Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗn đản, Tiêu Sơn ca ca là hỗn đản

Tiểu thuyết gốc · 3684 chữ

Tiêu Sơn lúc này trở lại Tiêu Gia. Hắn trở lại Tiêu Gia Hậu Sơn. Trên phía mặt đất chứa đựng rất nhiều đồ linh tinh, trong đó có trứng của các loại ma thú, bột mì, cùng với các dụng cụ chế biến bánh sinh nhật mà hắn mua được. Nhìn đống đồ như vậy, Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu nói:

- Không biết có thành công hay không? Nếu không ra ngoài mua cho hai người họ mấy món đồ không tệ đi?

Tiêu Sơn bắt đầu thử, hắn nhìn một quả trứng trong tay, trứng này là một loài ma thú nhất tinh là Hoàng Thổ Kê, trứng này màu xanh là của Thanh Dực Điểu, trứng kia là của Thanh Xà.

Tiêu Sơn cầm mấy quả trứng đập ra sau đó tự mình thử vị của chúng một cái. Mỗi loại quả trứng đều có một vị khác nhau. Hắn sau đó bắt đầu thử sữa cùng với đường. Sữa và đường ở đây đều có một cái tên khác nhưng vị cũng có thể thay thế được. Chúng chiết xuất từ các loại hoa quả.

Trước đây hắn cũng làm một chút bánh Gato, hơn nữa trong luyện dược có nói đến một số dược liệu có tác dụng nhẹ nhàng giống như một số chất lên men. Hắn cần làm bây giờ là phải thử nghiệm một chút.

Bàn tay đặt vào một cái bát đựng trứng. Tiêu Sơn nhẹ nhàng huy động Đấu Khí làm cho nó xoay như máy xay sinh tố. Chính hắn có thể sử dụng như vậy mà thôi. Bởi vì ở nơi này không hề có máy xay sinh tố.

Tiêu Sơn liên tục đánh hòa tan trứng, sữa và đường tạo ra kem.

Tiêu Sơn đưa ngón tay lên thử một chút sau đo lắc lắc đầu miệng không ngừng nôn khan:

- Oẹ! Mùi vị thật là tệ!

Tiêu Sơn không do dự bắt đầu liên tục thử. Đến lần thứ mười cuối cùng hắn cũng thành công. Lúc này mồ hôi của hắn đã đầy mặt. Hắn nhẹ nhàng lau đi mồ hôi sau đó thở phào một hơi:

- Cuối cùng cũng thành công a!

Hắn nhìn về phía dung dịch màu trắng xóa giống như kem. Vị có chút ngọt một chút nhưng không có độc hại, hơn nữa mùi vị khá ngon.

Tiêu Sơn nhìn về phía đống bột phía trước. Hắn cười khổ lên tiếng nói:

- Có vẻ như chỉ còn bánh mì nữa là cần làm mà thôi!

Hắn bắt đầu tiến hành tự tay hì hục nhào bột mì.

Tiêu Sơn bắt đầu tiến hành thử nghiệm. Sau hơn nửa ngày tiến hành thử nghiệm tạo thành bánh mì cuối cùng hắn cũng thành công. Trên bàn tay của hắn lúc này chứa đầy bột mì. Đấu Khí của hắn lần đầu tiên tiêu hao nhiều như vậy. Đấu Khí lần này làm máy xay sinh tố kết hợp Dị Hoả làm cả lò vi sóng quả là khiến hắn cũng cảm thấy mệt mỏi không ngừng. Tiêu Sơn chỉ biết cười không ra nước mắt.

Hắn bắt đầu ngồi tiến hành điều tức khôi phục Đấu Khí. Sau khi điều tức xong, hắn nhìn về phía hai chiếc bánh nướng thỏa mãn gật đầu. Hắn chỉ cần bôi kem cùng với trang trí lên là xong. May mắn là nguyên liệu mà hắn mua lại vô cùng nhiều.

Làm hai chiếc bánh kem khá lớn một chút tuy vậy không làm được nhiều tầng bởi vì chính hắn không có khả năng ấy. Chính hắn làm một chiếc Gato là đã quá sức rồi. Thế nên hắn chỉ dùng màu trắng kem bao lên toàn bộ màu đó kết hợp với các màu khác như xanh, đỏ, hồng. Trong đó màu đỏ thì được trang trí khá nhiều tại bánh của Nhã Phi, còn màu hồng và xanh thì được trang trí ở bánh của Huân Nhi.

