Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1204 chữ

Cô học quản lý tài chính, cô không phải rất thích nó, nhưng khi điền nguyện vọng, không ai gợi ý cho cô, không có ai để tham khảo, cô không hiểu, nên chọn đại một ngành nhìn thuận mắt. Đến khi vào đại học, mới biết mình đang học những gì.

Mặc dù cô không thích làm kế toán, mà kế toán mới ra trường thì lương sẽ thấp, thậm chí sau này lương cũng chẳng cao, nhưng ít nhất vẫn sẽ có môi trường để phát triển. Nếu làm nhân viên ở tiệm bánh thì cả đời chỉ làm nhân viên cửa hàng được thôi.

“Cũng phải, chúc em sẽ sớm tìm được việc nhé.” Quản lý không cưỡng cầu.

“Vâng ạ.” Nhan Khê cực kì tự tin, cô cảm thấy vận may của mình đã đến, cho dù không ai gọi điện phỏng vấn, bây giờ cô có thể từ chối vài chỗ..

Sau khi rời tiệm bánh, cô không về trường ngay mà bắt xe đến chỗ làm thêm khác. Bởi vì kì này không có môn nào. Cô cũng chưa có việc, nên đi làm thêm nhiều nơi.

Nơi cô đến, là một chỗ chơi mật thất, khá nổi tiếng, gần trường học. Cô đóng NPC trong đó, đây là công việc mới mẻ, cực kì hot với những bạn làm việc bán thời gian. Thậm chí có rất nhiều sinh viên, sẵn sàng đóng NPC mà không cần tiền nhưng cô thì chịu, không có tiền thì cô không làm. Chính vì thế mà cô không có nhiều cơ hội để đến đây làm việc, phải khi nào thiếu người lắm thì quản lý mới gọi cho cô.

Đây là dấu hiệu cho thấy công việc của cô đang khởi sắc, Nhan Khê nghĩ vậy.

“Nhan Khê đến rồi hả?” Quản lý là một thanh niên hơn 20 tuổi, tên là Phó Thường Du, không lớn Nhan Khê bao nhiêu, làm người không tệ và cũng hơi nữ tính.

Anh ấy vẫy tay với Nhan Khê.

“Quản lý, hôm nay làm chủ đề gì thế?” Cô rảo bước đến.

“Em nhuộm tóc hả?” Phó Thường Du nhìn cái mái xanh lam của Nhan Khê.

“Không có, tóc giả thôi.” Theo bản năng cô che miếng băng gạc trên đầu, sợ quản lý thấy cô bị hói đầu.

“Cũng xinh đấy. Lần này anh mở phó bản quan tài, vẫn còn thiếu người nằm trong quan tài. Em biết cốt truyện chưa, sau khi giải đố, khách sẽ mở được quan tài, em chỉ cần ngồi dậy hù dọa họ là được, đơn giản lắm.” Phó Thường Du giới thiệu sơ lược.

“Đây không phải là việc của anh Tường sao?” Đây là một phần khá quan trọng trong phó bản quan tài, là việc của nhân viên chính thức.

Anh Tường nhập vai chuyên nghiệp quá, nên giờ khách không muốn chơi nữa.” Phó Thường Du không nói rõ lý do.

“Anh ấy bị đánh ạ?” Nhan Khê hiểu ra.

Người chơi hoàn thành câu đố trong môi trường u ám, bối cảnh hơi kinh dị, não lúc nào cũng căng lên, mà còn nhảy ra từ quan tài dọa người ta, thế thì bị đánh cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Với lại anh Tường còn hay chơi khăm họ nữa, để tăng độ kinh dị, có lúc còn cố ý dí sát vào mặt người chơi.

“Ừ.” Phó Thường Du bất đắc dĩ.

“Bị nặng không anh?” Nhan Khê hỏi.

“Cũng không nặng lắm, chủ yếu là về mặt tâm lý.”

“Thế mà anh nói em đi, lỡ như em bị đánh thì sao?” Cô hỏi.

