Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 06 phần 2

Phiên bản Dịch · 3542 chữ

Hoa Thiên Cốt ho khan hai tiếng, cẩn thận đẩy Bạch Tử Họa ra, cuối cùng cũng có thể hít thở bình thường.

“Con làm gì Tôn thượng rồi?”

“Con đứng sau điểm mấy huyệt đạo của Tôn thượng cũng chẳng ích gì nên đành lấy nghiên mực đập cho người ngất hẳn.”

Đầu Hoa Thiên Cốt chảy đầy vạch đen, đau lòng nhìn Bạch Tử Họa. Nàng đỡ người nằm xuống, đắp chăn lên.

“Tôn thượng nhập ma, có điều chỉ là tác dụng phụ tạm thời của máu ta mà thôi, hơn nữa cũng vì nó chưa dung hòa được với cơ thể người, một lát nữa là ổn, hẳn sẽ không có gì đáng ngại. Khi trời sáng mau đi tìm Thế tôn mời ngài tới đây.”

“Dạ vâng, sư phụ, mấy vết thương của sư tổ khỏi hết rồi ạ? Những vết đinh Tiêu Hồn gây ra cũng khỏi luôn?”

“Có lẽ vậy, uống máu ta nhiều quá thì dù không khỏi hẳn cũng có thể hồi phục gần như hoàn toàn.”

U Nhược gật đầu, mặt đầy vẻ tiếc nuối. Tiếc quá tiếc quá, chả mấy khi được thấy giây phút Tôn thượng mất lí trí. Chỉ còn thiếu chút chút nữa thôi là gạo nấu thành cơm rồi, thật không hiểu sao sư phụ không làm tiếp?

Hoa Thiên Cốt lườm nó, nói: “Xem đủ rồi chứ?”

U Nhược cười trừ: “Đâu có, đâu có, sư phụ bảo con canh chừng mà, con không thấy gì cả, không thấy gì cả…”

Hoa Thiên Cốt lắc đầu bất lực, dù sao chuyện nàng thích sư phụ hầu như tất cả mọi người đều biết rồi, không thể giấu giếm được nữa. Tự đáy lòng nàng đã chấp nhận tiểu đồ đệ mà sư phụ thu nạp giúp này, vậy nên không hề xem nó là người ngoài.

“Nhớ kĩ, chuyện tối nay tuyệt đối không được để cho Tôn thượng biết!”

U Nhược nhíu mày gật đầu: Sư phụ, người định làm gì?”

Hoa Thiên Cốt từ từ đưa tay đặt lên đỉnh đầu Bạch Tử Họa, một lần nữa dùng thuật nhiếp hồn xóa kí ức đêm nay của người.

Dù sao tiên lực của người đã hồi phục, nàng không dám chắc người sẽ không nhớ bất cứ điều gì trong tình trạng mất trí, cho nên chắc chắn vẫn tốt hơn.

U Nhược đau lòng nhìn gương mặt tái xanh của Hoa Thiên Cốt, nàng vốn đã bị thương nặng, giờ lại càng yếu hơn.

“Sư phụ, người tội gì phải làm thế?”

Hoa Thiên Cốt lắc đầu: “Con không hiểu. Chăm sóc Tôn thượng giúp ta, ta đi đây.”

“Sư phụ, người muốn đi đâu? Cho con theo với!”

“Đồ ngốc, con mà đi thì ta biết giao Tôn thượng cho ai. Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên mà sư phụ giao cho con, con phải làm thật tốt.”

“Thế, con biết tìm người bằng cách nào?”

“Không cần, có việc ta sẽ tìm con.”

Hoa Thiên Cốt rời khỏi phòng, tựa vào cây trụ hành lang khụ ra vài búng máu, chỉ thấy người không thể nhúc nhích nổi. Nàng thở dài, dùng một phần sức mạnh Yêu Thần chậm rãi điều khí. Đợi đến khi thấy dễ chịu hơn, nghiến răng chuẩn bị bay về thì nàng đột nhiên nhận ra người mình đầy vết máu. Không muốn khiến Đông Phương Úc Khanh và Đường Bảo lo lắng, nàng bèn ghé dòng suối nhỏ đằng sau núi mà hồi xưa hay tới tắm giặt sửa sang một chút.

