Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Nghiêu Là Ai

Phiên bản Dịch · 1496 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Sau một hồi mây mưa dữ dội, cơ thể Tô Họa nhễ nhại mồ hôi.

Cố Bắc Huyền không giống như trước, mỗi khi xong chuyện liền đi tắm rửa, mà nằm đó ôm lấy cô từ sau lưng, ôm rất chặt, cánh tay anh siết lấy cơ thể cô, như muốn ấn cô vào trong cơ thể mình.

Tô Họa bị ôm thiếu suýt nữa tan chảy, trong lòng đủ loại cảm xúc lẫn lộn, vừa kinh hỉ vừa lo lắng, vừa kích động lại có chút đau lòng.

Ba năm chung sống, đây là lần đầu tiên anh ôm cô như thế này.

Lần đầu cô có cảm giác được yêu đến thế.

Tim cô đập thình thịch, như nai con bị vờn trong rừng, cô chậm rãi xoay người, ôm chặt lấy anh, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, giống như ôm lấy cả thế giới.

Cứ như vậy Tô Họa ôm lấy anh một lúc rất lâu.

Lúc sau Cố Bắc Huyền bỗng đẩy cô ra, mặc quần áo rồi ngồi dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một bao thuốc lá, khéo léo lắc ra một điếu, châm lửa, hít một hơi thật sâu.

Khói trắng lượn lờ, vờn quanh khuôn mặt tuấn tú, khói che đi nhìn không rõ biểu cảm, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì mà điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay cháy gần hết, anh vẫn chẳng hề nhận ra.

Tô Họa khẽ ho một tiếng.

- Không phải anh đã bỏ thuốc từ lâu rồi sao?

Cố Bắc Huyền dụi điếu thuốc đi, nhìn sâu vào mắt cô, trầm tư vài giây rồi nói: 

- Tô Họa, chúng ta chia tay đi.

Cái gì thế, sét đánh giữa trời quang sao!

Tô Họa sửng sốt, trái tim đang rạo rực nóng bỏng lập tức nguội đi, trong nháy mắt đã đông cứng lại!

Sắc mặt cô tái nhợt nhìn anh, giọng nói có chút run rẩy hỏi lại: 

- Em đã làm sai chuyện gì sao?

- Không có.

- Vậy tại sao chúng ta phải chia tay?

- Tỏa Tỏa đã trở về, anh xin lỗi.

Sở Tỏa Tỏa là bạn gái cũ của anh ấy.

Trái tim Tô Họa đau đớn như bị dao cứa vào, đã ba năm trôi qua, họ ngày đêm ở bên nhau, cùng trải qua hoạn nạn, thế nhưng lại không thắng nổi sự trở lại của người phụ nữ đó!

Anh không yêu cô, đây là sai lầm lớn nhất của cô!

Lạc lõng, thất vọng và buồn bã, Tô Họa cắn chặt môi, toàn thân cứng đờ.

Tay cô run run mặc lấy quần áo, chuẩn bị ra khỏi giường.

Cố Bắc Huyền ấn bả vai của cô, ôn nhu hỏi: 

- Em đi đâu?

Tô Họa cố nén nước mắt, nói: 

- Đi làm bữa sáng.

- Trước tới giờ đều là do e làm, hôm nay để anh làm, em ngủ thêm một lát.

Giọng nói của anh trầm ấm ôn nhu.

Tô Họa “ừm” một tiếng, sau đó nằm xuống, kéo chăn che đi đôi mắt đã ướt nhòe lệ.

Sau khi anh đi, cô xuống giường, chạy vào phòng tắm, không kìm được phải òa khóc nức nở.

Nước mắt như những hạt chân châu tuột khỏi chỉ, dù thế nào cũng không thể ngừng lại.

Cô không bao giờ biết khi yêu một người lại khiến trái tim đau đớn nhường này, đau đến mức có cảm giác trái tim bị rách mất một mảng thịt.

Cô đau đến đứng không vững, dựa vào tường khóc đến cả người bật run lên.

Không biết bao lâu sau, Cố Bắc Huyền gọi cô xuống lầu ăn cơm.

Tô Họa đáp lại một câu, vội lấy nước lạnh rửa mắt nhiều lần. Thế nhưng dù có làm thế nào, đôi mắt vẫn cứ đỏ ngầu, chỉ cần thoáng nhìn cũng nhận ra.

Khi đi xuống lầu, Cố Bắc Huyền đã đứng ở nhà ăn chờ cô.

Anh mặc một bộ vest cao cấp được cắt may cẩn thận, đôi chân thẳng tắp dưới chiếc quần sẫm màu, phong thái tao nhã lịch thiệp, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đủ hào quang muôn trượng.

Tô Họa đi tới yên lặng ngồi xuống bàn ăn.

Cố Bắc Huyền hơi nghiêng người, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng.

- Em khóc sao?

Tô Họa ngẩng mặt lên, gượng cười nhìn anh:

- Lúc rửa mặt không cẩn thận để sữa rửa mặt rơi vào mắt, lát nữa là hết thôi.

