Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phế vật thời 4.0

Tiểu thuyết gốc · 2123 chữ

Trong một căn phòng kín, chỉ có ánh sáng điện tử lập loè phát ra từ dàn PC. Trên ghế ngồi một người con trai, hắn dựa người vào ghế gaming, chân gác lên bàn. Khói thuốc phả ra lan khắp căn phòng, trên tay hắn vẫn đang kẹp một điếu thuốc lá, ánh mắt hắn nhìn vào màn hình PC.

Trên màn hình hiện giao diện của một tựa game nhập vai, màn hình loé lên hiện hai chữ DEFEAT, headphone gác ở cổ vẫn còn dư âm văng vẳng.

"Mẹ nó! Game như cái bép".

Thật là mẹ nó nhức cái đầu, nghĩ rồi tay hắn đưa lên ray huyệt thái dương. Càng nghĩ càng tức mà, cái lũ ngu đó! Ăn gì mà ngu đéo chịu được.

Hắn bật dậy từ ghế, dụi điếu thuốc đang hút dở vào khay gạt tàn. Sau đó hắn dùng tay đấm mạnh xuống mặt bàn để chút giận. Nhưng nguôi giận thì chẳng thấy đâu, ngược lại hắn càng tức hơn. Tay phải giơ lên lấy lực đấm vào màn hình...Ngươi nghĩ hắn sẽ đấm sao? Không có đâu.

Tay hắn cách màn hình 10cm thì dừng lại, sau đó đấm xuống mặt bàn phát nữa. Liếc mắt nhìn thấy bảng thông tin, hai chữ DEFEAT đập vào mắt hắn,  bên dưới là KDA ghi "Giang Vũ 18/5/27". Máu nóng lại dồn lên não.

Mẹ kiếp! Cái game "bép" này nữa! Đừng ai cản hắn, hắn muốn đấm vỡ cái màn hình này!

Nếu có người ở đây, nhất định sẽ nói. Ngươi đấm đi, đấm mạnh vào. Không ai cản ngươi đâu! Ngươi đừng diễn nữa.

Hắn không tin hôm nay không WIN trận nào. Ý chí hừng hực nổi lên, hắn lần nữa ngồi xuống ghế, đeo headphone vào bắt đầu trận mới.

A few moments later!

"Bật mic lên, bật mic lên lũ ngu này".

"Có biết chơi không thằng ngu kia. Mẹ nó! Mày tung bông đi đâu đấy thằng kia?"

"Múa đi, mày múa cái gì đấy? Mày băng vào trụ làm gì? Mày bị ảo à?".

"AD bắn nó đi, thằng SP mày chạy đi đâu đấy? Dame thì không có, cứ thích lao vào combat là thế nào?"

"Mẹ nó! Blue của tao đâu. Aaaa! Lũ 'bép' này, tụi mày tự chơi một mình đi".

( Tác giả: Vì kiểm duyệt nên tác giả thay  'bép' vào, có nghĩa là từ lược bớt của 99999 câu chửi thề, bạn nghĩ là chửi câu gì thì chính là câu đó ).

Giang Vũ cay cú, tay đập vào bàn vài cái để phát tiết, sau đó lại ngồi vào bàn gánh team.

Lần này hắn bất lực thật rồi, nhìn lịch sử đấu tím ngắt, một hàng dài DEFEAT hắn thở dài. Nghĩ đến lũ ngu hôm nay hắn gặp trên game, hắn liền không kiềm chế được cảm xúc.

Nào thì Elsu đi AD, rặn ỉa cả một ngày không ra một viên. Batman đi rừng setlove vác theo con đũy Aya trên đầu. Thằng Florentino tung hoa sịt, ảo tưởng sức mạnh băng trụ rồi đếm số. Mid thì Zata chim cánh cụt, chạy bộ đi combat?

Đỉnh điểm là lúc hắn đi rừng, đi gank về mất mẹ con Blue. Khi hắn đi AD  thì đũy Aya bỏ hắn rồi đi bảo kê cho rừng, không thì gặp ngay con Batman đi SP.

Hắn nhấn vào game, chọn 'Delete', con game theo hắn mấy  năm trời cứ như vậy bị xoá.

Giang Vũ nhìn quanh phòng một lượt, rồi nhìn tới bức tranh dán tường Veres Kimono, được dán bên trên dàn PC của hắn. Suy nghĩ hắn bắt đầu bay xa.

Hắn là một thằng ra trường được vài năm, gia cảnh hắn không cho phép hắn đi học đại học. Vậy nên hắn quyết định ôm hồ sơ đi xin việc, với mong muốn có được công việc nhàn hạ lương cao. Ai ngờ đời đưa đẩy, hắn đi làm ở đâu đều không làm quá một tháng. Cuối cùng hắn quyết định nghỉ ở nhà làm công việc online.