Hoa Thiên Cốt cởi quần áo, đi chân trần trên nền tuyết. Hôm nay không có trăng, nhưng xung quanh vẫn được dát một lớp ánh sáng bàng bạc.

Nàng không thấy lạnh, thậm chí cơ thể còn nóng vô cùng, đặc biệt là vùng cổ, những vết thương dù đã khép miệng nhưng vẫn bỏng rát.

Chăm chú nhìn những vết sẹo đáng sợ to nhỏ quanh người, Hoa Thiên Cốt từ từ nâng tay phải lên, theo dòng nước mơ hồ trông thấy ảnh ảo của phong ấn dưới nách phải.

Không thể có lần sau nữa, nàng tự cảnh cáo mình. Sau này vì sự an toàn của sư phụ, nhất định nàng phải dùng sức mạnh Yêu Thần cực kì cẩn thận. May mà bây giờ sư phụ đã khôi phục được tiên thân, bằng không chẳng phải tất cả những điều nàng cố gắng làm trước kia đều trở nên vô nghĩa sao?

Từ từ lột lớp da mỏng như cánh ve xuống, Hoa Thiên Cốt ngơ ngác nhìn khuôn mặt mình dưới nước. Thật ra có đôi lúc nàng mong mình có thể tiếp tục mù để không phải trông thấy rõ ràng thế này.

Nhìn gương mặt còn đáng sợ hơn quỷ trong nước, nàng bỗng nhớ tới Thanh Liên.

Trước nay Hoa Thiên Cốt cho rằng nàng không hề để ý tới vẻ ngoài của mình, ở trước mặt Trúc Nhiễm và Đông Phương cũng không thấy khó chịu hay muốn che giấu. Nhưng hóa ra nàng vẫn để ý, không muốn để sư phụ thấy. Không chỉ đơn giản vì nó xấu xí, mà còn vì nó là dấu vết sỉ nhục của sự thoái hóa loạn luân, làm trái lẽ trời.

Khinh Thủy đi thẳng vào chính điện, bên đường có rất nhiều thủ vệ, nhưng không hề có ai bước lên hỏi hay cản lại.

Đã là khách quen của đại nội hoàng cung thì con đường phức tạp cũng đã thuộc nằm lòng. Nàng đang đi lại gặp Liệt Hành Vân, vẻ mặt không được tốt lắm.

“Liệt tướng quân, Hiên Viên bệ hạ đâu?” Khinh Thủy gọi.

“Bệ hạ đang ở trong ngự thư phòng, Khinh Thủy cô nương tới vừa đúng lúc, mau lại khuyên bệ hạ đi, người đã không ngủ mấy ngày rồi.”

“Người tự giam mình trong thư phòng? Có nhiều chính sự phải xử lí đến thế sao? Thiên tai vẫn chưa giảm bớt?”

Liệt Hành Vân thở dài: “Mới bắt đầu…”

Khinh Thủy vừa đẩy cửa ra đã bị một trục cuốn tranh bay vụt qua mặt. Nàng đưa tay đúng lúc tóm được, vừa mở ra nhìn đã phì cười.

Hiên Viên Lãng thấy người đến là nàng nên có chút xấu hổ: “Khinh Thủy à? Tới đây.”

“Sao lại ném đầy tranh và tấu chương xuống đất thế này? Các đại thần lại ép người lập hậu nạp phi?”

Hiên Viên Lãng hừ lạnh: “Chỉ bọn họ thì cũng thôi đi, nhưng cả Liệt Hành Vân cũng hùa vào.”

Khinh Thủy dọn sạch đống hổ lốn trên sàn.