- Lần sau cẩn thận một chút, ăn cơm đi.

Cố Bắc Huyền ngồi xuống bên cạnh, cầm đũa đưa tới cho cô.

Tô Họa đưa tay đón lấy, ánh mắt nhìn theo ngón tay thon dài của anh đang đặt trên đũa.

Bữa sáng thịnh soạn tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, nhưng cả hai đều không buồn động đũa.

Chưa bao giờ trong đời cô ăn một bữa buồn như vậy.

Nửa tiếng sau, bữa ăn hầu như vẫn nguyên vẹn.

Tô Họa là người đầu tiên chấm dứt tình trạng ngại ngùng đó, cô đặt đũa xuống, lấy tay nắm vào mép bàn rồi đứng lên, nhẹ giọng nói: 

- Em đi thu dọn hành lý đây!

Cố Bắc Huyền tay đang cầm đũa khẽ siết chặt.

- Không vội.

Tô Họa cười khổ, đã thành ra như vậy rồi còn không mau rời đi, chẳng lẽ còn phải chờ bị đuổi mới đi sao?

Cô xoay người đi lên lầu, lần lượt ném đồ đạc vào vali, cô cố gắng đóng gói nhanh cho xong, cuối cùng kéo khóa xách xuống lầu.

Cố Bắc Huyền đi tới đưa tay đón lấy vali.

- Đưa cho anh.

- Không cần.

Tô Họa kéo vali lên, thẳng eo đi ra ngoài.

Đi qua sân, nhìn hoa cỏ cây cối quen thuộc, cô không khỏi xót xa, người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình đến thế?

Đã ba năm rồi, cái gọi là ở lâu sinh tình cảm, hóa ra chỉ là chuyện cô tự huyễn hoặc bản thân.

Cô yêu anh nhiều như vậy, yêu anh hết lòng hết dạ, có cả đam mê, có cả tình thân trong đó, mà giờ thì sao?

Buông tay, đã đến lúc phải buông tay!

Hai người lần lượt đi tới cổng, xe đã đợi sẵn ngoài đó.

Cố Bắc Huyền đưa cho cô một tấm ngân phiếu.

- Cảm ơn vì đã bầu bạn với anh trong ba năm qua.

Tô Họa cứng đơ người, không biết có nên nhận lấy hay không.

Cố Bắc Huyền đưa ngân phiếu nhét vào trong vali.

- Cầm đi, sau này có nhiều chuyện phải dùng đến tiền.

- Ừm.

Tô Họa khô khan đáp lại một câu, ngẩng đầu tham lam nhìn lấy đôi môi xinh đẹp, chiếc mũi cao và đôi lông mày tuấn tú của anh.

Nhớ lại lúc ở trên giường, anh dùng ánh mắt dịu dàng đó nhìn lấy cô, từ đó bầu trời đầy sao, lòng cô như bị dao cắt, đau đến không nói nên lời.

Cô nghĩ rằng, nhất định sẽ có một ngày trong cuộc đời này, cô có thể làm được chuyện ngừng yêu anh.

Ba năm hay mười năm?

Cũng có thể mất cả cuộc đời.

Có vẻ như yêu một người thì rất dễ, nhưng để quên người ấy quả là rất khó, thật sự rất khó.

Cố Bắc Huyền nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên kéo cô vào lòng, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong ánh mắt lại nổi lên sóng gió.

- Từ giờ trở đi em sẽ chỉ còn một mình, nếu gặp khó khăn cứ gọi điện thoại cho anh.

Nước mắt cô dâng lên, Tô Họa cố gắng đè nén xuống, đáp: 

- Vâng.

- Hai năm qua, sức khỏe anh không tốt, tính tình cũng bất ổn, để em phải chịu thiệt thòi rồi.

- Không sao.

- Chăm sóc tốt cho bản thân.

- Anh cũng vậy.

Tô Họa chậm rãi giơ tay ôm lấy anh, ôm anh như thể từ nay về sau sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.

Đột nhiên, cô buông tay.

Tô Họa đẩy Cố Bắc Huyền ra, vội quệt nước mắt, sau đó kéo vali lên và quay đi.

Đi được mấy bước, chợt nghe Cố Bắc Huyền hỏi: 

- A Nghiêu là ai?

Trái tim cô khẽ run lên, bàn chân đang bước về trước chậm rãi hạ xuống.

Quá khứ xưa cũ như món kỷ vật lâu năm không đụng đến bị bụi bặm bám lấy, nay bỗng bị lôi ra ném xuống từ một ngọn núi cao, vỡ tan.

Cô buồn tới mức không nói được gì.

Cố Bắc Huyền lại tiếp tục mở lời: 

- Anh ta chắc hẳn rất quan trọng đối với em nhỉ ? Xin lỗi, đã độc chiếm em ba năm nay, chúc em hạnh phúc.

Bạn đang đọc Hậu Ly Hôn Kinh Diễm Thế Giới (Dịch) của Minh Họa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.