Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giữa kỳ [1]

Phiên bản Dịch · 2032 chữ

-Cạch!

"Tên khốn! Tên khốn! Tên khốn đó!"

Bước vào ký túc xá của mình, Emma tức giận ném đồ lên giường cái đùng.

Tâm trạng của cô không thể tồi tệ hơn được nữa.

"Sao ngươi dám phớt lờ ta như vậy!"

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bị coi thường đến như vậy.

Trong suốt chuyến tàu đến Lock, cô ngồi cạnh một người mà cô ấy tò mò nhất. Người mà cô nghi ngờ là đã cứu mạng cô hồi ở Hollberg.

...và cô ấy đã không hề sai.

Cậu ta thậm chí còn trơ trẽn thừa nhận như để trêu chọc cô vậy. Chỉ cần nhớ lại nụ cười nhếch mép tự mãn trên khuôn mặt cậu ta khi cậu ta công khai thừa nhận việc đó càng khiến cô khó chịu vô cùng.

Mặc dù điều đó có làm cô khó chịu, nhưng đó không phải là điều thực sự khiến cô khó chịu nhất.

Không.

Điều khiến cô khó chịu nhất là việc gã ta hoàn toàn phớt lờ cô sau khi cô trả lời câu hỏi của gã.

Dù cô có làm gì, gã cũng không đáp lại, và cứ như không thừa nhận sự tồn tại của cô vậy. Gần như thể cô chẳng khác gì không khí hết.

Ghhhhh.

Chỉ nghĩ về việc đó thôi là cô lại càng bực bội hơn.

Cô nhất định sẽ không quên nỗi đau này...

Ren Dover, Ren Dover.

Tên của gã ta.

Cắn chặt quai hàm, Emma thề với chính mình.

"Ngươi nên chắc chắn rằng lần tới khi ta gặp lại nhau thì tốt nhất tâm trạng ta lúc đó đang tốt... nếu không thì…"

...

Ách xì!

"Ai đó nhắc đến mình à?"

Xoa mũi, tôi cảm thấy như có ai đó đang nói xấu sau lưng mình... và tôi khá chắc là không phải do tôi hoang tưởng đâu.

Ngay từ đầu, với cơ thể hiện tại của tôi, những cơn cảm cúm thông thường sẽ không ảnh hưởng đến tôi. Sau khi suy nghĩ một chút, tôi đành nhún vai bỏ qua.

'...meh, ai mà thèm quan tâm chứ. Mình có đầy chuyện để lo ra.'

Chẳng hạn như việc tập luyện.

Vì các kỳ thi sẽ bắt đầu vào tuần tới, nên trung tâm huấn luyện đã chật kín học sinh. Đông đến mức để có được một buổi tập tốt, tôi phải tập đến khuya.

Yaaaaa —! Yaaaaa—!

Những tiếng la hét nặng nề và mệt nhọc phát ra từ khu vực hình nộm huấn luyện vang vọng khắp trung tâm.

Tại khu vực phòng tập thể dục của, rất nhiều học viên nâng tạ nặng 150kg một cách dễ dàng. Giống như thể họ chỉ đang cầm điện thoại của mình lên vậy.

Tôi cũng thử nâng tạ. Tuy nhiên, số tạ tôi có thể nâng được mà đem đi so với người khác thì hơi nhục nhã...đặc biệt chủ yếu là do những người bên cạnh tôi đều là những kẻ cơ bắp cuồn cuộn cả.

Mẹ, mỗi bắp tay của họ bự bằng cả cái đầu của tôi. Bựa vkl.

Wiiing—

"Ặc."

Dùng điện thoại đang rung như một cái cớ để ngừng tập luyện, tôi đặt thanh tạ mà tôi đang nâng xuống. Tôi ngay lập tức xây xẩm mặt mày và cảm thấy ngực mình tê dại đi. Có vẻ như mức tạ 190kg vẫn là quá sức đối với tôi hiện tại.

Ngồi thẳng dậy, tôi lau mồ hôi bằng chiếc khăn quấn quanh cổ. Sau đó tôi kiểm tra điện thoại của mình.

[Đống giấy tờ đã sẵn sàng cả rồi đó… nhưng cậu có thực sự sẽ thực hiện đúng các điều khoản mà cậu đã đưa ra cho Leopold không đó?]

Là tin nhắn từ Smallsnake.

Ah, có vẻ như Smallsnake đã liên lạc với Leopold.