“Những người trong tranh đều rất đẹp, tuổi cũng được, hơn nữa mỗi người đều có vài phần giống Thiên Cốt, Liệt tướng quân cũng thật có tâm.” Khinh Thủy bất đắc dĩ lắc đầu.

Hiên Viên Lãng buồn phiền bước tới bên cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Khinh Thủy nhìn bóng hình ngày càng cao quý vĩ đại của Hiên Viên Lãng, cúi đầu cô đơn nói: “Nếu Thiên Cốt đời này ở man hoang không về nữa, người vẫn định đợi như thế sao?”

Hiên Viên Lãng không đáp, hắn có thể làm gì bây giờ?

Bạch Tử Họa dạy nàng, có thể ngày ngày ở bên nàng; Đông Phương Úc Khanh là tri kỉ của nàng, cứu nàng hết lần này tới lần khác; Sát Thiên Mạch tuy là tà ma ngoại đạo nhưng có thể liều chết vì nàng.

Còn hắn thì sao?

Bao nhiêu năm qua, hắn không làm được bất kì điều gì, luôn miệng nói thích nàng, nhưng cũng chỉ là lời đầu môi chót lưỡi mà thôi. Thậm chí ngay cả lúc nàng đau khổ, hắn cũng không thể ở cạnh bên.

Hắn không muốn làm Hoàng đế gì hết, thậm chí muốm vứt bỏ tất cả, tự do tự tại, dẫu có phải làm du tiên với nàng cũng được. Nhưng vương triều này, vận mệnh của bách tính, tất cả trách nhiệm nặng nề đều đặt lên vai khiến hắn không thở nổi.

Không bỏ được…

Điều duy nhất hắn có thể làm vì nàng, đó là chờ, chờ, chờ cho tới khi nàng về…

Có điều những người đó đã cướp đi quyền chọn lựa của hắn, chẳng lẽ cũng muốn cướp quyền chờ đợi của hắn luôn sao?

Khinh Thủy thấy vẻ tuyệt vọng và bế tắc trên mặt Hiên Viên Lãng, đau lòng bước qua, khe ôm lấy hắn từ phía sau.

“Chàng không tu thành tiên nhân, tuổi thọ có hạn, làm sao mà chờ được. Ngộ nhỡ tới ngày chàng chết rồi mà Thiên Cốt vẫn chưa về thì làm sao?”

Hiên Viên Lãng hơi giật mình, không đẩy Khinh Thủy ra, chỉ buồn bã cúi đầu. Ở chung bao lâu nay, không phải hắn không biết tình cảm của Khinh Thủy, nhưng…

“Dẫu có chờ tới bạc đầu mà nàng ấy vẫn chưa về, thì ta cũng không oán không hối. Có điều nàng rõ ràng đã tu thành tiên thân, vậy sao không dừng tuổi tác lại mà cứ để nó trôi qua như thế. Chẳng phải phụ nữ đều yêu cái đẹp nhất ư? Nàng không sợ sao?”

Khinh Thủy khẽ áp mặt lên lưng hắn, mỉm cười lắc đầu: “Thiếp không sợ, thiếp muốn cùng già với chàng.”

Hiên Viên Lãng động lòng, hơi xót xa, không thể nói rõ đó là cảm giác gì, cuối cùng vẫn chậm rãi xoay người, ôm Khinh Thủy vào lòng.

“Ta đã đồng ý với Thiên Cốt, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nàng.”

Có điều… Hắn không thể cho Khinh Thủy một danh phận hay một lời hứa hẹn nào. Cô nương xinh đẹp tốt bụng đến nhường này, đáng lí ra sẽ có một chốn trao thân tốt hơn. Nhưng vì sao lại ở bên hắn, sao lại ngốc như thế, cố chấp như thế?

Khinh Thủy dần nhắm mắt lại, nàng biết Hiên Viên Lãng thích mình, thế nhưng người chàng gặp đầu tiên, yêu đầu tiên lại là Thiên Cốt. Nàng cho rằng có thể dùng thời gian, tình cảm chân thành của mình hòa tan mối tình đầu ngây ngô chàng dành cho Thiên Cốt, cũng tin chàng sẽ yêu mình…

Có điều, không kịp nữa rồi…

Bất đắc dĩ lắc đầu, nàng bỗng thấy mình có chút nực cười, nực cười đến thảm thương.

