Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về [1]

Phiên bản Dịch · 1938 chữ

[…Hiện tại, ở quận phía Bắc, bang hội Sword of Light và bang hội Luxious, hai bang hội cấp vàng với quy mô lớn, đã chính thức tuyên chiến với bang hội Bull's Wrath. Mặc dù lý do của cuộc chiến bất ngờ này vẫn chưa được tiết lộ, nhưng nhiều nguồn tin nói rằng nó liên quan đến việc hai người thừa kế của cả hai bang...]

-Clock!

Tắt TV, uể oải ngồi xuống ghế, tôi liếc nhìn Smallsnake.

"Smallsnake, thị trường chứng khoán thế nào rồi?"

Mắt dán vào hai màn hình lớn đầy những con số, Smallsnake thờ ơ trả lời.

"...Đúng như cậu dự đoán, cổ phiếu của bang hội Bull's Wrath đã giảm mạnh."

"Mhhh, được rồi."

Tựa lưng vào ghế, tôi uể oải gật đầu.

Trước chuyện này xảy ra, tôi đã sử dụng tất cả số tiền còn lại và bán khống cổ phiếu của bang Bull's Wrath.

Biết rằng cổ phiếu của họ sẽ giảm mạnh khi bang Luxious và Sword of Light chính thức tuyên chiến, tôi đã bán khống cổ phiếu của họ.

...và nhờ đó, tôi đã giải quyết được vấn đề tiền nong của mình.

Vì vậy, tôi không chỉ giải quyết các vấn đề với Ryan mà giờ đây tôi còn giải quyết được vấn đề tiền bạc đã khiến tôi nhức đầu trong khoảng một tuần qua. Một mũi tên trúng hai đích.

Và thành thật mà nói, kết quả không thể nào tốt hơn được nữa...

Mặc dù tôi phải chỉ ra rằng những gì tôi đã làm chắc chắn là bất hợp pháp.

Chuẩn rồi.

Chà, miễn là không bị bắt thì chuyện gì cũng hợp pháp.

Vô tội cho đến khi bị chứng minh là có tôi. Đó là lý lẽ sống hiện tại của tôi.

"...bây giờ cậu đã sắp xếp xong xuôi vụ việc với Luxious, vậy còn Ryan thì sao?"

"Cậu nhóc ấy á?"

"Ừ."

Suy nghĩ một lúc, tôi nhắm hờ mắt và uể oải trả lời

"Không làm gì cả... chúng ta chỉ kiên nhẫn đợi họ gọi thôi."

Rời mắt khỏi màn hình, Smallsnake cau mày liếc nhìn về phía tôi.

"...chờ đã, cậu vừa trải qua tất cả mớ rắc rối này để tống khứ Luxious khỏi đeo bám Ryan...và ngay sau khi giải quyết xong mọi chuyện, cậu lại đột nhiên bắt đầu thụ động á? Gì kì vậy?"

Nghiêm túc nhìn Smallsnake, tôi gật đầu.

"Ờ."

Ý tôi là, không phải là tôi thụ động.

...chỉ là tôi rất tự tin vào những gì mình đề xuất trong hợp đồng.

Bất kỳ ai có đầu óc tỉnh táo chắc chắn sẽ đồng ý với các điều khoản mà tôi đề xuất... Ý tôi là, mấy điều khoản mà tôi đề xuất quá tốt rồi còn gì nữa.

Tôi không chỉ chi khoản tiền kếch xù vào lương cho Ryan, mà tôi còn tính thêm các phúc lợi khác như thời gian làm việc ngắn và nhà ở miễn phí. Nhiều vậy còn đòi hỏi gì nữa chứ?

Thật ra thì... nhìn lại những điều khoản mà tôi đề xuất, trái tim tôi không khỏi rỉ máu... Đối với một đứa trẻ 12 tuổi, tôi thực sự đã quá nhiệt tình. Nhưng tôi không hối hận nhiều. Đây là khoảng đầu tư cực kỳ lời.

Ấy khoan đã, nếu họ nghĩ đó là một trò lừa đảo thì sao?

Chết mẹ rồi.

Nhớ lại thì đúng thật là nhóm lính đánh thuê của tôi chỉ mỗi cấp [Đồng] mà không có nhiệm vụ hay thành tích nào to lớn cả, tôi dần bắt đầu cau mày.

Ừ nhỉ, giờ nghĩ kỹ thì...không còn nghi ngờ gì nữa, họ có thể cho rằng đây có thể là một trò lừa đảo mất.