...tốt rồi. Tôi không lo rằng cậu ấy sẽ không hoàn thành nhiệm vụ tôi đưa ra, vì tôi hoàn toàn biết rõ khả năng thực sự của cậu ấy. Với kỹ năng giao tiếp tốt và trí thông minh vượt trội, nên việc tuyển dụng Leopold không phải là vấn đề lớn gì.

Bây giờ, tôi chỉ cần phải đợi Ryan thôi. Tôi chắc rằng cậu nhóc ấy đã cân nhắc về lời đề nghị của tôi. Chỉ cần có chút thời gian, cậu ta nhất định sẽ tham gia.

...Về phần Ava, giờ tôi đã trở lại Lock, tôi có thể dễ dàng gặp cô ấy.

Nhưng chuyện gì cũng cần thời gian cả.

Tôi vẫn chưa định tiếp cận cô ấy vội.

Trước tiên, tôi cần phải vượt qua kỳ thi giữa kỳ đã. Đây là một vấn đề cấp bách hơn nhiều, vì kết quả của kỳ thi sẽ quyết định tương lai của tôi.

Mọi người thấy đấy, tôi đặt cho mình một mục tiêu nho nhỏ các kỳ thi giữa kỳ sắp tới.

Top 100.

Đúng vậy.

Tôi không nói sai đâu. Top 100.

Có lý do tại sao tôi đặt mục tiêu của mình cao như vậy... chủ yếu là hai lý do chính.

—Tăng độ uy tín của nhóm đánh thuê của tôi đối với những người mà tôi muốn tuyển dụng.

—Câu thời gian cho bố mẹ tôi.

Điểm đầu tiên có thể tự hiểu được rồi ha. Ai lại muốn tham gia vào nhóm lính đánh thuê của một thằng nhóc chỉ xếp hạng 1550 trong học viện Lock. Nghe ngu bỏ mẹ ra.

Ý tôi là, công bằng mà nói, nếu ai đó xếp hạng 1550 mà tiếp cận tôi và cố gắng tuyển dụng tôi, tôi sẽ cười thẳng vào mặt họ. Mặc dù tôi nghi ngờ Ava là kiểu người như vậy, nhưng cô ấy không phải là người duy nhất tôi muốn tuyển dụng.

Nếu tôi lọt vào top 100, việc tuyển dụng những người mà tôi muốn chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lý do thứ hai...ừm, nếu tôi lọt vào top 100, gia đình tôi có thể sử dụng cớ này để phe còn lại không làm khó dễ họ nữa. Không hoàn toàn ngăn chặn họ, nhưng cũng đủ để làm chậm họ lại.

Với việc tôi đạt được thứ hạng cao như vậy, bố mẹ tôi chắc chắn có thể sử dụng điều này để làm đòn bẩy khi bàn luận với các thành viên hội đồng quản trị.

...nhưng tôi biết rằng mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả, vì sau cùng thì tài năng của tôi đã được đánh giá là hạng .

Đối với họ, bất kể tôi xuất sắc thế nào, tôi đã được định sẵn là sẽ vĩnh viễn không bao giờ vượt quá xếp hạng .

Chà, theo lý thuyết thì vậy. Trên thực tế, tôi làm gì có giới hạn tài năng. Không chỉ hạng , tôi còn có thể dễ dàng vượt qua hạng . Cao hơn cả những nhà lãnh đạo hàng đầu của nhân loại hiện nay.

Ngừng dòng suy nghĩ lại một chút, tôi nhíu mày.

'Matthew chắc chắn sẽ không hài lòng về sự phát triển của mình, nhưng kệ, nó vẫn chưa phải là vấn đề lớn...'

Tôi biết gã sẽ không di chuyển cho đến khi thâu tóm hoàn toàn bang hội của cha mẹ tôi, và nhờ đó, tôi có thể câu giờ thêm vài tháng nữa. Hơn nữa, với việc tôi hiện đang ở trong Lock, cậu ta thậm chí cũng ckhông thể trút giận lên tôi.

Cũng lý tưởng, vì tôi thực sự không muốn trải qua một tình huống khó chịu khác mà Ren cũ sẽ điều khiển cơ thể tôi.

Mà càng có nhiều thời gian, tôi càng có thể chuẩn bị nhiều hơn cho chuyến đi của mình ra khỏi trái đất.

Khi tôi trở về, lời nguyền trên cha mẹ tôi sẽ không còn là mối đe dọa lớn nữa, và ảnh hưởng của Ren cũ sẽ không còn xuất hiện nữa.