Trong hai ngày này, hắn dặn dò Sương Sương không phải tìm hắn nữa thế nên hắn có dư thời gian để hoàn thành. Sau khi làm xong hai chiếc bánh sinh nhật, hắn liền cất vào trữ vật. Tiêu Sơn nhìn về phía mấy chiếc đất nặn, hắn có thể sử dụng Đấu Khí một cách cực kỳ nhuần nhuyễn.

Tiêu Sơn cầm lấy một đống bột dẻo, hắn mỉm cười. Khung cảnh thiên nhiên lúc này vô cùng ý đẹp, ánh trăng sáng chiếu lên làm cho hắn có cảm giác tâm tình vô cùng tĩnh mịch. Ánh trăng chiếu xuống làm cho hắn có chút cô đơn. Hắn bắt đầu nhắm mắt lại, tay hắn trong tay bắt đầu nhào nặn.

Miệng hắn khẽ lẩm bẩm nói:

- Ánh mắt đó.....

- Nụ cười đó…

Từng hỉnh ảnh của một thiếu nữ hiện lên trong đầu của Tiêu Sơn. Hắn cảm giác được mình như rơi vào trong một trạng thái cực kỳ vi diệu. Tiêu Sơn bắt đầu nhào nặn chiếc bột dẻo, hắn cũng không biết mình làm như thế nào chỉ khi biết mình đã hoàn thành thì một thiếu nữ mặc áo tím vô cùng giống người, xuất hiện trong tay của hắn.

Tiêu Sơn cười khổ nhìn bức tượng trong tay nói:

- Là Huân Nhi sao? Hài, thôi được rồi… thì là Huân nhi đi!

Thanh âm hệ thống chợt vang lên:

- KENG.... Chúc mừng ký chủ lĩnh hội sơ cấp Tạo Hình Thuật.

- KENG. Chúc mừng ký chủ lĩnh hội thành công chức nghiệp mới, hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng nhận được

Một thẻ trải nghiệm trở về quá khứ

2000 điểm mua sắm.

Hắn nhìn trong tay bức tượng được nhào nặn vô cùng xinh động vô cùng đẹp, trên miệng của nàng toát lên nụ cười vô cùng đẹp.

Tiêu Sơn cười khổ hắn thu bức tượng vào trong trữ vật giới chỉ ngay sau đó hắn cảm giác được cái cảm giác đầu óc hơi chút choáng váng. Tiêu Sơn ngồi sụp xuống, lắc lắc đầu, vừa rồi cảm giác trải qua trạng thái này quả thực làm cho Tiêu Sơn có chút nhức đầu. Hắn dùng hai huyệt thái dương xoa xoa trán của mình.

Hắn nhìn về phía mấy thứ như Nguyệt Quang Thạch. Nguyệt Quang Thạch có ánh sáng lờ mờ như ánh trăng đêm. Tiêu Sơn quyết định ngày mai đi đến mấy phường quán chuẩn bị làm một vài thứ. Hắn quyết định đặt một bộ khá lớn. Đáng tiếc hai nàng ngày sinh nhật trùng nhau hắn cũng biết mấy thứ này cũng không thể làm được quá nhiều, được đến bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Hắn bắt đầu tiến hành ngủ một giấc. Đoán chừng được nửa ngày, hắn mới tỉnh dậy. Hắn lúc này đã tỉnh nên quyết định đến phường thị một chuyến. Nhưng có vẻ chuyến đi không như hắn mong đợi, dù hắn trả bao nhiêu kim tệ thì cũng không lấy được quá nhiều như mong muốn bởi vì nguyệt quang thạch cứng rắn cực kỳ khó tạc. Hắn bất đắc dĩ cười khổ.

