Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu Lầm

Phiên bản Dịch · 1483 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Tô Họa vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà.

Cố Bắc Huyền tay siết chặt đũa, ánh mắt sâu thẳm trầm tư.

Chợt bà lão liếc nhìn anh, hơi thở trở nên gấp gáp: 

- Bà bây giờ con chỉ còn một nguyện vọng, mong cho hai đứa yêu thương nhau, rồi sớm sinh cho ta một đứa chắt bụ bẫm khỏe mạnh.

Tô Họa lúng túng liếc nhìn Cố Bắc Huyền.

Có vẻ như anh ấy vẫn chưa nói với bà rằng họ sắp ly hôn.

Giọng nói của bà lão đột nhiên trở nên yếu ớt: 

- Ta từng này tuổi rồi, ngày nào nhắm mắt ra đi cũng không biết, nếu có thể nhìn thấy con của hai đứa chào đời thì ta chết cũng yên lòng.

Sống mũi Tô Họa cay cay, vội vàng nói: 

- Bà nội, bà nhất định sẽ sống lâu thật lâu, đừng nói thế.

- Cơ thể của ta ta hiểu rất rõ, xương cốt tám mươi tuổi rồi chứ ít gì.

Lão thái thái khó nhọc ôm ngực đứng dậy.

- Ngực ta khó chịu quá, ta đi nằm nghỉ một lát.

Tô Họa nhanh chóng đỡ bà vào phòng ngủ.

Khi gần cửa phòng ngủ, lão thái thái đột nhiên quay người lại nói với Cố Bắc Huyền:

- Từ hôm nay trở đi hai đứa sẽ sống ở đây, chừng nào Họa Nhi có thai thì chuyển về.

Cố Bắc Huyền vừa định mở miệng nói thì lão thái thái liền khom lưng, run rẩy đi vào phòng ngủ.

Tô Họa đi bên cạnh cẩn thận đỡ bà, cô rất thận trọng, sợ dùng sức quá sẽ làm bà đau.

Sau khi nằm xuống giường, lão phu nhân nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: 

- Ta biết việc con chuyển về nhà bố mẹ đẻ. Con đừng lo lắng, chỉ cần có ta ở đây sẽ không có chuyện ly hôn. Bắc Huyền là người cháu hiếu thảo, nó sẽ nghe lời ta.

- Nhưng…

- Không có nhưng gì cả, Sở Tỏa Tỏa chỉ biết hưởng vinh hoa không biết cùng chịu khổ. Một kẻ vô tình vô nghĩa như vậy không xứng đáng bước vào Cố gia chúng ta.

Tô Họa dừng một chút, nói: 

- Bà nội, bà có muốn gọi bác sĩ tới kiểm tra không?

- Không cần, ta già yếu bệnh tật, bác sĩ tới cũng không có tác dụng gì. Mau đi ăn cơm đi, giúp ta đóng cửa.

- Vâng, vậy bà nghỉ ngơi đi ạ.

Tô Họa vừa đi khỏi, lão phu nhân liền từ trên giường ngồi dậy, tràn đầy sinh lực, hoàn toàn khác hẳn với vẻ yếu đuối vừa rồi.

Tô Họa quay trở lại bàn ăn.

Cố gia gia vội gắp cho cô một miếng thịt đùi cừu và nói: 

- Tiểu Tô, mau ăn lúc còn nóng.

- Cảm ơn ông nội.

Tô Họa đeo găng tay dùng một lần và bắt đầu chậm rãi thưởng thức.

Cố Bắc Huyền ngước mắt nhìn ông rồi hỏi:

- Ông nội, lần trước nhìn thấy bà nội còn khỏe mạnh lắm mà, sao mới có vài hôm bỗng yếu như vậy?

Lão gia thở dài nặng nề: 

- Có tuổi rồi nên chuyện như vậy là bình thường, có khi hôm qua còn cười đùa vui vẻ, hôm nay đã ngã bệnh rồi ấy chứ. Hai đứa phải hiếu thảo vào, đừng chọc tức bà nội.

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Bắc Huyền lộ vẻ nghiêm nghị.

Ăn xong, hai người trở lại phòng ngủ dành cho khách.

Ngay lúc cánh cửa đóng lại, Tô Họa liền hỏi:

- Chúng ta nên làm thế nào? Chẳng nhẽ phải sống ở đây thật à?

Cố Bắc Huyền nhíu chặt lông mày, đưa tay nới lỏng cà vạt.

- Sức khỏe bà nội như thế này không chịu được kích thích, chúng ta ở đây mấy ngày rồi từ từ nói chuyện.

Tô Họa quay đầu nhìn chiếc giường phía sau.

- Sao chúng ta có thể ngủ chung giường được?

Khóe môi Cố Bắc Huyền hơi nhếch lên.

- Nhắm mắt mà ngủ.

Tô Họa có chút lo lắng.

- Em không đùa, nghiêm túc đấy.

Cố Bắc Huyền chậm rãi tháo đồng hồ trên tay, ném lên bàn đầu giường, nói: 

- Em đi tắm đi, xong rồi tới lượt anh.

- Vâng.

