Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hollberg [4]

Phiên bản Dịch · 2503 chữ

"Các cậu cũng đi tới chỗ ăn sao?"

Ra khỏi phòng, Emma bắt gặp hai cô gái đang lặng lẽ đi dọc hành lang.

Vì ánh sáng khá rõ nên chân tướng hai cô gái càng lộ rõ. Cả hai đều có làn da trắng mịn không tì vết. Mái tóc của họ, có màu đen và nâu, nhẹ nhàng xõa sau lưng, dừng lại ngay trước thắt lưng.

Ở bên trái, Amanda mặc quần đen bó sát cùng với áo len cổ lọ màu trắng che một phần cổ. Mặt khác, Melissa mặc một chiếc áo đan len màu nâu đơn giản, áo sơ mi trắng trơn và quần jean.

Khi họ bước đi, phong thái lạnh lùng của Amanda tương phản hoàn toàn với vẻ kiêu ngạo và hống hách của Melissa, tạo nên khung cảnh đẹp như tranh vẽ này. Nó giống như một cặp phượng hoàng vậy.

Chạy lên để bắt kịp họ, Emma hất tóc sang một bên và dừng lại ngay khi cô cách họ khoảng một sải tay.

Khẽ bĩu môi, Emma chua chát nhìn Amanda và Melissa trước khi nói.

"Này, sao không dừng lại và đợi mình?"

Nhìn Emma từ khóe mắt, Melissa trả lời.

"Thì có khác gì đâu?"

Quay đầu về phía Melissa, Emma nhìn cô ấy sắc lẹm trước khi nói.

"Gì...thì đúng là không, nhưng đợi bạn của mình vẫn là phép lịch sự thông thường mà".

"...ừ ừ, sao cũng được."

"Ugh, tôi đến chịu mấy cậu luôn."

Lắc đầu trước câu trả lời mờ nhạt của Melissa, Emma nhìn Amanda, người vẫn im lặng nãy giờ.

"..."

Tránh ánh mắt của Emma, Amanda nhìn quanh hành lang. Rõ ràng là cô ấy không muốn nói chuyện.

Đảo mắt, Emma úp mặt vào tay.

"Đến ạ luôn đấy trời..."

Dù quen nhau được khoảng hai tháng, nhưng khoảng cách giữa họ không hề giảm đi chút.

Cho dù cô ấy có cố gắng giao tiếp và tương tác với họ bao nhiêu đi chăng nữa, họ vẫn sẽ luôn giữ khoảng cách với cô ấy.

Điều này đặc biệt đúng với Amanda, người luôn kiệm lời và lịch sự, đối xử với mọi người như thể họ là người xa lạ.

Cuối cùng, Emma thở dài bất lực với hai người này.

Thở dài, Emma suy nghĩ một chút trước khi nói.

"...nói đi, mà mấy cậu không thấy dạo này Jin hơi lạ sao?"

Ngay khi từ 'Jin' thoát ra khỏi miệng Emma, mặt Melissa tối sầm lại.

“Đừng nhắc đến gã đó…”

Nói được nửa câu, Melissa ôm bụng và tiếp tục.

"...chết tiệt, nghĩ về gã ta là tôi đã bắt đầu mất cảm giác ngon miệng rồi."

"Không, nghiêm túc đó. Mấy ngày nay cậu ấy đúng là có hơi lạ thường..."

Mặc dù Emma biết rằng Melissa thường xuyên bị Jin kiếm chuyện hàng ngày, nhưng cô ấy cũng biết rằng nếu có ai đó nhận thấy hành vi kỳ lạ của cậu ấy thì đó chính là Melissa.

Đơn giản là vì cậu ta luôn cố gắng nói chuyện với cô bất cứ khi nào cậu ta có thời gian rảnh.

Đến mức mà Melissa cố tình quyết định quay trở lại ký túc xá muộn hơn thường lệ.

Tất cả chỉ là để cô có thể tránh cậu ta ...

Trước khi Melissa có thể trả lời, Amanda, người đã im lặng suốt thời gian, đã trả lời.

"Cậu ấy đã trở nên trầm lặng hơn rất nhiều so với trước đây."

