Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn.

Tiểu thuyết gốc · 1192 chữ

Diệp Huyền nghe xong tiếp tục trầm tư hồi lâu, tính toán xem bước tiếp theo nên làm như thế nào. Bỗng nhiên từ đằng xa, một luồng uy áp buông xuống, cực kì mạnh mẽ, mang theo nhiệt độ cực cao như có thể hòa tan thế gian hết thảy, người tới không ai khác chính là Nguyên Phượng. Hóa ra lúc trước khi bỏ chạy, Phụng Thanh biết mình không thể nào chạy thoát nên đã lén dùng bí thuật, truyền âm cho Phượng tổ, chạy trốn chỉ để đánh lạc hướng nam tử này.

Nhìn đằng xa buông xuống uy áp, liếc nhìn một chút nữ tử bên cạnh, Diệp Thanh có thể đoán ra một hai, không khỏi thở dài, quả nhiên ta vẫn là quá ngây thơ, tự dặn lòng một tiếng chủ quan, hắn ngẩng nhìn về phía thương khung. Xuất hiện là một nữ tử mặc Nghê Thường Vũ Y đứng ở không trung, nữ tử chân trần, khuôn mặt tuyệt mĩ, ngũ quan đầy đặn, không thể tìm ra được khuyết điểm, da thịt trăng như tuyết không một tỳ vết. Trên người vũ y váy lướt nhẹ theo gió, màu đỏ y phục đung đưa, xum quanh càng là từng tia, từng tia hỏa diễm chập chờn, nàng tại đứng đó, không gian xum quanh đều biến vô cùng nóng rực, như đốt cháy toàn bộ không gian nơi đó. Con mắt như Thanh Đồng, làm người không dám nhìn thẳng. Nàng nhìn nam nử trước mặt, Diệp Huyền cũng nhìn lại, không ai nhượng ai. Diệp Huyền bên ngoài nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã nhấc lên vô thiên cự lãng, cả cuộc đời hắn chưa nhìn thấy một vị nữ tử nào đẹp như vậy, đặc biệt là khí chất của nàng, như một vị nữ đế, làm cho người ta cảm thấy hèn mọn.

Nguyên Phương cũng đánh giá vị nam tử trước mặt, khuôn mặt tuấn lãng, ngũ quan xuất chúng, đặc biệt là đôi mắt như chứa đựng toàn bộ thiên địa, mang theo ngạo khí mười phần, coi thường hết thảy. Nhưng đó không phải điều khiến nàng quan tâm, điều khiến nàng quan tâm là cho dù nàng nhìn như thế nào đều nhìn không ra tu vi của đối phương, phải biết bây giờ nàng đã đột phá Hỗn Nguyên kim tiên trung kì, càng là đứng đầu cường giả giữa thiên địa, cho dù đối phương có chí bảo cũng có thể nhìn ra một hai, nhưng hiện tại nàng càng nhìn càng không ra, cho nên nàng vẫn không có vọng động. Lúc trước đang tu luyện bỗng nhận được linh quang cầu cứu của Phụng Thanh, mặc dù đang ở trạch địa, nhưng với tu vi Hỗn Nguyên Kim tiên của mình, lập tức xé rách không gian, giáng lâm nơi này. Nguyên Phượng thật sự gấp à, bởi Phụng Thanh chính là trưởng lão Phượng tộc, hơn nữa thiên phú rất tốt, đã là Đại La Kim tiên. Đại La Kim tiên hiện tại thực sự vô cùng ít ỏi, thứ nhất là do vừa mới kết thúc hung thú lượng kiếp, sinh linh tử vong thật sự rất nhiều, qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn, tiếp theo là hệ thống tu luyện còn rất sơ khai, cực kì khó khăn, tiến cảnh vô cùng chậm chạp. Cho nên mỗi một vị Đại La Kim tiên đều vô cùng quý giá. Qua một hồi lâu, Nguyên Phượng mở miệng:

-Không biết vị đạo hữu này, tại sao lại giam giữ trưởng lão tộc ta??