Thứ mình trân trọng thì người khác lại lãng phí. Nàng không mong gì, chỉ hi vọng Thiên Cốt có thể đối xử tốt với Hiên Viên Lãng, nhưng trong lòng nha đầu ngốc nghếch kia chắc chỉ có Tôn thượng mà thôi. Vì sao mỗi người, ai cũng mang một chấp niệm như thế?

Đau khổ yêu một người, lại vĩnh viễn không chịu quay lại nhìn người yêu mình sâu sắc. Kết cục đã định trước, không ai được hạnh phúc…

“Thiếp tới là để thông báo một tin vui.”

“Tin gì?”

“Thiên Cốt về rồi, hai chúng ta không cần đợi nữa…”


Hoa Thiên Cốt bị thương quá nặng, còn sợ bị Ma Nghiêm bắt gặp trên đường nên cực kì cẩn thận che giấu hơi thở, mãi mà vẫn chưa bay về Mao Sơn. Đông Phương Úc Khanh biết có chuyện xảy ra nên đi tìm nàng, cuối cùng gặp nhau giữa đường.

Hiện giờ nàng có sức mạnh của Yêu Thần trong người, lí ra gặp mạnh càng mạnh, Lục giới không có địch thủ, hắn mới yên tâm để nàng hành động một mình, lại không ngờ có kẻ hại nàng đến mức này. Mà nàng rõ ràng bị thương nặng tới nông nỗi đó mà vẫn cố chấp không chịu dùng yêu lực trị liệu. Trước đó đã xảy ra những gì hắn đại khái đã đoán được bảy tám phần, không kìm được cười khẩy.

Hắn không biết nên khen Bạch Tử Họa thông minh hay mắng hắn ta đê tiện mới đúng. Rõ ràng có sự lựa chọn khác lại cố tình dùng huyết ấn để kiềm chế yêu lực. Cũng không biết có phải vì nếu thật sự có ngày Thiên Cốt phá tan phong ấn trở thành Yêu Thần thì hắn quyết định sẽ tự trừng phạt mình, hay là ngay từ đầu đã nhìn thấu tình cảm của Thiên Cốt, cố ý dùng tính mạng mình để gây sức ép, khiến nàng không dám phá phong ấn sử dụng sức mạnh Yêu Thần.

Hắn vẫn khinh Bạch Tử Họa, nghĩ tới việc hắn ta tự xưng là người chính đạo, dẫu có lí trí nhìn xa trông rộng tới đâu, vẫn không tránh khỏi khuôn phép của tiên giới. Có điều hắn ta lại phong ấn sức mạnh Yêu Thần, còn biến Tiểu Nguyệt thành Yêu Thần thế thân, chuyện đó hoàn toàn không giống tính cách hắn ta vốn có. Từ một phương diện nào đó mà nói, hắn ta và Ma Nghiêm đều là những kẻ nhẫn tâm. Mặc dù trước đây hắn ta mềm lòng thả Thiên Cốt, nhưng lần sau thì chưa chắc.

Thâm tâm Đông Phương Úc Khanh cực kì bối rối. Hắn khâm phục Bạch Tử Họa nhưng không biết có nên tin tưởng hắn hay không. Mặc dù bất đắc dĩ mới quyết định giao Cốt Đầu cho hắn ta, cũng chủ yếu bởi hắn ta là người Cốt Đầu yêu, hơn nữa mình lại không có khả năng chăm sóc.

Bạch Tử Họa vô dục vô cầu, nhìn xa trông rộng hơn bất cứ ai, nhưng điều đó không đáng sợ. Điều đáng sợ nhất chính là đối với hắn ta mà nói, thế gian này không có thứ gì quan trọng đáng bảo vệ, mà chỉ có đúng và sai.