Nghĩ tới đây, mặt tôi không khỏi tối sầm lại.

Tôi có thể đã tính toán sai cmnr...

Haizzz

Nhìn khuôn mặt liên tục thay đổi của tôi, Smallsnake không khỏi thở dài.

"Tôi không muốn hỏi tại sao khuôn mặt cậu nhăn nhó như khỉ thế kia đâu... bản năng của tôi đang mách bảo tôi rằng tôi nên kệ bà cậu luôn..."

Ngừng lại, liếc nhìn đồng hồ, Smallsnake nói.

"...Dù sao thì, không phải cậu nên trở về nhà rồi sao?"

"Tôi á? Tại sao?"

Kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, tôi cau mày khi bối rối nhìn Smallsnake.

Tại sao tôi lại trở về nhà lúc này? Cậu ta đang muốn đuổi tôi đi đấy à?

Đảo mắt và thở dài một lần nữa, Smallsnake nói.

"Không phải hôm nay là ngày cậu phải trở về Lock sao?"

""

-Rầm!

Chửi thề nhiều nhất có thể, tôi nhanh chóng thu dọn mọi thứ mà tôi có thể thấy trên bàn và chạy bán mạng.

Tôi hoàn toàn quên bén đi mất hôm nay là ngày lẽ ra tôi phải quay lại Lock.

Tôi đã quá bất cẩn...

"À mà..."

Dừng lại ngay trước lối vào của tòa nhà, khi chân tôi đang chạy tại chỗ, nhìn Smallsnake, tôi nhắc nhở cậu ta

"...trước khi tôi rời đi, nhớ liên lạc với Leopold."

"Vì chúng ta đã kiếm đủ tiền từ chuyện này, nên việc tuyển dụng ông ấy sẽ không thành vấn đề... Trong thời gian chờ đợi, vì bọn tôi học cùng trường, nên tôi sẽ lo việc tuyển dụng Ava nên hãy tập trung vào việc tuyển dụng ông ấy."

Chuyển sự chú ý của mình trở lại màn hình, Smallsnake gật đầu.

"Ok."

"Được rồi, tôi nghĩ tôi đã nói đủ rồi, đến lúc tôi phảii đi rồi. Nhớ liên hệ với tôi nếu cậu cần bất cứ điều gì."

Không đợi Smallsnake trả lời, tôi lao ra khỏi tòa nhà.

Gia đình tôi có lẽ đã đợi sẵn ở nhà ga rồi. Không thể lãng phí thêm thời gian nữa.

...

"Ren, nhanh lên kẻo lỡ tàu mất con!"

"Tới liền!"

Đang chạy về phía sân ga, tôi nghe thấy tiếng hét của mẹ từ phía bên kia chỗ tôi đang đứng, gần chuyến tàu hàng không mà tôi định lên.

"Hừ... hừ... Mình đến kịp rồi!"

Nhanh chóng đến trước cửa tàu, hai tay đặt trên đầu gối, tôi hít một hơi thật sâu.

Đến gần tôi, bế Nola trên tay, mẹ tôi hỏi:

"Ren, sao về muộn thế con?"

"Hừ... hừ, không có gì đâu mẹ, chỉ là con hơi bận rộn chuyện công việc một chút."

"Công việc?"

"Ah, thì chuyện công ty con và mấy chuyện lặt vặt khác ấy."

Tôi không hề nói dối chút nào cả.

Vì quá bận xử lý mấy chuyện nhóm đánh thuê, nên tôi hoàn toàn quên mất việc hôm nay tôi sẽ trở lại Lock.

Kỳ nghỉ kéo dài một tháng của tôi cuối cùng cũng đã kết thúc... Nếu gọi đây là kỳ nghỉ thì cũng không đúng, vì hầu như ngày nào tôi cũng bận rộn với công việc tổ chức nhóm lính đánh thuê và đủ thứ khác... Chưa một lần tôi được nghỉ ngơi đúng nghĩa bao giờ luôn.

"Làm tốt lắm."

Gật đầu, cha tôi mỉm cười cảm kích. Ông rất vui vì tôi, con trai ông, đã nghiêm túc tiếp nhận lời khuyên của ông.

"Haizz, được rồi, nhưng đừng cố quá sức nha con."

Phần nào hiểu được mọi chuyện, mẹ tôi bất lực thở dài. Đặt Nola xuống và dang tay về phía tôi, bà ấy nói

"Cả nhà cùng ôm nhau nào."

"Ok."

Mỉm cười, tôi đi về phía trước và ôm lấy mọi người. Chuyện này diễn ra trong một phút khi họ từ chối thả tôi ra khỏi vòng tay của họ.

