Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết tâm [2]

Phiên bản Dịch · 2362 chữ

Chuyển động -> Kiếm thức

Nhanh chóng di chuyển quanh các con hẻm, lấy điện thoại ra, tôi nhanh chóng kiểm tra bản đồ xung quanh.

Mặc dù không biết vị trí hiện tại của chiếc xe, nhưng tôi có thể ước tính mất bao lâu để nó đến được con đường cách vị trí hiện tại của tôi vài dãy nhà.

Nếu mọi thứ diễn ra như tôi dự đoán thì trong khoảng mười lăm phút nữa thì họ sẽ đến đường chính...

Nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trên bản đồ đánh dấu vị trí của mình, tôi khẽ cau mày và tăng tốc độ.

"Chết tiệt, sau này mình chắc chắn cần tìm một bộ kỹ năng di chuyển..."

Khi tôi chạy, tôi nguyền rủa tốc độ của mình.

Mặc dù thứ hạng của tôi đã tăng lên và sức mạnh của tôi cũng tăng theo đó, nhưng có vẻ như tôi vẫn còn thiếu nhiều ở khoản tốc độ.

May mắn thay, vì tôi đang đi thẳng qua các tòa nhà để đến đích nên quãng đường mà tôi đã đi ít hơn nhiều so với ô tô phải đi qua một vài con đường liền kề nối với đường chính.

"Huff...huff...chắc đúng đường rồi."

Thở hổn hển, sau khi đã chạy hết tốc lực trong mười phút liền, tôi chống đầu gối và nhìn về phía trước.

Trước mặt tôi là một con đường vắng vẻ được thắp sáng lờ mờ bởi những ngọn đèn đường dựng bên đường.

Vỉa hè vắng tanh, nhà hai bên đường đều tắt đèn.

Kiểm tra điện thoại và xác nhận rằng tôi đã đến đúng điểm đến, tôi lấy mp3 ra và cuộn xuống danh sách nhạc của mình.

Tôi cần một cái gì đó để quên đi những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

...và còn cách nào tốt hơn là âm nhạc.

"...Để xem nào."

=====================

Chạy ngay đi

Sơn Tùng MTP

0:00 ▶ ----------------------- 5:00

Âm lượng -

=====================

Cảm nhận cơn gió đêm, tôi đứng trước con đường vắng.

-Vrom!

"...Quá chuẩn."

Ngay khi tôi nhấn nút play, ở phía bên kia đường, một chiếc ô tô màu đen phóng nhanh về phía tôi.

Liếc nhìn chiếc xe đang lao tới, tôi nhắm mắt và thưởng thức bản nhạc đang văng vẳng bên tai.

-Bíp! - Bíp!

Phớt lờ tiếng bíp phát ra từ chiếc xe đang lao tới, thở ra một hơi dài, tôi truyền mana của mình vào mũi kiếm và vung kiếm.

Từ từ, một vòng tròn mờ màu vàng xuất hiện trước mặt tôi.

Sau tinh cầu đầu tiên, tôi vẽ tinh cầu thứ hai và thứ ba.

"Đi đi..."

Xếp chúng lại với nhau, tôi đẩy chúng về phía chiếc xe đang lao tới.

-Gầm!

-Skreeech

Nhận thấy các vòng tròn đang tiến về phía mình, chiếc xe rít lên và ngoặt sang một bên khi tài xế cố gắng tránh các tinh cầu của tôi.

...Tuy nhiên, đã quá muộn.

Bất chấp việc người lái xe đã cố gắng đến mấy, chúng vẫn tông vào phía sau chiếc ô tô và khiến nó quay vài vòng trước khi đâm sầm vào đèn đường.

-BAAAAM!

"Không tệ."

Nhìn chằm chằm vào những tinh cầu đang tan rã của tôi, tôi gật đầu hài lòng.

Trước khi đến Hollberg, các tinh cầu của tôi chỉ có thể tồn tại trong hai giây và không chứa nguyên tố nào hết.