Thân là chưởng môn Trường Lưu, bảo vệ Tiên giới, lòng chỉ có muôn dân bá tính, cũng không phải vì Trường Lưu, vì Lục giới quan trọng mà chỉ vì hắn ta cảm thấy đó là đúng.

Nói cách khác, trên thực tế cả Trường Lưu và chúng sinh Lục giới đối với Bạch Tử Họa mà nói có cũng được mà không cũng chẳng sao. Nay hắn thấy vậy là đúng thì sẽ dốc toàn lực ra bảo vệ, vậy nếu một ngày cảm thấy không đúng thì sao? Liệu có trở tay giết tất cả mà không thèm chớp mắt cái nào không?

Cả thế gian này không có chuyện gì thực sự quan trọng khiến Bạch Tử Họa để tâm. Tất cả chỉ ở trong suy nghĩ của hắn ta mà thôi. Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào chứ?

Vậy nên không ai có thể uy hiếp Bạch Tử Họa, phàm là việc gì hắn ta cũng cố hết sức, sống chết vốn không phải vấn đề. Một khi hắn ta thấy đúng, dù có coi Lục giới như con kiến trên tay, đem tất cả mọi người giết sạch, ngay cả yêu ma cũng không đành lòng thì hắn ta cũng không thèm chớp mắt.

Đó mới là chí thiện vô hình thật sự! Không có gì quan trọng với hắn ta thì biết lấy gì uy hiếp đây?

Có lẽ trước khi Bạch Tử Họa cứu Cốt Đầu, sâu trong nội tâm không quá lưỡng lự, chỉ thuận theo tự nhiên, thấy đúng thì làm mà thôi. Nên khi hắn ta nhận ra quyết định của mình vốn là sai, mang đến hậu quả tồi tệ, lập tức sẽ không do dự giết Cốt Đầu trừ họa.

Trên thế gian, người Đông Phương Úc Khanh này vĩnh viễn không địch nổi chỉ có Bạch Tử Họa này, không phải vì hắn ta thông minh, mà bởi trong lòng Đông Phương Úc Khanh đã có điểm yếu, đó chính là Cốt Đầu. Con người một khi đã có điểm yếu, dù làm gì sẽ sợ hãi. Còn người không có điểm yếu như Bạch Tử Họa, chính là kẻ mạnh đứng trên tất cả, giống như thần vậy.

Thời gian của hắn không còn nhiều, chẳng thể mãi ở bên bảo vệ Cốt Đầu. Chuyện bây giờ làm được chỉ là đánh cược xem, liệu trong lòng Bạch Tử Họa, Cốt Đầu có nằm ngoài những điều đúng sai kia không.

Bằng không, cho dù thế nào sự tồn tại của Tiểu Cốt chỉ có thể là sai, sớm muộn cũng có một ngày chết trong tay Bạch Tử Họa.

“Phía Tiểu Nguyệt có tin gì không? Tra được chưa?”

“Ừm, đã tìm thấy nơi giam giữ, nhưng rất phức tạp, có lẽ Bạch Tử Họa biết nàng về nên vừa rồi đã làm rất nhiều phòng hộ, không muốn nàng tới cứu thằng bé. Những thứ khác thì dễ thôi, nhưng bày bố của hắn chưa chắc đã phá được. Có điều đằng nào chả có cách, chúng ta về từ từ bàn bạc, đừng lo lắng. Cứu người trước luôn dễ hơn đợi tới lúc đó mới cướp người, thương vong cũng sẽ hạn chế được. Mặt khác nên để ý tới U Nhược nhiều hơn, hôm đại lễ bái sư hình như nó nhận ra được nàng, nên ta đã phái người đi điều tra.”

“U Nhược?”

“Nàng còn nhớ miếng câu ngọc Hiên Viên Lãng tặng mình năm xưa không?”

“Nhỡ chứ, ta mang bên mình rất nhiều năm, sau này Sóc Phong phá lớp vỏ bên ngoài mới phát hiện thì ra đó là miếng ngọc Câu Lan bị phong ấn.”