-Beep! Beep! Beep!

"Ồ, đã đến lúc con phải đi rồi nha."

Nghe tiếng bíp bíp phát ra từ tàu báo hiệu sắp khởi hành, họ cuối cùng cũng chịu buông tôi ra.

Bước lên tàu, tôi nhìn lại gia đình mình một lần nữa.

Mỉm cười nhìn họ vui vẻ vẫy tay với tôi, tôi không khỏi cảm thấy một chút ấm áp.

Một tháng.

Mặc dù ngắn ngủi, nhưng tôi không thể nào có thể tỏ ra lạnh lùng khi ở gần bọn họ được cả. Hầu hết cảm xúc có lẽ đến từ Ren cũ, nhưng tôi có cảm giác rằng một phần cảm xúc trong đó cũng là của riêng tôi...

Khi tôi nhìn chằm chằm vào họ, hình ảnh về gia đình trước đây của tôi bắt đầu trùng lặp với hình ảnh của họ hiện giờ.

Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi tôi.

…cảm ơn mọi người, vì tất cả.

"Tặm bịêt anh nai nha."

Liếc nhìn Nola đang vẫy tay với tôi với vẻ mặt buồn bã, tôi mỉm cười. Ngồi xổm xuống, tôi liền nói.

"Nola, gọi thử tên anh đi. Không phải anh trai, mà là anh Ren."

Bây giờ tôi sắp đi rồi, và có lẽ sẽ không gặp con bé trong một khoảng thời gian, nên tôi muốn nghe con bé gọi tên tôi ít nhất một lần.

Cô ấy luôn gọi tôi là anh trai nhưng chưa bao giờ thực sự gọi tôi bằng tên thật cả.

"Là anh trai Ren, nói đi nè."

"Anh nai Rr-mhh"

Nola gật đầu định nói nhưng nửa chừng mặt con bé nhăn lại vì không phát âm được chữ R.

Thấy con bé chật vật, tôi gật đầu, chậm rãi nhắc lại tên mình.

"Lặp lại anh nè, E nờ EN, Rờ En, R...E...N"

"B-en?"

"..."

Nụ cười của tôi như đông cứng lại, tôi như hoá đá tại chỗ.

Cơ thể tôi rung lên cùng với nụ cười của tôi. Với giọng nhẹ nhàng nhất có thể, tôi cẩn thận nói thật chậm rãi.

"N-Nola, là Ren với chữ R, là chữ R nhé-Hử?"

-Clank

Ngay trước khi tôi có thể nói xong, cửa tàu bắt đầu đóng lại khiến tôi hoảng sợ.

"Không không không không, không thể như thế này được. Cái cửa chết tiệt kia, đừng có đóng ngay lúc này cơ chứ!"

-Rầm! -Rầm! -Rầm!

Trong tuyệt vọng, tôi bắt đầu đập cửa khi nhìn thấy Nola đang vui vẻ mỉm cười và vẫy tay với tôi. Qua khe hở của những cánh cửa đang đóng, tôi hét lên.

"Nola! LÀ REN VỚI MỘT R, Đừng quên CHỮ R! Thực ra, bất cứ tên gì khác ngoài Ben ra cũng được..."

Vẫy tay, Nola mỉm cười và nói.

"Tặm biệt anh nai Ben!"

-Clank

[Điểm đến – Học viện Lock quận trung tâm]

-Rầm! -Rầm! -Rầm!

Đập mạnh vào cửa với tất cả sức lực của mình, tôi hét lên khi đoàn tàu từ từ tăng tốc.

"Không không không, không không! KHÔNG! Không không không!!!!!"

"Này, bớt ồn đi được không? Bộ không thấy có người khác ở đây nữa à?"

Ngay khi tôi đang chìm trong tuyệt vọng, một giọng nói khó chịu vang lên từ phía sau con tàu.

Đứng dậy, một cô gái trẻ xinh đẹp với mái tóc ngắn màu nâu vàng nhìn chằm chằm về phía tôi.

"Tôi đang cố ngủ thì tiếng hét của cậu đột nhiên..eh?"

"Im đi cô nương, tôi đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc...eh?"

Ngay khi cả hai chúng tôi định hét vào mặt nhau, quay lại và nhìn thấy mặt nhau, chúng tôi sững cả người.

Sau vài giây im lặng, tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng

"Uầy...tại sao vậy trời?"

Tại sao Emma lại đứng trước mặt tôi lúc này cơ chứ?

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.