Quay đầu về phía Amanda, Emma gật đầu và nói.

"Cậu cũng nghĩ như vậy nhỉ..."

Nghe được Emma cùng Amanda đối thoại, Melissa suy nghĩ một chút mới nói.

"Có lẽ cậu nói đúng, tôi có nhận thấy cậu ấy ít làm phiền tôi hơn trước đây ... nhưng tôi chịu, ai biết chuyện gì xảy ra với cậu ta."

Mặc dù Jin ngày càng lấn tới hơn, nhưng Melissa nhiều lần đối xử khá lạnh lùng với cậu ấy.

Cô ấy chỉ đơn giản là không quan tâm đến việc có bất kỳ tình cảm lãng mạn nào, vì điều duy nhất trong đầu cô ấy là nghiên cứu của mình.

Cô gần như đã đột phá được một nguyên lý đã luôn ám ảnh cô trong vài năm. Nó luôn đeo bám cô ấy...

Vì vậy... đối với Melissa, người đang trong thời điểm quan trọng sắp chứng minhđược định lý của mình, sự quấy rầy liên tục của Jin chỉ khiến cô đau đầu.

Nếu ai đó hỏi cô ấy ai là người khó chịu nhất trong học viện, thì đối với cô ấy, Jin chắc chắn là số 1.

"Cậu ấy ít làm phiền cậu hơn á? Hmm...điều đó-"

Nói được nửa câu, Emma bị Melissa chặn lại.

"Tha cho tôi đi, đừng nói về cậu ta nữa. Làm tôi mất ngon rồi."

Không đợi Emma trả lời, Melissa tăng tốc đi về phía tầng một nơi tổ chức tiệc.

Quay đầu sang một bên và thấy Amanda cũng không có hứng thú với chủ đề này, Emma khẽ thở dài và nói

"...Được rồi."

...

Góc nhìn của Ren:

Sau khi bình tĩnh lại một chút, tôi quyết định đi xuống cầu thang nơi tổ chức bữa tiệc.

Cuối cùng, cơn đói đã chiến thắng tôi.

Khi tôi đang đi xuống cầu thang, tôi nhanh chóng nhận thấy bóng dáng của một học sinh đang đi phía trước tôi. Nheo mắt lại để nhìn rõ hơn xem đó là ai, tôi vô cùng ngạc nhiên vì phát hiện của mình.

Là Hạng 5, Han yu fei

Còn được gọi là Frank Han, và là trưởng lớp A-23.

Từ phía sau, tôi có thể thấy mái tóc đen ngắn của cậu ấy được cắt theo kiểu trông giống một cái chổi lau nhà. Thân hình của cậu ấy tương đối gầy hơn, và cậu ấy đeo một cặp kính tròn.

Mặc dù cậu ta trông không đặc biệt mạnh mẽ, nhưng chỉ sự hiện diện của cậu ta thôi cũng đã tạo ra cảm giác 'nguy hiểm' cho tôi. Cảm giác như thể tôi đang bị một con hổ rình mò nhìn chằm chằm và sẵn sàng lao vào tôi bất cứ lúc nào.

...Tôi đoán không phải vô duyên vô cớ mà cậu ta xếp hạng thứ năm đâu. Ngoài việc biết rằng cậu ta được xếp hạng thứ năm, tôi thực sự không biết nhiều gì về cậu ấy.

Tôi không phát triển tính cách của cậu ta nhiều, nhưng theo tôi nhớ, cậu ta là một chàng trai khá dễ gần và không có động cơ bí ẩn nào khác.

Đáng ngạc nhiên nhất là cậu ấy không quan tâm đến thứ hạng của người khác, vì hầu hết những người cậu ấy chơi cùng đều có thứ hạng thấp hơn cậu ấy. Một số thậm chí còn thấp như tôi vậy.

Cậu ta là người gốc Hoa, và võ thuật của cậu ta ở một đẳng cấp hơn người. Cậu ta có lẽ là người duy nhất trong học viện không sử dụng bất kỳ vũ khí nào khi chiến đấu.

Cậu chiến đấu bằng cả cơ thể mình.