“Trước kia Ngọc Đế rất yêu mến cô nhóc thông minh lanh lợi này, bỗng ba mươi năm trước tuyên cáo với bên ngoài rằng nó đi làm đồng tử của Quan Âm, tới Nam Hải tu luyện, sau đó không còn ai thấy nữa. Sau khi Yêu Thần xuất thế nó mới quay lại Thiên Đình, mọi người đều vui vẻ, yêu thương vô cùng. Không ngờ con bé lại trốn nhà, một mình chạy tới Trường Lưu Sơn, mặt dày mày dạn đòi nhập môn, chẳng biết thế nào sau này Bạch Tử Họa lại nhận nó. Hiên Võ Đại Đế cũng hết cách, hơn nữa khi đó Sát Thiên Mạch đã xuống tay mấy lần với con bé, nhưng vì ở trên Tuyệt Tình điện, có sự bảo vệ của Bạch Tử Họa nên đành bỏ cuộc. Những chuyện sau đó như bái sư này nọ thì nàng cũng biết.”

“Hả, không ngờ U Nhược lại nhiều tuổi như thế? Trong thời gian đó không ai gặp ư?”

“Phải, con bé vừa sinh ra đã có tiên thân, không thể định tuổi, nhưng quả thật ba mươi năm đó không ai gặp được, nó cũng không lớn thêm, bởi vì ba mươi năm đó, nó dường như không tồn tại.”

“Vì sao?”

“Chuyện này phức tạp, đại khái là Hủ Mộc quỷ và Hiên Võ Đại Đế có thù óan với nhau, sau đó không biết thế nào lại kéo U Nhược vào, tóm lại bất kể vô tình hay cố ý thì hồn phách của U Nhược cũng bị phong ấn vào trong ngọc Câu Lan, ngụy trang thành một miếng ngọc bình thường, trong ba mươi năm không biết vì sao lưu lạc tới hoàng gia. Bởi vì miếng ngọc là thần khí nên giấu được hơi thở của U Nhược. Mặc dù sau đó Hủ Mộc quỷ bị đày tới man hoang, nhưng Hiên Võ Đại Đế tìm suốt ba mươi năm vẫn không thấy con gái mình, đành phải đóng băng cơ thể U Nhược. Sau đó Hiên Viên Lãng chẳng hiểu sao lại tặng miếng ngọc đó cho nàng, nàng mang theo bảy năm, cũng xem như sớm chiều ở bên con bé. Mặc dù hồn phách bị giam trong hỗn mang, lúc mê lúc tỉnh nhưng thỉnh thoảng nó vẫn có thể cảm ứng. Nàng không biết sự tồn tại của con bé, nhưng con bé lại biết nàng. Bị phong ấn trong một không gian cực lớn như thế, bao năm đó chắc nó sợ và cô đơn lắm. Ở cạnh nàng, mặc dù không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nhưng nhất định nó đã cảm thấy sự ấm áp của nàng, vậy nên khó tránh việc ỷ lại, tình cảm ngày càng sâu đậm. Sau đó Sóc Phong hóa giải phong ấn, cuối cùng hồn phách của con bé có thể quay về cơ thể, tỉnh lại rồi đương nhiên là muốn tìm tới nàng, đây cũng coi như duyên phận hiếm thấy của hai người.”

Hoa Thiên Cốt nghe xong thì ngây ngẩn. không ngờ ngoài Đường Bảo lại có cả U Nhược. Con bé ở bên cạnh, dùng một cách mà nàng không hay biết, bầu bạn với nàng bao năm chưa hề tách rời.

Đông Phương Úc Khanh vỗ vỗ đầu nàng, phì cười: “Sao? Thộn rồi hả?”

Hoa Thiên Cốt sụt sịt, mặt tái nhợt gối đầu lên đùi Đông Phương Úc Khanh. Quan hệ giữa con người với con người thật kì diệu, nàng không hiểu sao có chút cảm động.


Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 2) của Fresh Quả Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.