nhiều linh thảo, linh dược. Đặc biệt bay cao nhất phía trên là vài món bảo vật tạo hình kì lạ càng phát ra uy thế vô cùng khủng bố. Bảo vật trong này đâu chỉ vạn kiện, phong cách càng là giao hòa từ cổ đại tới hiện đại, còn có những món tràn đầy cảm giác khoa huyễn, khiến cho Trương Thành chỉ biết lau mắt mà nhìn.

- Nhiều như vậy sao?

Hắn trầm mặc. Cảm giác sửng sốt qua đi, Trương Thành bỗng thấy tràn ngập áp lực. Có nhiều tài nguyên như vậy, đủ để tạo nên bất kì đội quân đủ sức bình định địa cầu, nhưng "hắn" của tương lai vẫn thất bại, hơn nữa không chỉ thất bại một lần. Như vậy, kẻ thù rốt cuộc mạnh tới mức nào?

- Chủ nhân mời đi theo ta.

Lúc này, Bạch Thải lôi kéo Trương Thành đi tới tận cùng bên trong bảo khố. Ở nơi này, Trương Thành thấy được một viên tinh thể màu tím kì dị, đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

- Đây là năng lực kết tinh của ngài. Chỉ cần ngài hấp thu nó, ngài lại lần nữa có thể mở ra dị năng, lấy lại được một phần sức mạnh vốn có của mình.

Trương Thành gật đầu. Hắn đưa tay chạm tới tinh thể, một nguồn sức mạnh dịu nhẹ từ trong chảy ra, chầm chậm tràn vào trong người hắn. Trương Thành chỉ cảm thấy thoải mái cực kì, giống như mọi tế bào trong cơ thể đều đang hoan hô nhảy nhót. Ánh mắt hắn nhìn ngoại giới cũng trở nên khác biệt. Từng đầu sợi tơ trong suốt dọc ngang đan xen trong mắt Trương Thành, Trương Thành có cảm giác chỉ cần hắn tác động tới một trong số đó, sẽ khiến cho thời không nơi này trở nên xao động.

- Đây chính là dị năng à? Là sức mạnh của siêu phàm, vượt quá nhân loại bình thường?

Trương Thành nắm chặt bàn tay, thấp giọng nỉ non.

- Người bình thường muốn thức tỉnh dị năng, đều phải trải qua nỗi đau đớn khi gen sắp xếp lại. Nhưng chủ nhân vốn đã là một vị dị năng giả, chỉ là trải qua xuyên toa thời không, sức mạnh tiêu tan gần hết mà thôi. Mà viên tinh thể này, chính là thủ đoạn ngài bảo lưu lại sức mạnh cuối cùng cho mình. Hiện tại sức mạnh của ngài tương đương với một vị dị năng giả cấp bốn.

Bạch Thải phe phẩy ở bên cạnh hắn giải thích.

- Cấp bốn? Mạnh không?

Trương Thành tò mò hỏi.

- Dị năng giả là cách gọi chung của người địa cầu, cao nhất có thể đạt tới cấp năm, cũng chính là Diệt Tinh cấp, những chiến binh dị tộc có thể hàng lâm trên trái đất, đại đa số đều là đẳng cấp này. Mà trên đó nữa, đã là đạt tới hệ thống sức mạnh khác thuộc về vũ trụ.

- Ừm, nghe qua, cũng không phải rất có dùng.

Trương Thành cười khổ. Hắn hiên tại có lẽ có thể xưng bá toàn bộ tinh cầu, nhưng nếu so sánh với kẻ thù, vẫn chỉ là một vị chiến binh bình thường nhất. Qua đó mới thấy tương lai hắn, rốt cuộc trâu bò ra sao mới có thể kiên trì kháng chiến. Nhưng Trương Thành cũng không nản chí. Nếu tương lai hắn có thể làm được, hơn nữa dốc hết tích súc đổi lấy một cơ hội cuối cùng này, hắn nhất định cũng sẽ làm được, mà còn phải làm tốt hơn.

Bạn đang đọc Khi Cứu Vớt Thế Giới Trở Thành Nghề Chính sáng tác bởi LãnNhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãnNhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.