Sau khi đến Hollberg, tôi đã không ngừng tập luyện dù chỉ một phút.

Mặc dù lượng thời gian luyện tập của tôi đã bị cắt giảm đáng kể, nhưng điều đó cũng không ngăn cản tôi cải thiện bộ kỹ năng kiếm thuật thứ hai của mình, [Tinh Cầu Tường Minh].

Và nhờ đó, mặc dù tôi không thể tăng thời gian các tinh cầu tồn tại, nhưng tôi đã có thể thực thể hoá chúng.

Có nghĩa là ngay bây giờ, chúng giống như một vật thể rắn vậy.

Kỹ thuật này về cơ bản cũng giống chiến thuật tương tự như chiến thuật PIT mà cảnh sát thường sử dụng, nhưng tôi không cần thiết phải sử dụng một chiếc xe khác. (Darkie: chiến thuật PIT mà mấy ông cảnh sát hay dùng để đuổi theo xe hơi là húc ngang vào phần dưới của xe để xe mất lái)

-Gầm!

"A, chết tiệt chứ!"

Mở cửa xe, một gã khá điển trai với mái tóc ngắn màu nâu và đôi mắt xanh lục bước ra.

Nhìn xung quanh và nhận thấy tôi đang đứng giữa đường, gã điển trai nheo mắt lại.

"...Mày chắc hẳn là tên sâu bọ từ Lock gửi đến nhỉ."

Đằng sau gã ta, bốn người khác bước ra khỏi xe. Tất cả họ đều mặc vest đen rất chỉnh tề và ngoài vài mảnh kính vỡ trên quần áo, họ không hề hấn gì.

Liếc nhìn về phía sau, chàng trai trẻ tỏ ra khá tự tin khi gã bắt đầu lớn giọng.

"Tao đã biết rằng mình có thể là mục tiêu từ lâu rồi. Tao hy vọng rằng mọi chuyện sẽ không đến mức này, nhưng có vẻ như cuối cùng, lũ sâu bọ từ Lock tụi bây đang lên kế hoạch quét sạch toàn bộ Hollberg nhỉ..."

Gã cười và nói.

"Tao sẽ cho mày một cơ hội để cút xéo đi trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn.”

Gỡ một bên tai nghe ra, tôi lắc đầu nhìn gã đẹp trai đang nấp sau bốn vệ sĩ của mình.

"Tôi sợ rằng tôi sẽ phải làm ông thất vọng ở đó, ông Zar. Nếu tôi không giết ông, có khả năng cao là tôi sẽ trượt năm đầu đó..."

Thì đúng thật là vậy mà.

Bởi vì điểm lý thuyết của tôi hoàn toàn nát bét, nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ này, khả năng cao là tôi sẽ rớt học kỳ này.

Nói một cách đơn giản, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ này.

Cau mày, khuôn mặt của Karl Zar nhăn lại.

"Thế thì đừng trách tại sao biển xanh lại mặn..."

Ra hiệu bằng tay cho ba trong số bốn lính canh trước mặt, ngay lập tức ba sát khí cấp bùng phát và bao trùm con phố và tôi.

"Mày không cho tao sự lựa chọn, nên thế thì mày nhất định phải chết!"

Cảm thấy ba luồng sát khí hướng về phía mình, tôi vẫn bình thản. Đặt lại tai nghe vào tai, tôi truyền mana vào bên trong cơ thể và làm quen với áp lực đến từ ba lính gác.

Bỏ qua ba cá nhân cấp , mắt tôi nhìn thẳng không rời tên thứ tư luôn đứng cạnh Karl.

Tương tự như ba lính canh kia, gã ta mặc một bộ đồ màu đen, và có mái tóc đen dài xõa xuống vai và khuôn mặt góc cạnh kia trông cực kỳ hung ác.

Mặc dù gã đã che giấu nó, nhưng chắc chắn gã là cấp .