Ngay sau đó hắn lại trở về Tiêu Gia nhanh chóng tiến vào Hậu Sơn làm nốt công việc còn lại. Hắn lúc này cầm trong tay một đống bột. Hắn muốn thử lại cảm giác đó. Cảm giác đó rất vi diệu, nhưng chính là lần này hắn dù cho có cách gì cũng không làm được. Hắn bất đắc dĩ phải thủ công làm mà thôi. Đến cuối cùng cũng hoàn thành một thiếu nữ mặc bộ áo đỏ bó sát người nhưng mà so với thứ kia kém xa một trời một vực mặc dù nó cũng khá đẹp.

Nhìn mấy thứ sáp trong tay Tiêu Sơn bất đắc dĩ cười khổ. Hắn muốn thử một chút dù sao ngày mai cũng là ngày sinh nhật của hai người này. Hắn chỉ có thể cố gắng mà thôi. Hắn bắt đầu tiến hành thử, trong luyện dược có một thứ chất luyện chế cũng gần giống nến. Mấy thứ này chuyên để luyện phù trú và trận pháp các loại, hắn muốn thử xem.

Tiêu Sơn đốt nóng sáp bắt đầu chảy ra sau đó hắn vứt mấy thứ vật liệu kỳ dị vào. Hắn không biết mình đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết là khi hắn thành công hắn đã làm rất nhiều và thử rất nhiều lần. Lúc hắn thiếp đi thì ngày hôm sau đã là buổi chiều. Hắn vất vả hớt ha hớt hải cầm lấy mấy thứ này chạy vội ra ngoài.

Tiêu Sơn cầm theo một đống các thứ hắn lúc này trong trữ vật giới chỉ rất sung túc. Hắn cần trở lại phường thị sau đó lấy khá nhiều Nguyệt Quang Thạch đã tạc theo thiết kế của hắn. Tiêu Sơn bất đắc dĩ thở dài khi nhìn một đống những thứ này. Có lẽ với hắn như vậy là đủ.

Sau đó hắn đi lùng khác ngõ ngạch toàn bộ số hoa của các cửa hàng. Hiển nhiên là dùng các loại hoa đúng với ý nghĩa nữ nhân thích chứ không phải là mấy loại hoa vô nghĩa. Tiểu nữ hài nhìn về phía Tiêu Sơn mím mím đôi môi sau đó lên tiếng nói:

- Ca ca huynh thật là đẹp trai a!?

Nghe thấy những lời này thiếu phụ đang dắt theo đứa bé bán hoa ngẩn người. Tiêu Sơn mỉm cười vỗ vỗ đầu của nó. Thiếu phụ cười khổ nhìn về phía Tiêu Sơn nói:

- Hài tử này còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mong thiếu gia đừng trách!

Tiêu Sơn mỉm cười xoa xoa đầu tiều hải tử mỉm cười nói:

- Không sao đâu!?

Hắn cầm lấy một bó hoa lớn, sau đó cất vào trữ vật giới chỉ.

- Cảm ơn. Cảm ơn nhiều lắm!

Thiếu phụ thấy vậy rối rít gật đầu cảm ơn. Tiêu Sơn chỉ bất đắc dĩ gật đầu mỉm cười. Có lẽ với hai mẫu tử này quả thực sống cũng không khá giả, quần áo hai nàng khá là rách nát. Tiêu Sơn bất đắc dĩ thêm một chút phần thưởng cho các nàng. Hắn giúp được chút nào thì giúp. Nếu như hắn không có hệ thống chắc hẳn giờ này hắn tình trạng cũng như vậy cũng nên.

Tiêu Sơn sau khi nhận được đầy đủ hoa thì hắn mua khá nhiều thứ linh tinh. Tiêu Sơn tiếp tục trở lại Hậu Sơn Tiêu gia, Tiêu Sơn lấy một đống lớn hoa quả ra. Những thứ này là thức ăn hàng ngày mà không phải dược liệu. Hắn nhớ trong nhẫn trữ vật có nhắc đến một loại khác đó là Dược Thiện Sư cùng với Dược Tề Sư. Hai nhóm công việc này ở với Luyện Dược Sư là bá trọng cũng không hề kém chút nào.

Dược Thiện Sư có thể làm ra món ăn cùng với thức uống có vị ngon, hơn nữa lại phát huy được khả năng của dược liệu đáng tiếc là những thứ này không được quá lâu.