Đầu tiên hắn cày thuê game kiếm tiền, nhưng rồi chơi game toàn gặp gì đâu, chơi acc khách không lên rank mà còn tụt rank của khách.

Vậy nên hắn quyết định tìm học một nghề nào đấy, có thể ở nhà nhưng cũng kiếm ra tiền. Trong lúc bế tắc, hắn nhìn thấy quảng cáo Tarot. Ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã cảm thấy hứng thú với nghề này rồi.

Hắn bỏ tiền ra học Tarot, sau đó hắn cũng biết xem. Tưởng tượng đến cảnh tương lai sẽ thành một Reader Tarot có tiếng, ai cũng sẽ nhắn tin xin hắn xem bài. Ai ngờ đâu, cạnh tranh thị trường ác liệt, up bài cả tháng nhưng chẳng ma nào xem của hắn.

Bài của hắn đề 50k/vấn đề, nhưng có một vài người đề tùy tâm, người thì 7k, 10k/câu. Mặt hắn đen lại khi nhìn những bài viết như này. Này cũng cạnh tranh ác liệt quá đi!

Một ngày đẹp trời, cuối cùng hắn cũng có những vị khách đầu tiên. Hắn rất hăng hái, nghĩ rằng mình sẽ chăm chỉ kiếm thật nhiều tiền. Nhưng mà, mẹ kiếp thật! Sau khi xem bài cho vài người xong thì hắn đau đầu, mỏi lưng, mỏi vai. Hắn nhớ tới lúc khi bản thân bắt đầu học Tarot, thì thầy dạy hắn nói là khi xem cho người khác xong sẽ bị mất năng lượng và chịu một số nghiệp quả, cảm xúc của người đấy.

Chậc! Đúng là không dễ ăn mà.

Những cơn đau nhức, mệt mỏi khiến hắn nản lòng. Hắn quyết định vào nhóm cộng đồng để xem mọi người chia sẻ kiến thức, rồi từ đó lấy động lực.

Ai ngờ trong nhóm toàn các Reader Tarot phốt Q xem trải bài không trả tiền. Rồi các Q lại phốt lại các Reader Tarot rằng họ xem không đúng.

(Reader Tarot: Người trải bài, đọc bài. Q: viết tắt của querent - là người đặt câu hỏi, người cần xem bài).

Hắn cảm thấy cái giới này không như hắn nghĩ, với lại hắn coi bài xong cảm thấy rất mệt mỏi. Vậy nên, hắn lại tiếp tục kiếm công việc mới.

Công việc mới thì chẳng có, hắn đâm đầu vào truyện, vào game xả stress. Cuối cùng hắn lại đi đam mê bộ môn viết truyện.

Ngươi hỏi hắn viết truyện là vì tiền ư? Không đâu! Hắn là vì muốn chọc tức độc giả. Nghĩ đến cảnh độc giả đọc truyện hắn xong liền tức đến nhồi máu cơ tim, hắn liền vui sướng.

Mở màn hắn chọn ngay thể loại tu tiên, main nữ, bá đạo, không sảng văn, không buff bẩn, là loại thuần túy tu luyện từ thấp đến cao. Ấy mà mẹ nó không ai đọc, muốn main nam tu tiên mới chịu cơ? Đọc main nữ nhập vai không được? Có sảng văn thì đọc? Nhưng muốn sảng văn không não tàn?

Thôi! Các ông im mồm giùm tôi cái. Đã sảng văn lại còn đòi không não tàn, không buff bẩn. Ngồi xuống đây! Đấy! Người anh em, xin hãy tự viết tự thẩm đi.

Chuyện quay lại vụ hắn viết main nữ, hắn up vô nhóm để quảng cáo cho bộ truyện của hắn. Chân ướt, chân giáo lần đầu tiên viết. Hắn cảm thấy văn phong mình khá ổn, viết cũng khá hay. Nghĩ một chút mà nói, nếu không thích thể loại này chắc cũng chẳng ai kiếm chuyện với hắn đâu.

Ôi! Mẹ nó! Hắn nhầm to rồi. Sau khi up được một hai chương, cả dàn người xô nhau vào toxic?!

Nhìn những thông báo liên tục nhảy trên màn hình, tay hắn vò lấy đầu. Tại sao vậy? Sao nơi nào cũng toxic vậy? Con người sinh ra cái đầu để suy nghĩ trước khi hạ bút.

Lúc bình luận, chúng nó vứt não ở đâu rồi? Đây chắc là một chứng minh cho câu nói "ngòi bút đáng sợ hơn một thanh đao"?

Đằng sau màn hình là những con người rảnh rỗi, một hai phải soi mói rồi sân si từng li từng tí. Chỉ cần không hợp ý là bắt lỗi người ta, nếu mà không nghe theo thì bản thân sẽ biến thành một tội đồ. Nếu cảm thấy bản thân là người tuyệt vời, tại sao không đứng dậy và đi làm những gì có ích cho xã hội đi? Mõm núp sau cái màn hình để thể hiện ta là cha mẹ thiên hạ là sao?

