Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đang Tải Trò Chơi

Phiên bản Dịch · 1054 chữ

【 một tờ tiền giả hoàn mỹ 】

Giang Phong không nhận tiền, cười nói xin lỗi với người đàn ông cường tráng, đầu trọc lốc đang rất không kiên nhẫn trước mặt này: “Ngại quá vị khách hàng này, cửa hàng chúng tôi hiện giờ không có tiền lẻ, một trăm cũng không có để trả lại đâu.”

“Không có tiền lẻ?” vị khách rút tờ tiền về, miễn cưỡng đưa cho Giang Phong một tờ tiền giấy hai mươi tệ, sau khi nhận được tiền lẻ thối lại vẫn không nhịn được hùng hùng hổ hổ lẩm bẩm vài câu mới rời đi.

“Tiểu Phong, trong hộp không phải có tiền lẻ sao?” Nghe được động tĩnh trong tiệm, đồng chí Vương Tú Liên mẹ của Giang Phong từ sau bếp nhô đầu ra hỏi.

“Hắn đưa tiền giả.” Giang Phong thuần thục thu thập cái bàn sạch sẽ, sắp xếp ghế ngồi xong xuôi, chuẩn bị đóng cửa.

“Tiền giả?” đồng chí Vương Tú Liên chớp mắt liền đổi sắc mặt, thậm chí khuôn mặt vốn ba cằm còn biến luôn thành hai cằm do tức giận, “thằng khốn kiếp nào dám lừa gạt con trai ta thế, lần sau hắn còn dám tới kiểu gì mẹ cũng phải cho hắn một bài học xả giận cho con!”

Cũng phải thôi, với thân hình của đồng chí Vương Tú Liên thì cái loại vạm vỡ cường tráng như kia cũng không phải đối thủ của bà.

“Con trai chúng ta chính là sinh viên đại học, sao có thể bị loại người này lừa gạt được.” Cha của Giang Phong - đồng chí Giang Kiến Khang ngẩng đầu kiêu ngạo, mỗi tay bưng một đĩa đồ ăn cười tủm tỉm đi ra từ sau bếp, “Nào nào, con trai, gà Cung Bảo con thích nhất đấy.”

【 một đĩa gà Cung Bảo trộn đầy dầu mỡ và mồ hôi 】

“Con đang giảm béo.” Giang Phong mặt không cảm xúc cự tuyệt, bắt đầu suy nghĩ xem nên khuyên lão cha mình như thế nào để cha lắp cái điều hòa trong phòng bếp, đây mới là nhiệm vụ quan trọng.

Với cân nặng 120 cân của đồng chí Giang Kiến Khang thì mỗi ngày ngốc trong phòng bếp chưa được mười mét vuông vào mùa này cũng làm ông ấy khổ sở.

“Đang yên đang lành lại đi học tiểu cô nương nhà người ta giảm béo cái gì chứ, con trai bố có nặng thêm năm mươi cân nữa cũng không mập!” Đời này Giang Kiến Khang tự hào nhất chính là con trai vừa cao lại vừa gầy có thể cải tiến gien của Giang gia bọn họ, cha ông sinh năm người con trai, có 4 cháu trai, 2 cháu gái, ngoại trừ hai cô con gái song sinh đang học cấp hai của em trai ông thì chỉ có con trai ông là nặng dưới 100 cân.

Giang Phong bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng mỗi năm vào thời điểm đến nhà ông nội ăn tết, một chiếc bàn tròn lớn còn không đủ chỗ cho bảy người, phụ nữ và các cháu ngồi một bàn cũng không nhét nổi thế là hắn lại quyết định ngậm mồm.

“Nào nào, ăn thịt đi!” Giang Kiến Khang gắp một miếng thịt lớn bỏ vào bát Giang Phong.

“Đúng đấy, nghe lời cha con đi, con trai mẹ mà còn cần giảm béo à?” đồng chí Vương Tú Liên đồng tình nói.

Thôi được rồi, vì tình yêu của cha.

Giang Phong cam chịu cầm đũa lên.

“Cha.”

“Ơi!”

“Hôm nay trời nóng quá, cha lắp cái điều hòa trong phòng bếp đi.”

……

Cơm nước xong, một nhà ba người Giang gia tiếp tục thu dọn cửa hàng, dọn dẹp nhà bếp, Liên đồng chí Vương Tú cùng Giang Kiến Khang ở lại trong tiệm kiểm kê nguyên liệu nấu ăn, còn Giang Phong về nhà nghỉ ngơi.

Trước khi đi, Giang Phong còn không quên nhìn qua biển hiệu nhà mình.

【 một bảng hiệu lâu năm đã hỏng nặng 】

Vừa quay người lại, Giang Phong đã không còn nhìn thấy bất kỳ chữ nào như ghi chú kia nữa.

Quả nhiên, chỉ có ở trong tiệm nhà mình mới có thể nhìn thấy đúng không?

Qua hai ngày thử nghiệm, Giang Phong rốt cuộc đã xác định được phạm vi xuất hiện của ghi chú kỳ quái kia.

“Đinh, chúc mừng người chơi Giang Phong kích hoạt trò chơi, đang tải xuống trò chơi, vui lòng chờ trong giây lát.”

Một giọng nữ trong trẻo vang lên khiến Giang Phong sợ tới mức giật bắn cả người.

Ước chừng qua hai phút, giọng nữ trong trẻo đó lại vang lên lần nữa: “Tải trò chơi thành công, mời người chơi kiểm tra giao diện, tự mình khám phá, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ.”

Giang Phong chú ý tới góc trên bên phải xuất hiện một dấu chấm than nho nhỏ, ma xui quỷ khiến mà thò tay ra, thế mà thật sự xuất hiện một cái bảng thuộc tính.

Họ tên người chơi: Giang Phong

Cấp bậc: 0 ( 0/100 )

Giá trị kinh nghiệm còn lại:0

Kỹ năng: Giám định ( sơ cấp ): Người chơi chỉ có thể lấy được một số thông tin cơ bản

Nhiệm vụ chính:??? (người chơi vui lòng tự mình khám phá )

Nhiệm vụ phụ: Không (kích hoạt sau khi lựa chọn nhiệm vụ chính )

Thành tựu: Không

Danh hiệu: Không

Đạo cụ: Không

Đánh giá: Một tân thủ thiếu kinh nghiệm

Hướng dẫn trò chơi:

Trò chơi này có mức độ tự do cao, người chơi vui lòng tự mình khám phá.

Trò chơi này sẽ không can thiệp đến lựa chọn của người chơi, mời người chơi cố gắng mở khóa thành tựu.

Mọi giải thích đều thuộc về trò chơi.

Trò chơi?

Cái giao diện thuộc tính này nhìn thì đúng là rất giống trong một trò chơi.

Giang Phong lại giơ tay nhấn một cái vào dấu chấm than ở góc trên bên phải, giao diện liền biến mất.

Nhìn cũng khá thú vị đấy chứ.

Nếu tự mình khám phá……

Giang Phong cứ đứng trước cửa nhà mình suy nghĩ như thế.

Bạn đang đọc Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt (Dịch) của Đốn đốn đốn đốn đốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 279

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.