Còn Dược Tề Sư thuộc về khả năng khống Hỏa, Mộc và Thủy cực cao mới có thể luyện so với Luyện Dược Sư luyện ra Đan dược không kém chút nào hơn nữa còn chút hơn bởi vì Dược Tề Sư dược liệu luyện thành Dược tề dạng dịch cực kỳ dễ uống, dễ hấp thu hơn nữa dược hiệu ôn hòa.

Hắn nhớ đến hai thứ này chỉ cảm khái mà thôi. Hắn chưa đến trình độ của một Dược Thiện Sư thế nên chỉ bất đắc dĩ là chế đồ ăn thức uống mà thôi. Thứ mà hắn dùng là hoa quả bình thường trong đó tính dược liệu vô cùng yếu hơn nữa có tính thơm ngon cao.

Hắn dùng mấy thứ này chế biến thành dạng nước ép hoa quả đơn giản. Tiêu Sơn đem mấy thứ dịch lòng nảy để vào nhiều chiếc bình ngọc khá lớn. Hắn bởi vì không biết các nữ nhân này thích uống gì lên mới bất đắc dĩ phải ép nhiều loại hoa quả như vậy.

Mấy thứ tượng nặn thì Tiêu Sơn đặt vào trọng một cái hộp sang trọng sau đó dùng các loại giấy màu bọc lên đó. Màu của Huân Nhi là màu tím, còn của Nhã Phi là màu đỏ. Tiêu Sơn sau khi cắt hoa hắn nhìn về phía mấy thứ này mỉm cười một cách thỏa mãn.

Hai chiếc hộp hình chữ nhật nhỏ nhắn, có tua rua và hoa. Hắn dùng ngón tay chỏ gãi gãi cắm tự lẩm bẩm:

- Ha, so với mấy cửa hàng lưu niệm lúc xưa cũng không kém chút nào...

Hắn cầm trong tay một hộp gỗ giấy màu tím. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp gỗ xoay đi xoay lại vọng sau đó mỉm cười.

Trong tay của Tiêu Sơn, chiếc hộp biến mất ngay sau đó hắn nhìn về phía mấy thứ khác cũng mỉm cười một cách thỏa mãn., chúng lần lượt được thu vào trữ vật giới chỉ. Hắn lúc này hốc mắt đã đỏ ửng thâm quầng lên vì lâu chưa ngủ. Hắn lúc này chỉ chờ đến sinh nhật của hai người sẽ đem mấy thứ này đi tặng. Tiêu Sơn tự gõ gõ trán của mình lẩm bẩm nói:

- Có nên ngủ một giấc hay không đây?

Hắn hiện tại đã khá mệt mỏi nhưng lại nghĩ tới ngày mai là sinh nhật của hai người, hắn chỉ có thể chọn thời gian để phân chia chúng ra để tổ chức sinh nhật mà thôi.

Tiêu Sơn nhìn về phía mấy tiểu hài tử đang đi ăn xin ven đường. Hắn thấy vậy suy nghĩ một hồi liền mỉm cười, sau đó khe khẽ gật đầu. Hắn nghĩ ra một ý nghĩ khá là thú vị. Hắn nhớ đến một bài hát có tên là Happy Birth Day ở kiếp trước. Như vậy hắn chỉ cần sửa đi, thay đổi chúng thành ngôn ngữ của đại lục này là ổn.

Tiêu Sơn thỏa mãn gật đầu nhìn về phía đám tiểu hài tử. Hắn từ từ đi về phía đám tiểu hài tử sau đó mỉm cười lên tiếng nói:

- Mấy tiểu hài tử…

Thấy Tiêu Sơn ăn mặc khá là sạch sẽ đến thì mấy tiểu hài tử ăn mày đang chơi với nhau giật mình. Mấy tiểu hài tử nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt tò mò và đề phòng.

Tiêu Sơn chỉ nhìn về phía mấy đứa, sau đó trong tay của Tiêu Sơn xuất hiện mấy đồng kim tệ, hắn mỉm cười lên tiếng nói:

- Mấy tiểu hài tử các ngươi có muốn thứ này hay không!?