Thần thái của gã khác hẳn so với ba người còn lại. Cảm giác như thể một con trăn hung ác đang nhìn chằm chằm vào tôi và sẵn sàng siết chặt tôi bất cứ lúc nào.

Hắn ở một đẳng cấp khác...

"...hửm?"

Nhận thấy vẻ mặt thờ ơ của tôi, Karl cau mày và nhìn người bảo vệ đang đứng cạnh gã ta.

Liếc nhìn Karl, người bảo vệ gật đầu và bước về phía trước.

Ngay lập tức, một áp lực ở một cấp độ khác so với ba lính canh bao trùm toàn bộ con phố.

Lấy từ trong túi ra một con dao găm, tên lính canh mỉm cười chậm rãi liếm lưỡi dao găm.

"...Lâu lắm rồi tao mới được vui vẻ như vậy."

Nhìn thấy người cận vệ mạnh nhất của mình di chuyển, Karl cảm thấy an tâm khi gã ra lệnh cho những người bảo vệ khác.

"Giết quách nó đi!"

Nghe thấy mệnh lệnh của Karl, ba tên vệ sĩ hạng ngay lập tức di chuyển và chạy về hướng của tôi.

Nhìn chằm chằm vào những tên đang tiến về phía tôi, mắt tôi hơi hướng về phía tên hạng đang ở phía sau.

Mặc dù có vẻ như gã ta sẽ không tấn công tôi... nhưng tôi biết rằng rất có thể gã ta sẽ tấn công tôi khi tôi ít ngờ tới nhất.

Gã ta có lẽ sẽ tấn công ngay khi nhìn thấy sơ hở.

Vậy nên...

"Phìuuuuu....."

Thở ra một hơi dài, áp lực cấp của tôi ngay lập tức bao trùm toàn bộ con phố khi ánh sáng trắng bắt đầu phát ra từ cơ thể tôi.

Chạm vào thanh kiếm của tôi, một ánh sáng trắng sáng ngay lập tức bao trùm cả không gian.

Kiếm thức thứ hai của [Kiếm Kỹ Keiki] : Chém ngang thần tốc

-Click!

-Bịch!

-Bịch!

-Bịch!

Ngay khi ánh sáng chói loà tắt dần, ba cái đầu lăn lốc trên đường.

Tôi cắn môi và không nhìn lại, và chỉ nhìn chằm chằm vào Karl và người bảo vệ khác.

...Tôi vừa giết ba người một cách có chủ ý.

Mặc dù đã cố gắng hết sức để không thể hiện điều đó, nhưng tâm trí tôi hiện đang rất hỗn loạn. Cảm giác tội lỗi, xấu hổ, tức giận, phẫn uất, nhiều cảm xúc liên tục đến và đi trong tâm trí tôi khi tôi cố gắng hết sức để giữ cho tâm trí mình nguyên vẹn.

Không được dao động.

...ít nhất là cho đến khi tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"C-chuyện gì-vừa mới xảy ra vậy?"

Lảo đảo lùi lại vài bước, Karl suýt chút nữa ngã nhào khi nhìn đầu của ba tên lính gác trên sàn. Nhìn chằm chằm vào người bảo vệ còn lại của mình, Karl yếu ớt nói.

"E-dmund, a-anh có thể giết hắn ta mà, đúng không?"

Nghe giọng nói của Karl và hoàn hồn sau sự ngạc nhiên, gã bảo vệ hạng , Edmund, liếm môi và gật đầu.

"Điều này có thể thú vị hơn ta nghĩ."

Lao về phía tôi, Edmund đâm con dao găm về phía cổ họng tôi.

Nhìn thấy Edmund đang tiến về phía mình, tôi ngay lập tức lùi lại vài bước và vẽ một tinh cầu trong không trung bằng thanh kiếm của mình.

Giống như một con rắn, con dao găm lướt trong không khí với tốc độ đáng kinh ngạc lao về phía tôi.

-Cạch!