Cậu ta được biết đến như một 'võ sĩ toàn thân', một người chiến đấu bằng mọi bộ phận trên cơ thể mình.

Cậu ta đến từ gia tộc Han, một trong ba gia tộc chính của nước Trung Quốc cổ đại cư trú tại thành phố Ashton. Ba gia tộc cổ của Trung Quốc là Wang, Shan và Han.

Võ công cậu ta tu luyện kỳ thật ra là một bộ kỹ năng năm sao, do trưởng gia tộc truyền lại cho cậu ấy.

Bất chấp sức mạnh vô đối của cậu ấy, trong tiểu thuyết của tôi, tôi không phát triển nhân vật cậu ta nhiều cho lắm. Cậu ta chỉ xuất hiện trong những dịp hiếm hoi, và những lần đó là khi cậu ấy ở trong học viện hoặc khi Kevin cần sự giúp đỡ của cậu ấy.

Bây giờ nhìn lại, một nhân vật mạnh mẽ như vậy chắc chắn nên có nhiều thời gian xuất hiện hơn mới đúng.

...ừm, hối hận về những gì đã làm cũng tổ vô ích.

Đi theo Han, tôi nhanh chóng hướng tới nơi tổ chức bữa tiệc.

Ngay sau đó tôi có thể nghe thấy âm thanh của rất nhiều người cười và trò chuyện. Tôi càng đến gần, âm thanh càng lớn.

Rẽ trái, tôi nhanh chóng tiến vào trong một hội trường lớn.

Nhìn lên, ba chiếc đèn chùm khổng lồ thắp sáng hội trường. Những cây cột khổng lồ làm từ đá cẩm thạch nâng đỡ cả căn phòng, và bên cạnh đó là những chiếc bàn đầy ắp thức ăn.

Những người phục vụ mặc trang phục màu đen đi lòng vòng khắp nơi và phục vụ các loại đồ uống khác nhau.

Dù chưa đến 8 giờ, nhưng hội trường đã chật kín học viên.

Nhìn xung quanh, tôi nhanh chóng phát hiện ra lớp học của mình.

Trên đường đến đó, tôi tiện tay lấy đồ uống từ người phục vụ và từ từ thưởng thức nó.

"...ah chết tiệt thật, quên mất rượu không còn ảnh hưởng đến mình nữa."

Sau khi nếm thử đồ uống và nhận ra rằng nó không ảnh hưởng gì đến tôi, tôi đã hơi bực và nốc cạn luôn.

Có rượu để làm gì nếu không thể say được cơ chứ?

Lắc đầu, tôi nhanh chóng đến khu vực chỉ định cho nhóm của tôi.

Nhìn trái nhìn phải, tôi nhanh chóng phát hiện ra Donald và các thành viên khác trong nhóm của mình và tiến đến chỗ họ.

"Êy."

Khẽ vẫy tay, tôi đứng cạnh họ.

Nhìn tôi, người vừa mới đến, Donald liếc xéo tôi rồi tiếp tục phớt lờ tôi.

Đảo mắt nhìn gã, rồi nhìn về phía trước

"Có vẻ như mọi người đã đến đủ rồi."

Năm phút sau khi tôi đến, Donna xuất hiện.

Ngay lập tức, mọi sự chú ý của chàng trai đổ dồn về phía cô. Mặc chiếc váy đen một mảnh với hoa văn bạc tinh xảo, Donna trông cực kỳ lộng lẫy. Chiếc váy bó sát vừa vặn của cô ấy càng làm nổi bật đường cong cơ thể sắc nét full hd kia. Hơn nữa, chiếc vòng cổ màu tím kia cực hợp với màu mắt của cô ấy, khiến Donna trông quyến rũ hơn bao giờ hết.

Bên cạnh tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của một số nam sinh khi họ nhìn cô bằng ánh mắt hình trái tim.

Nhắm mắt lại, tôi bình tĩnh lại.

Thông thường, tôi sẽ giống như bất kỳ nam sinh viên nào khác ở đây, nhưng hôm nay...hôm nay, tôi có quá nhiều thứ trong đầu tôi rồi. Tôi không đủ tâm trí để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô ấy.