Nhìn gương mặt hắn lúc này trông giống hệt một quái thúc thúc đang dụ dỗ mấy la lỵ.

Mấy tiểu hài tử nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt vô cùng nghi hoặc. Trong ánh mắt của chúng nhìn về phía kim tệ là sự thèm khát nhưng nhìn về phía Tiêu Sơn lại là vẻ đề phòng vô cùng. Tiêu Sơn thở dài lắc đầu, trong lòng ngẫm nghĩ:

- Ta giống quái thúc thúc lắm sao?…

Tiêu Sơn sau một ngày làm việc khá là mệt mỏi, hắn lắc lắc đầu mở ra đôi mắt.

Trời lúc này đã sáng, ánh sáng chiếu qua màn song cửa nhàn nhạt chiếu xuống dưới nền đất. Đôi mắt của hắn nheo lại. Hắn bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức.

Âm thanh của một thiếu nữ vang từ phía cánh cửa phòng đang đóng chặt:

- Tiêu Sơn ca ca, huynh có ở trong đó hay không!?

Tiêu Sơn nghe thấy thế thì nhếch miệng cười khoái trá. Hắn lúc này đột nhiên cởi hết toàn bộ quần áo ra, sau đó nhắm mắt chùm chăn giả vờ ngủ. Hắn lúc này miệng bắt đầu phát ra tiếng ngáy giống như đang ngủ rất say xưa.

Thiếu nữ mặc một bộ hồng y, đằng sau buộc lên một cái lơ vô cùng đáng yêu. Nàng nghe thấy âm thanh ngáy từ trong phòng thì hàm của nàng hất lên, hai tay của nàng chống lên eo của mình. Miệng nàng chu lên một cách khó chịu nói:

- Giờ này mà còn ngủ, huh!?

Nói xong thiếu nữ ngay lập tức đẩy cửa vào bên trong. Thấy được cái thân thể nằm thẳng dài trong chăn của Tiêu Sơn. Mặt hắn đang mỉm cười, trên miệng còn chứa đựng nước dãi đang chảy dài. Tiêu mị thấy vậy thì khinh thường. Thiếu nữ hừ hừ tiến tới nhẹ nhàng như một con mèo.

Thiếu nữ đột nhiên dùng bàn tay thon nhỏ trắng nõn bóp chặt lên mũi của hắn. Thiếu nữ mỉm cười một cách ranh mãnh:

- Để xem con heo như huynh còn có thể tiếp tục ngủ hay không!?

Tiêu Sơn bị Huân Nhi bóp chặt cánh mũi. Hắn thầm nghĩ trong lòng:

- Nàng này muốn trêu ta sao?

Nói xong hắn giả vờ như đang mở ngủ. Hắn đôi tay quơ loạn lên. Thiếu nữ bị tập kích bất ngờ nàng chỉ kịp hét lên một tiếng khá là lớn:

- Aaaaa…

Thân thể thiếu nữ ngay lập tức bị hắn kéo xuống giường. Cả cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy thân thể của nàng, còn tay kia thì đang vân vê bộ ngực mới nhú của nàng. Thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng. Bàn tay của hắn như có ma lực đang vân vê chà sát bộ ngực của nàng, tay kia thì đang vân vê bộ lưng trắng nõn mềm mại của nàng.

Thiếu nữ cảm giác cả người như bị điện giật tê tại, sức lực có chút mất dần. Nàng muốn dãy dụa thì bị cánh tay của hắn đang ôm chặt lấy. Từ miệng của hắn khe khẽ lẩm bẩm:

- Huân Nhi..... Huân Nhi… nàng thật đẹp a!

Hắn nhẹ nhàng thổi hơi vào tai của Huân Nhi.

Nghe được những lời này của Tiêu Sơn, hai má của Huân Nhi đỏ ửng lên. Cả thân thể của nàng run lên. Bàn tay của Tiêu Sơn thì đang liên tục tác quái trên thân thể của thiếu nữ. Đột nhiên cả người Huân Nhi run lên hét lớn:

- Aaa…

Nàng cảm giác được bàn tay của hắn đã thọc vào ngực của nàng mà xoa bóp bầu vú nhạy cảm nhất của nàng.