Tô Họa vào phòng tắm rửa thật nhanh, sau đó đổi lượt cho Cố Bắc Huyền vào.

Cô nằm trên giường không thể ngủ được, hàng nghìn luồng suy nghĩ cứ quay cuồng trong đầu. Hai người sắp ly hôn rồi, còn ngủ chung giường?

Đột nhiên, điện thoại di động của Cố Bắc Huyền trên bàn đầu giường vang lên. Tô Họa trước giờ không thích đụng chạm vào chuyện riêng của anh nên cứ để nó kêu.

Điện thoại reo hai lần rồi dừng lại.

Không lâu sau, điện thoại di động của cô lại reo lên.

Tô Họa liếc nhìn số người gọi và thấy đó là một số lạ.

Tô Họa bấm nghe, một giọng nữ thanh tú từ đầu dây bên kia truyền đến: 

- Chị Tô Họa, anh Bắc Huyền có ở cùng chị không?

- Xin lỗi cô là ai vậy?

Người phụ nữ dừng lại một giây rồi đáp: 

- Em là em gái anh ấy.

Tô Họa nghĩ đối phương là em họ của Cố Bắc Huyền nên nói: 

- Anh ấy đang tắm, đợi anh ấy ra ngoài tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô.

- Vâng cảm ơn chị.

Sau khi tắm xong, Cố Bắc Huyền không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, dùng khăn lau tóc.

Thân hình vạm vỡ kèm bờ vai rộng cùng đôi chân dài vô cùng nổi bật. Cơ bụng săn chắc khỏe khoắn, từng đường cơ nổi lên trông vô cùng đẹp mắt, toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng dưới ánh đèn vàng huyền ảo.

Tim Tô Họa đập thình thịch, mặt cô lập tức đỏ bừng như bị lửa đốt.

Cô nghiêng đầu tránh nhìn anh thêm, nhẹ giọng nói: 

- Có cô em gái nào đó vừa gọi cho anh đấy, anh gọi lại đi.

Cố Bắc Huyền nhàn nhạt ừ một tiếng, đi đến bên cạnh giường cầm điện thoại lên xem.

Sau khi đi ra ngoài một lúc tới khi quay lại, khuôn mặt tuấn tú bỗng thay đổi thành lạnh lùng, hỏi dồn:

- Là cô cố ý sao?

Tô Họa sửng sốt hỏi lại:

- Anh nói gì thế?

- Sở Tỏa Tỏa tự sát rồi, cô đã nói gì với cô ấy?

Tô Họa sững người nhất thời không biết nói gì.

Vài giây sau, Tô Họa mới từ từ đáp lại:

- Tôi không biết cô ấy là Sở Tỏa Tỏa, cô ấy nói là em gái của anh, tôi tưởng cô ấy là em họ nên mới bảo anh đi tắm.

Vẻ mặt Cố Bắc Huyền lạnh như băng không nói gì, anh nhanh nhẹn mở cửa tủ lấy quần áo ra bắt đầu mặc vào.

Sau khi mặc quần áo xong, anh sải từng bước dài ra ngoài.

Cố gia nghe thấy ồn ào liền bước ra hỏi:

- Đêm khuya thế, con đi đâu vậy?

Cố Bắc Huyền trầm giọng nói: 

- Con có chút việc cần phải ra ngoài.

- Có chuyện gì vậy?

- Tỏa Tỏa đang nằm viện, con đến gặp cô ấy.

Nghe vậy Cố gia cất cao giọng nói với Tô Họa trong phòng ngủ dành cho khách: 

- Tiểu Tô, con đi cùng đi.

Lão gia hành động rất mạnh mẽ, kiên quyết.

Tô Họa không muốn trái ý ông đành đáp: 

- Dạ cháu ra ngay thưa ông nội.

Cô nhanh chóng mặc quần áo và rời đi cùng Cố Bắc Huyền.

Khi xe chạy qua một ngã tư Tô Họa liền mở lời:

- Anh có thể tìm một khách sạn nào đó thả tôi xuống.

Cố Bắc Huyền hai tay cầm vô lăng, nhìn thẳng về trước nói: 

- Cô đi cùng tôi, nhân tiện có thể giải thích mọi chuyện với Tỏa Tỏa.

Trái tim của Tô Họa như bị nghẽn lại, đau không thể tả.

Mặc dù có tính tình điềm tĩnh và rất hiền hòa, thế nhưng ai cũng có giới hạn.

Đó không phải lỗi của cô ấy, có gì phải giải thích?

Cảm nhận được sự không vui của cô, Cố Bắc Huyền buông một tay ra, vuốt tóc cô, ấm áp nói: 

- Tỏa Tỏa bị trầm cảm nặng, coi như anh cầu xin em.

Một giờ sau hai người đã tới được phòng bệnh của Sở Tỏa Tỏa.

Sở Tỏa Tỏa vừa mới rửa ruột hiện đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bù, thân hình dưới chăn tương đối gầy gò.

Nhưng khi tới gần hơn Tô Họa đã bị sốc khi nhìn thấy dung mạo của cô gái đó.

Bạn đang đọc Hậu Ly Hôn Kinh Diễm Thế Giới (Dịch) của Minh Họa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.