Mà.

"Thế này chắc là mình buộc phải nói chuyện với Kevin rồi nhỉ?"

Ý tôi là, cậu ta là người duy nhất có thể rời khỏi trái đất bất cứ khi nào cậu ta muốn.

Tất cả đều là nhờ vào hệ thống mà cậu ta có.

Với hệ thống của mình, cậu ta có thể du hành tới bất kỳ hành tinh nào cậu ấy muốn... nhưng cái giá không hề rẻ chút nào hết.

Tùy thuộc vào khoảng cách mà cậu ta muốn đi, cậu ta sẽ phải sử dụng lõi quái vật. Chỉ riêng điều này đã ngăn cậu ta đi xa, vì lõi quái vật đều cực hiếm và đắt tiền.

Tôi ước tính rằng tôi cần tìm ít nhất một lõi được xếp hạng để đến được nơi tôi muốn đến.

...Mẹ kiếp.

Chắc chắn là tôi sẽ không thể nào mua được nó rồi. Ý tôi là, tôi phải có ít nhất 100 triệu U, và đó là khi không có ai đấu giá nó thêm nữa.

Giá như hành tinh có phương thuốc giải lời nguyền không nằm quá xa trái đất...

Mà thôi kệ. Cũng may là không đến mức phải cần đến lõi cấp trở lên là đủ để tôi cảm tạ trời đất rồi.

Nếu nó thực sự cần trên hạng thì chắc tôi phải bỏ cuộc. Ý tôi là, bất kể tôi có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền, không đời nào tôi có đủ khả năng để mua lõi cấp cao như vậy trong khoảng thời gian ngắn đến vậy.

Ngay cả việc bán cổ phiếu cũng chẳng giúp ích gì cho tôi.

Dù gì thì, hành tinh tôi cần đến được gọi là...[Immorra]

Một hành tinh của chủng tộc Orc...ừm, đó là cho đến khi ác Quỷ đến và xâm lược nơi đó.

Mặc dù nó không được coi là hành tinh chính, nhưng nó vẫn được coi là một hành tinh cực kỳ quan trọng đối với họ vì nó là hành tinh có đất đai màu mỡ nhất... có nghĩa là nó là hành tinh tạo ra hầu hết thức ăn của tộc orc.

Nơi này đầy rẫy hiểm nguy trắc trở, và vào thời điểm tôi đến đó, ít nhất tôi phải xếp hạng trở lên, chứ không thì say good bye với cuộc đời là vừa.

Nơi đó nguy hiểm đến mức đó đấy.

Dẹp nguy hiểm sang một bên, tôi có một vấn đề khác.

Làm thế nào tôi có thể yêu cầu Kevin đưa tôi đến đó?

Đâu thể nào mà tôi có thể đi đến chỗ cậu ấy và cứ thế mà nói ~

'Heeeeeyyyy Kevin, bạn tốt của tôi. Tôi muốn đến Immorra nên hãy đưa tôi đến đó nhé—Hmm? Làm sao tôi biết cậu có thể du hành đến các hành tinh khác à? Ahhh quả là một câu hỏi ngớ ngẩn, dù sao thì tôi cũng là đấng sáng tạo ra cậu cơ mà.’

Ừ.

Đếu có chuyện đó đâu.

-Đinh! -Đinh!

Đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ của mình là tiếng chuông báo thức inh ỏi mà tôi đã đặt trên điện thoại.

"Ah, mình đoán đã đến lúc phải về rồi."

Đã 10 giờ tối, báo hiệu rằng đã đến lúc tôi phải kết thúc công việc đang làm và đi ngủ thôi.

Tôi xác định rằng mình cần ở trạng thái tối ưu nhất mỗi ngày, tức là tôi sẽ phải ngủ đủ ít nhất tám tiếng mỗi ngày.

Đặc biệt là khi kỳ thi giữa kỳ ngày càng cận kề.

Buổi sáng học bài, buổi chiều và buổi tối tập luyện. Đó là lối sống hiện tại của tôi.

Không thể nói là tôi thích nó cho lắm, nhưng...ừm, tôi cần điểm cao chứ. Đặc biệt là khi tôi giờ đã có một mục tiêu để hoàn thành.

Vì vậy, tôi quay trở lại ký túc xá.

...còn tình hình của Kevin, tôi sẽ tìm ra cách sau khi kỳ kiểm tra. Rốt cuộc, tôi vẫn còn tận bốn tháng để chuẩn bị mà lo gì.

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.