Nàng ngay lập tức vùng vẫy ngay ra. Thiếu nữ đỏ mặt huých cho hắn một cái làm cho hắn giật mình tỉnh lại. Hai đôi mắt mở to nhìn nhau. Tiêu Sơn theo bản năng hét lớn:

- Aaaaa…

Hắn lúc này biểu hiện giống hệt một thiếu nữ vừa bị cưỡng dâm.

Cả người hắn bật dậy, hắn con mắt hắn mở to lên nhìn chăm chú về phía Huân Nhi:

- Huân Nhi sao muội lại ở đây!?

Huân Nhi hai má đỏ bừng, miệng liên tục lắp bắp:

- Muội..... Muội…

Tiêu Sơn giật mình, sau đó mở chăn ra ngay lập tức hắn lại đắp chăn lại, vẻ mặt của hắn trở lên kinh hoảng. Mặt của hắn lúc này tỏ ra vô cùng uỷ khuất. Hắn méo mó miệng nói:

- Huân Nhi, ta… ta không ngờ muội lại là người như vậy!?

Huân Nhi nghe thấy thế thì hoàn toàn ngẩn ra. Sự việc này từ đấu đến cuối là việc gì? Đột nhiên biểu hiện của Tiêu Sơn vô cùng lạ lùng.

Nàng hoàn toàn không hiểu đến rốt cục chuyện này đang có chuyện gì xảy ra, chẳng phải nàng đang muốn đến đánh thức hắn sao. Huân Nhi không hiểu mặt ngơ ngác hơn nửa ngày mới hỏi:

- Tiêu Sơn ca ca huynh làm sao vậy!?

Tiêu Sơn nước mắt lưng tròng, hắn thở dài lắc đầu nói:

- Huân Nhi ta thật không ngờ muội lại làm vậy! Hazz…

Huân Nhi nhíu nhíu mày, hàng lông mày cong lại nhìn về phía Tiêu Sơn nghi hoặc:

- Muội… Muội làm gì cơ!?

Tiêu Sơn hít một hơi sau đó chăm chú nhìn về phía Huân Nhi lắc đầu nói:

- Huân Nhi không ngờ trong lúc ta ngủ muội lại làm vậy với ta. Ta nhưng vẫn là xử nam a!?

Huân Nhi càng nghe càng hồ đồ, thở hổn hển gắt lên:

- Cái gì mà xử nam mới không xử nam cơ? Tiêu Sơn ca ca huynh nói gì muội không hiểu!? Huynh mau nói rõ ràng ra.

Tiêu Sơn mặt mũi méo sệch bắt đầu trêu chọc thiếu nữ:

- Huân Nhi không ngờ muội lại là người như vậy, muội dám làm mà không dám chịu a!?

Huân Nhi lúc này hoàn toàn bị Tiêu Sơn làm cho đầu óc xoay như chong chóng luôn. Nàng vô cùng khó hiểu hỏi:

- Tiêu Sơn ca ca, thực sự là đã có chuyện gì xảy ra? Ta đã làm gì cơ!?

Tiêu Sơn hít một hơi, cố nín nhịn cười sau đó nói:

- Là, là chuyện đó… chuyện nam nữ…

Sau đó hắn chỉ về phía cái chăn nói:

- Có phải trong lúc ta ngủ muội đã làm chuyện đó với ta hay không!?

Nghe thấy vậy Huân Nhi con mắt to tròn mở to kinh ngạc, miệng há hốc đáp:

- Tiêu Sơn ca ca, huynh nói linh tinh cái gì vậy!? Cái gì mà chuyện nam nữ?

Tiêu Sơn méo mó nói:

- Vậy tại sao ta sau khi tỉnh dậy lại không có quần áo!?

Hắn lúc này liền mở chăn ra sau đó nhanh chóng lại đắp nó lại.

Huân Nhi cả kinh hét lớn:

- Aaaaa…

Ngay sau đó liền chạy ra ngoài. Lúc này, trong phòng truyền lấy một tiếng cười lớn. Huân Nhi lúc này mới biết mình bị lừa. Huân Nhi liên tục đứng ngoài giậm chân mắng:

- Hỗn đản, Tiêu Sơn ca ca là hỗn đản…

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.