Không bận tâm đến những ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, đôi mắt tím của Donna dừng lại ở mọi người. Nhìn xung quanh và thấy rằng mọi người đều ở đây, cô ấy tiếp tục.

"Có hai lý do tại sao tôi tập hợp tất cả các em ở đây. Một, rõ ràng là để ăn thức ăn và thỏa mãn cơn đói của chúng ta và lấy lại năng lượng mà chúng ta đã đốt trong chuyến đi vừa rồi."

Nhìn sang bên phải, Donna chỉ về hướng có thức ăn.

"Đáng buồn thay, vì chúng ta là lớp cuối cùng, chúng ta đành phải đợi những người khác ăn trước... nhưng."

Hơi dừng lại một chút, Donna trở nên nghiêm túc hơn một chút, cô nhìn một vài người thật lâu một chút.

"Lý do thứ hai... là vì chúng ta sẽ sớm giao cho các em một nhiệm vụ cá nhân."

Ngay lập tức mọi người liền thì thầm tự hỏi họ sẽ được giao nhiệm vụ gì.

Qua cách cô ấy nói từ 'cá nhân', có vẻ như tự bản thân chúng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ này, và sẽ không có sự trợ giúp từ người khác.

"Tôi sẽ sớm giao cho các em nhiệm vụ sau. Mỗi người sẽ có ba ngày để hoàn thành nhiệm vụ... và không hoàn thành nhiệm vụ đồng nghĩa với việc bị trừ điểm tín dụng vào điểm báo cáo cuối năm của các em"

Donna có thể thấy một số học sinh run lên vì lo lắng. Lắc nhẹ đầu, cô nói thêm.

"Đừng lo lắng, độ khó của nhiệm vụ sẽ tùy theo khả năng của các em. Sau khi cân nhắc rất nhiều, chúng tôi đã giao cho các em những nhiệm vụ phù hợp với dữ liệu sức mạnh của các em... Nên nhiệm vụ của các em sẽ tương đối an toàn thôi."

Bốp!

Vỗ tay để thu hút sự chú ý của một số học sinh đã ngừng lắng nghe và đang cố gắng tìm hiểu nhiệm vụ của họ là gì, Donna mỉm cười và nói.

"Được rồi, tôi nghĩ tôi nói đủ rồi. Tôi sẽ sớm gửi nhiệm vụ cho các em qua điện thoại. Hãy thưởng thức đồ ăn và đảm bảo đừng để nhiệm vụ thất bại."

-Reng!

Ngay lập tức, một tin nhắn xuất hiện trên điện thoại của tôi. Ngay khi tôi định mở nó ra và xem nhiệm vụ của mình là gì, Donna lại nói.

"À, tôi quên nói thêm. Sẽ không ai hỗ trợ các em trong nhiệm vụ của tụi em, vậy nên nếu các em chết, thì chấm hết. Chúng tôi sẽ không giúp các em."

Ngay lập tức, căn phòng trở nên căng thẳng. Một số sinh viên bắt đầu run lên vì lo lắng khi họ cẩn thận nhìn vào điện thoại của mình để xem nhiệm vụ của mình là gì.

"Chà, xin lỗi vì đã làm mọi người mất hứng thú, nhưng tôi cảm thấy rằng tôi cần phải cảnh báo trước để các em không tự mãn và nghĩ rằng chúng tôi sẽ bảo vệ các em ngay cả khi các em thất bại."

Kết thúc những gì cô ấy muốn nói, Donna nhanh chóng rời đi và tham gia cùng những giáo viên khác, những người cũng đã chia sẻ tin tức tương tự với các học viên khác của họ.

Bật điện thoại lên, tôi nhìn vào thông báo hiện lên trên màn hình

[Học sinh hạng 1750, Ren Dover - Mục tiêu nhiệm vụ, Karl zar. Người cầm đầu đường dây tổ chức ma túy nhỏ đã thâm nhập vào Hollberg trong suốt thập kỷ qua. Mục tiêu hiện tại đang ở đường Điện Biên Phủ. Hành vi mục tiêu....]

Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn lên trần của hội trường.

...Tôi đoán mình sẽ phải chuẩn bị tinh thần rồi.

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.