Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 991 chữ

Thành phố đông người thế này thì thể nào chả gặp được một hai người xúi quẩy, cô chỉ cần bói rồi báo cho người ta biết là được.

Mặc dù cô thấy nó khá dễ nhưng cô vẫn phải hỏi lại: “Nếu tôi không tích được điểm công đức kịp thời thì sẽ như thế nào?”

“Nếu chỉ số công đức bằng 0 hoặc thấp hơn 0 thì ký chủ sẽ quay về thời điểm trước khi liên kết với hệ thống.” Hệ thống trả lời.

“Quay về thời điểm trước khi liên kết với hệ thống, thế nghĩa là… Tôi lại bị xe tông chết à?” Nhan Khê sợ đến nỗi giọng cũng run hẳn đi, trước khi ràng buộc với hệ thống thì cô vừa bị xe đâm còn gì.

“Ký chủ đừng lo, hệ thống đi theo chủ nghĩa nhân văn nên sẽ cho ký chủ ba cơ hội, nếu chỉ số công đức bằng 0 hoặc thấp hơn 0 ba lần liên tiếp thì ký chủ mới chết.

Hai lần đầu thì ký chủ chỉ biết mình bị xe tông thôi, và mỗi lần bị đâm thì hệ thống sẽ tự động cộng một công đức.” Hệ thống nói.

“Nói cách khác thì tôi phải bị xe tông ba lần liên tiếp mới chết được.”

“Đúng rồi, mà xác suất khó chết lắm.”

“Thế thì cảm ơn nhiều nhá.” Nhan Khê không thấy mình được an ủi chút nào.

Dù sao thì chỉ số công đức là điểm quan trọng nhất, có chết cũng không được để điểm công đức quay về con số 0.

Lát nữa cô ra ngoài sẽ xem bói cho người ta luôn.

Đang ở bệnh viện mà, đông người thì thể nào cũng gặp được một hai người xui xui.

Một điểm công đức nhỏ nhoi nhưng cũng đủ để cô nghĩ rằng phải chăng ngày mai mình sẽ ngỏm củ tỏi.

Nhan Khê đã hỏi xong những gì mình muốn hỏi, cô vô thức liếc qua chỉ số may mắn âm vô cùng của mình: “Còn cái này, tôi chết một lần rồi mà, chỉ số may mắn cũng phải cộng một điểm chứ nhỉ.”

Chỉ số may mắn -99 điểm, vận xui khiến người ta phải chết, cô thật sự không muốn nhìn thấy con số này.

“Chỉ số may mắn của ký chủ không thể thay đổi được.” Hệ thống trả lời.

“Tại sao cơ?” Nhan Khê bàng hoàng.

“Bởi vì ký chủ đã tiêu hết vận may cả đời để gặp được tôi rồi.” Một sản phẩm AI có giọng nói vô cảm lại cất lên những câu chữ lãng mạn khiến người ta phải sợ hãi.

Những lúc thế này thì đừng giả vờ đáng yêu nữa được không!

“Vậy thì tôi gặp xui cả đời hả? Không bao giờ tìm được việc, tính mạng lúc nào cũng ngàn cân treo sợi tóc?” Nhan Khê bỗng thấy trước mắt tối sầm lại, lúc trước cô còn nghĩ mình chó ngáp phải ruồi vì tự dưng liên kết với hệ thống nên được cứu sống, nhưng ai ngờ mình chó ngáp phải ruồi thật.

Chỉ là giờ vận may cả đời của tôi đã trôi xuống sông xuống biển rồi huhu~

Nhan Khê bỗng muốn khóc òa.

“Hiện giờ tính mạng không có vấn đề gì đâu.”

“Là sao?” Cô uể oải.

“Khi chỉ số may mắn xuống đến -99 điểm thì tức là xui tận mạng rồi, những vận rủi còn lại sẽ rút lui nên ký chủ vẫn sẽ tìm được việc.”

Nhan Khê đã không muốn nói gì rồi nhưng hệ thống lại an ủi kiểu này làm cô đứng tim luôn, cô quyết định sẽ ghét cái hệ thống này.

“Câu hỏi cuối cùng, ngày nào cũng sẽ xuất hiện vấn đề gây nguy hiểm đến tính mạng à?” Nếu hệ thống trả lời yes thì cô sẽ đi nhảy lầu ngay tức khắc.

Cô không cần trở thành nữ chính của tử thần đâu.

“Không biết, mầm mống nguy hiểm sẽ xuất hiện bất ngờ, nhưng nó chỉ xuất hiện trong điều kiện phù hợp với môi trường cụ thể thôi.”

“Nghĩa là xã hội tự nảy sinh ra nguy hiểm.” Hệ thống đáp lời.

Nhan Khê ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng hiểu, nói cách khác thì vận xui của cô không phải do tử thần mang đến, nó sẽ không xuất hiện một cách phản khoa học, cố tình tạo hiện trường tai nạn cho cô.

Vì cô xui quá nên mới dễ bị cuốn vào nguy hiểm thôi.

Mà nguy hiểm ở đây xảy ra hết sức tự nhiên.

Còn nếu môi trường xung quanh cô an toàn thì cô cũng được bình yên.

Nhan Khê bỗng tỉnh táo hẳn lên, cô có niềm tin mãnh liệt vào nền an ninh của đất nước.

Cô chỉ cần đi làm nghiêm túc, siêng năng và không bay nhảy lung tung thì sẽ ít gặp nguy hiểm.

Giống như việc ngày nào cũng có tai nạn phát sinh ngoài xã hội nhưng ít khi nào nó xảy ra ở một khu vực hay với một cá nhân cụ thể.

Không tin thì bạn cứ ra ngoài mà hỏi, có chỗ nào xảy ra tai nạn với án mạng hàng ngày không.

Bỗng nhiên có người gõ cửa nhà vệ sinh: “Cháu gái, cháu có sao không?”

“Á, cháu không sao ạ, cháu rửa tay rồi ra luôn đây.” Có lẽ vì Nhan Khê vào nhà vệ sinh lâu quá nên người ở ngoài lo lắng cho cô.

Cô mở vòi nước rồi rửa tay qua qua, lúc vô tình ngẩng lên nhìn thấy mình trong gương…

“Aaa!!!!”

Một miếng gạc trắng tinh đang nằm lặng thinh trên mái tóc dày của cô.

Thứ khó chấp nhận hơn cả cái chết ấy là mỹ nữ nhưng bị trọc mất một mảng tóc.

Bạn đang đọc Hệ Thống Mà Tưởng Dị Năng của Bé Cua Gắt Gỏng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi siuxazan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.