Diệp Huyền nhìn thật lâu, sau đó đưa tay ra, nắm lại và kéo xuống, động tác của hắn làm Nguyên Phượng thân thể căng cứng lên, sau đó nàng hoảng hốt phát hiện pháp lực trong cơ thể như đình trệ, không cách nào điều động, cơ thể lẫn cả nguyên thần như lâm vào vũng bùn, di chuyển cực kì khó khăn. nàng giống như bị phiến thiên địa này ghét bỏ, không thể làm đc gì.

-Không gian pháp tắc…, Không, là phong cấm pháp tắc.

Trong nháy mắt, trong đầu nàng chảy xuôi hàng ngàn suy nghĩ nhắm tránh thoát trói buộc. Nhưng không cách nào có thể thực hiện.

Ầmmm….. Một tiếng vang vang lên, Nguyên Phượng từ không trung rơi xuống tạo một chiếc hố lớn mấy trăm trượng. Nàng chật vật bò dậy, ngẩng đầu lên, liền thấy nam tử đã đứng trước mặt, lạnh lùng nhìn xuống nàng, nàng không cam tâm cố gắng đứng dậy nhưng không thể, dường như có một sức mạnh khủng khiếp giam cầm nàng lại.

Diệp Huyền cũng nhìn thật lâu Nguyên Phượng, không phải tự nhiên mà hắn lựa chọn dùng vũ lực, bởi hắn biết rõ rằng, chỉ khi cả hai cùng một cấp độ hoặc hắn ở thế trên, như vậy mọi chuyện mới có thể dễ dàng đi theo hướng mà hắn định sẵn. Và một phần nơi này chính là Hồng Hoang, nhược nhục vi cường, kẻ có nắm đấm lớn chính là kẻ có đạo lí, quyết định hết thảy.

-Đây là nơi mắt ngươi nhìn bổn tọa.

Diệp Huyền lạnh giọng vang lên.

Nguyên Phượng không cam tâm nhìn lên, khẽ nói:

-Ngươi là ai, trong Hồng Hoang không thể có một kẻ mạnh thái quá như ngươi được, ta biết một số đại năng nhưng cũng không thể nào như ngươi.

Nguyên Phượng nhìn chằm chằm nam tử trước mặt nói. Nàng là ai, là một trong tam đại bá chủ thời đại bây giờ, bây giờ phải biệt khuất như vậy, tâm trạng có thể nghĩ. Nhưng một chút lí trí còn lại vẫn để nàng kiềm chế cảm xúc, bởi nàng biết, sinh tử của mình nằm trong tay đối phương.

-Đó không phải là điều ngươi cần biết.

Nói xong hắn lặng lẽ xoay người quay trở về đạo tràng của mình.

-Đi theo ta.

Nguyên Phượng đứng dậy cắn răng lặng lẽ đi theo nam tử, còn một bên Phụng Thanh đứng bên nhìn thấy hết thảy, nàng bây giờ hai tay run nhè nhẹ, sau lưng đã đổ một vạt mồ hôi, nàng có mơ cũng ko nghĩ tới lão tổ lại bại như vậy, cơ hồ không có sức phản kháng. Không nghĩ tới đối phương lại cường đại thái quá như thế. Nàng bây giờ đang lo sợ, sợ đối phương vì việc nàng báo tin mà xử lí nàng, bây giờ không còn ai có thể cứu nàng đc nữa, chỗ dựa lớn nhất của nàng giờ đã không còn nữa. Không đợi nàng nghĩ tiếp, Diệp Huyền quay đầu về phía nàng khẽ nói:

-Ngươi cũng đi theo ta.

Vậy là tạo thành một hình ảnh trước mắt, nếu như để Hồng Hoang sinh linh biết được đường đường tam đại bá chủ thiên địa Phượng tộc tộc trưởng, bây giờ lẽo đẽo phía sau một nam tử, sẽ không biết rung động như nào.

Bạn đang đọc Hồng Hoang- Vô Địch Lĩnh Vực sáng tác bởi MinhHuyenChan9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhHuyenChan9
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.