Nhìn tác phẩm tinh thần của hắn còn đang dở dang, ấy mà chưa chi đứa con tinh thần này đã bị đứa khác đấm cho tím mắt rồi. Hắn sau đó cũng không update nữa, nhưng hắn vẫn cố viết nốt bộ truyện này.

Đang bí ý tưởng nên hắn quyết định chơi vài trận game để tâm hồn vui vẻ, rồi ý tưởng mới sẽ xuất hiện. Chậc! Quay về thực tại, một chuỗi DEFEAT, bảo hắn làm sao viết được đây?.

Không nghĩ nữa, hắn xuống bếp úp một tô mỳ, đập thêm quả trứng. Sau đó hắn bê theo tô mỳ về phòng, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ PC.

Hắn ngồi xuống ghế gaming, mở giao diện viết truyện ra. Tay ôm tô mỳ, vừa ăn vừa đánh chữ. Cứ ăn một miếng rồi lại tiếp tục gõ chữ. Chẳng mấy chốc hắn đã hoàn thành chương truyện, và đó cũng là chương cuối của bộ truyện.

Xong! Bộ truyện của hắn cuối cùng cũng đã hoàn thành. Hắn đã viết bộ này trong một năm rồi đấy. Vươn vai, lắc đầu trái phải, bẻ ngón tay, tiếng tách tách giòn tan, tâm trạng của hắn lúc này rất tốt.

Để chúc mừng cho bộ truyện hoàn thành, hắn quyết định đi mua gà quay, tối đợi ba mẹ về cùng ăn.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, cơn chóng mặt ập đến. Hắn mơ hồ thấy bản thân mình ngã xuống, cơ thể không có cảm giác gì cả. Mí mắt hắn dần dần nặng trĩu, ý thức chìm vào khoảng không gian tối.

Hắn đây là chết rồi sao? Một thằng 24 tuổi còn chưa có người yêu! Hắn còn chưa làm được gì cho đời! Còn chưa phụng dưỡng được ba mẹ hắn ngày nào. Ít nhất...hãy để hắn tạm biệt ba mẹ lần cuối chứ...

Chàng trai đang nằm trên giường ngủ ngon lành, bỗng dưng hắn bật dậy. Người này không ai khác chính là Giang Vũ. Hắn đưa hai tay lên vỗ mặt cho tỉnh táo.

Có cảm giác? Vẫn còn sống? Doạ chết hắn rồi! Chắc là giấc mộng, nghĩ vậy hắn lại nằm xuống ngủ tiếp. Vừa nhắm mắt vào, hắn bất thình lình mở mắt ra, lần nữa ngồi bật dậy.

Mẹ nó không đúng, vừa nãy hắn đã cảm thấy sai sai. Giờ thì hắn đã biết sai ở đâu rồi. Hắn nhớ không nhầm thì hắn vừa viết hoàn một cuốn tiểu thuyết, tính đi mua gà quay về ăn mừng. Sau đó hắn chóng mặt rồi mất ý thức.

Hắn đánh giá một lượt quanh căn phòng. Căn phòng này theo phong cách cổ trang, giống y sì mấy bộ phim hắn hay xem. Ngoài cái giường của hắn ra thì còn có một bàn giống bàn trang điểm, có gương đồng. Giữa phòng có một bàn uống trà, sàn nhà lát bằng bạch ngọc được mài nhẵn. Nhìn cái sàn kiểu này còn sịn hơn mấy viên đá hoa ở hiện đại.

Vừa nghĩ đến hai chữ "sịn hơn" này, hắn lại nhìn đánh giá xung quanh lại một lần nữa, hắn chạy đến bên bàn. Oh my god! Cái loại gỗ này là gỗ gì, nhìn sịn quá đi, không phải phủ sơn gì cả, nhưng mà nhìn xem, cái màu gỗ này, cái mặt bàn nhẵn mịn này. Chậc chậc chậc! Quá tuyệt vời, mấy cái bàn gỗ ở hiện đại sánh không kịp.

Hắn lại chạy tới bức tường sờ thử, vỗ thử mấy cái, xoa xoa mấy cái. Này là cái loại đá gì đây? Bạch ngọc phỉ thuý? Đế Vương Lục? Tử la lan? Mẹ nó, cạo ra một miếng đem bán thì kiếp này hắn khỏi cần nỗ lực rồi. Mà ở hiện đại loại này giá bao nhiêu nhỉ?

Ơ, khoan đã! Tại sao hắn lại nghĩ là ở "hiện đại"? Cái này...cái này?

Bạn đang đọc Hệ Thống Đưa Ta Tới Sever VIP, Ta Là Tiểu Thuyết Gia Mê Tín! sáng tác bởi HoaNhi00
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaNhi00
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.