“Em là con gái, người chơi sẽ nhẹ nhàng thôi. Lúc người ta mở quan tài thấy một ma nữ…” Phó Thường Du ngừng lại, cứ thấy sai sai ở đâu.

“Thì kinh hoàng hơn nhiều.” Nhan Khê khẳng định.

“Em đừng nghĩ về những điều xấu, chỉ nghĩ về những thứ tốt đẹp thôi. Đóng vai nhân vật kiếm được nhiều mà, em cũng biết quy định ở đây.”

Phó Thường Du tiện tay lấy ra tờ cam kết trên quầy lễ tân, chỉ vào một dòng: “Nếu tấn công NPC, đấm phạt 200 tệ, đá phạt 500 tệ. Đợt trước anh Tường kiếm được 3000 đấy.”

“Anh ấy còn sống không?” Nhan Khê nhịn không được hỏi.

“Sao em nói vậy, khách sao hạ tay nặng thế được.”

Phó Thường Du liếc cô: “Hôm trước em mới đăng lên vòng bạn bè, nói di động mình bị rơi hỏng còn gì? Anh thương em nên mới gọi em đến đó, em may lắm đó, một phó bản thôi mà, sắp kiếm được tiền mua di động rồi.”

“Anh hy vọng em bị đánh tả tơi chứ gì?” Nhan Khê liếc anh ấy.

“Em cứ yên tâm về vấn đề an toàn, anh đứng đây quan sát mà.” Phó Thường Du chỉ vào máy tính giám sát ở quầy lễ tân.

“Được rồi.” Cuối cùng thì Nhan Khê không thoát khỏi sức quyến rũ của đồng tiền, không phải cô muốn bị đánh để lấy tiền mua di dộng, mà bởi tiền lương đóng NPC rất cao. Chỉ một vai nhỏ, cô đã dễ dàng kiếm được 100 tệ, nhiều nhất nằm 30 phút thôi.

Còn bị đánh hay không thì cô cũng chẳng lo, anh Tường làm ở đây nửa năm, không bị đánh mấy lần, vận khí cô không kém vậy chứ.

Từ từ, vận may á? Cô nhớ đến chỉ số may mắn âm 99 của mình.

Mau vào thôi, trong nhóm đến chơi có đại thần đấy, giải đố nhanh lắm, đến phòng em đóng NPC liền á.”

Phó Thường Du đẩy Nhan Khê vào trong, giục chuyên viên hóa trang cho cô.

Chuyên viên cầm bộ váy trắng bằng tay trái, còn tay phải cầm áo khoác màu đỏ:

“Tiểu Khê, em thích bạch y nữ quỷ, hay là hồng y lệ quỷ?”

“Cả hai em đều không thích.” Nhan Khê thấy hơi hối hận.

“Sao mặt tái nhợt thế, thôi mặc đồ đỏ đi.” Chuyên viên tự quyết định, rồi dùng tốc độ nhanh nhất giúp Nhan Khê thay đồ, rồi đưa cô vào mật thất.

Mở quan tài ra, để Nhan Khê nằm xuống, sau đó dùng mấy sợi dây xích để khóa quan tài lại, đợi người chơi đến giải phong ấn.

Khi nằm trong quan tài rồi mà Nhan Khê vẫn đờ ra.

“Hệ… hệ thống?” Giọng cô run run.

“Tôi đây.” Hệ thống đáp.

“Lát nữa tôi sẽ bị đánh à?” Phải xem bói trước đã để chuẩn bị tâm lý.

“Không biết, hệ thống không thể đoán mệnh cho ký chủ.” Hệ thống trả lời.

“Không thể xem? Như kiểu bác sĩ không thể chữa bệnh cho chính mình, nên thầy bói cũng không thể xem được cho bản thân hả?”

“Nhưng… Thật ra cũng không cần phải tính toán, với chỉ số âm 99 của cô, còn may mắn với chả không may gì nữa.”

Nhan Khê quyết định, lát nữa mở quan tài, cô phải cầu xin đầu hàng trước khi họ kịp tấn công mình.

Bạn đang đọc Hệ Thống Mà Tưởng Dị Năng của Bé Cua Gắt Gỏng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi siuxazan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.