Đập vào tinh cầu, nó nhanh chóng vỡ thành hàng triệu mảnh, và con dao găm nhanh chóng xuất hiện trước mắt tôi.

Nhìn con dao găm chỉ cách mặt mình vài phân, khuôn mặt tôi vẫn lạnh lùng.

Mặc dù tinh cầu không chặn được đòn tấn công, nhưng không thành vấn đề, vì tất cả những gì tôi muốn là câu giờ cho mình đủ để lấy lại thế tấn công.

-Click!

-Cạch!

Nhanh chóng đẩy lùi con dao găm bằng thanh kiếm của mình, tôi khoác vai Edmund và lùi lại vài bước.

"khụ..."

Bị đẩy lùi, Edmund cười man rợ nói.

"..Không tệ."

Vung dao găm trong không khí, Edmund chuyển nó sang tay trái và một lần nữa lao về phía tôi.

Nhận thấy gã ta đang lao về phía tôi, tôi nhanh chóng vẽ ba vòng tròn trong không trung. Xếp chồng chúng lại với nhau, tôi đẩy chúng về hướng con dao găm lao tới.

...Tôi cần câu thêm thời gian cho mình.

Tôi cần năm giây.

Năm giây để có thể tích lũy đủ psyons gió để bọc thanh kiếm của tôi và sử dụng kiếm thức đầu tiên của [Kiếm Kỹ Keiki]: Chớp Nhoáng.

...Với nó, tôi mới có thể giết được hắn.

‘1’

"Chống cự vô ích!"

Nhìn thấy ba vòng tròn đang hướng về phía mình, một luồng sáng xanh bao phủ cơ thể Edmund khi gã ta vung con dao găm lên không trung và nắm lấy nó bằng cả hai tay trước khi đâm vào các vòng tròn.

-Gầm!

'2'

Như thể vòng tròn cây được làm bằng giấy, chúng ngay lập tức vỡ ra thành hàng triệu mảnh.

"...Chết tiệt!"

Nhìn chằm chằm vào con dao găm đang lao về phía mình, tôi cắn môi cho đến khi máu chảy xuống cằm và chỉ khẽ di chuyển sang một bên.

'3'

-Xẹt!

"khhhh...ahhhhh!"

Đâm xuyên qua vai cho đến khi có thể nhìn thấy đầu con dao găm xuất hiện ở phía bên kia lưng, tôi nhìn chằm chằm vào Edmund, người đang nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

'4'

"Thằng khốn điên khùng loạn trí này!"

Mỉm cười nhẹ tôi nói.

"...Ừ, ai cũng nói vậy hết."

'5'

Kiếm thức đầu tiên của [Kiếm Kỹ Keiki] : Chớp Nhoáng

-Bịch!

"Khụ...hức...hức"

Nắm lấy bờ vai đang chảy nhiều máu, tôi thở hổn hển khi tầm nhìn của tôi hơi mờ đi.

"hiiii, cút đi!"

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, tôi nhanh chóng tiến về phía mục tiêu của mình, Karl Zar.

"Cậu muốn tiền tài? Danh vọng? Đàn bà? Ta có thể cho cậu bất cứ thứ gì, xin đừng giết ta. Ta không muốn chết!"

Nhặt một trong những chiếc tai nghe bị rơi ra khỏi tai, tôi đeo lại và phớt lờ lời cầu xin của Karl.

Đến trước Karl, tôi thở ra một hơi dài và giơ kiếm lên.

Nhìn vào tình trạng khốn khổ của gã, tôi bắt đầu do dự một chút... nhưng sau khi nghĩ về tất cả những điều khủng khiếp mà gã đã làm khi đọc về tội danh của gã, tôi củng cố ý chí của mình và chém xuống.

-Xẹt!

-Bịch!

Lau vết máu của Karl trên mặt, tôi thở ra một hơi dài và nhìn chằm chằm vào mặt trăng được bao quanh bởi các vì sao.

"Mình đoán bây giờ mình đã thực sự là một phần của thế giới này rồi nhỉ..."

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.