Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hollberg [2]

Phiên bản Dịch · 2599 chữ

"Chào mừng các em."

Tại quầy lễ tân của nhà máy chế biến quái vật, chào đón chúng tôi là một cô gái trẻ tóc vàng với đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp. Tóc cô ấy cột lên, và cô ấy mặc một bộ đồ màu xám ôm sát cơ thể.

"Cảm ơn vì đã đón chúng tôi."

Bắt tay cô, Donna mỉm cười chào đón cô gái trẻ. Sau khi chia sẻ vài câu nói hài hước với Donna, cô gái trẻ quay lại và giục mọi người đi theo mình.

"Xin hãy theo tôi nhé..."

Nghe lời cô ấy, chúng tôi xếp thành một hàng dài và đi theo cô ấy. May mắn thay, vì các lớp khác đã đi qua các cơ sở khác, nên nó không quá đông đúc.

"Khi xem xét phân hủy và xử lý xác quái vật và quái thú thì cần phải trải qua rất nhiều quy trình khác nhau. Nhà máy ngay tại đây được gọi là Grüne Wiese, và chúng tôi chịu trách nhiệm phân hủy xác thú vật cấp đến . Như hầu hết các em đều đã biết, quái vật càng mạnh thì càng khó xử lý. Đơn giản là vì da và xương của chúng dần trở nên khó loại bỏ và cứng hơn rất nhiều. Da của chúng không chỉ cứng hơn mà còn có xu hướng chứa độc tố có thể ngay lập tức giết tất cả những người có mặt trong phòng. Do đó, chúng tôi hiện chỉ có giấy phép xử lý quái vật nằm trong cấp và . Đối với quái vật và quái vật cấp cao hơn, cần phải có cơ sở đặc biệt với trang thiết bị tối tân hơn để xử lý chúng."

Trên đường đi, cô gái trẻ bắt đầu mô tả các đặc điểm của nhà máy. Cô ấy đã nói ngắn gọn về lịch sử của nhà máy, nhưng tất cả những thông tin đó đều đi từ tai này sang tai kia của tôi.

Tôi thành thật không quan tâm đến lịch sử của nơi này cho lắm.

Dừng ngay trước cánh cửa dẫn đến nhà máy chế biến chính, cô gái trẻ quay lại và nói.

"Trước khi chúng ta vào, tôi muốn tất cả các em thay quần áo nhé."

Sau đó, cô ra hiệu cho một vài người vào.

Đến trước chúng tôi là năm người đều mặc áo blouse, đeo kính và đeo khẩu trang. Họ đẩy đến một giá treo xe đẩy chất đầy áo khoác phòng thí nghiệm.

Đi cạnh móc áo, cô gái trẻ nhìn chúng tôi và nói

"Như tôi đã đề cập vừa nãy, ở đây chúng ta xử lý các vật liệu có tính độc tố cao. Vì an nguy của các em và sự an toàn chung của cộng đồng, chúng tôi yêu cầu tất cả các em mặc áo khoác thí nghiệm. Nếu chúng tôi không thực hiện biện pháp an toàn này, chúng tôi có thể gây nguy hiểm cho mọi người, hoặc thậm chí là môi trường sống, vì một số thứ ở đây có thể cực kỳ nguy hiểm..."

Khi cô ấy lan man về tầm quan trọng của việc trang bị đầy đủ thiết bị an toàn, tôi nhìn quanh nơi này.

Mặc dù chúng tôi chưa đến cơ sở xử lý chính, nhưng xung quanh chúng tôi có rất nhiều quái vật được nhồi bằng vật liệu bảo quản để chúng giữ được hình dáng ban đầu. Bởi vì chúng được bảo quản rất tốt nên trông hệt như chúng đang còn sống sờ sờ, khiến chúng trông khá thú vị.

Họ trưng bày rất nhiều quái vật và quái vật nhồi bông, và mỗi con đều có một tấm bảng ở phía dưới mô tả ngắn gọn chúng là loại quái vật gì. Nơi này giống như một bảo tàng nhỏ vậy.

"Được rồi, đi thay quần áo và quay lại đây trong vòng mười phút nhé."

Nói xong, cô gái trẻ ra hiệu cho năm người kia phát áo khoác.

Xếp hàng và lấy bộ đồ, tôi đi ngay vào phòng thay đồ để thay đồ.

Sau khi thay đồ hoàn toàn và đeo khẩu trang và kính, tôi quay trở lại điểm hẹn.

Trên đường đi, tôi nhận thấy rất nhiều học sinh đang nhìn quanh những con quái vật NHỒI BÔNG xung quanh nơi này.

Tôi cũng rất tò mò nên đã quyết định xem cái gần nhất.

Dừng lại trước một con thú trông giống như một con quạ, tôi xem mô tả của nó.

Quạ lông đen : Quạ lông đen, hay còn được gọi là ‘Tử thần bóng đêm’, là những con thú cực kỳ nguy hiểm và là phiên bản tiến hóa của quạ. Chúng cực kỳ xảo quyệt và có ngoại hình trông khá vô hại, nhưng đừng để điều đó đánh lừa, vì dù trông giống như bất kỳ con quạ thông thường khác, nhưng rất khó chiến đấu lại chúng. Với tốc độ vô song, chúng là quái vật vô đối trên không và gần như không thể ngăn cản nếu chúng quyết định lao xuống săn con mồi. Mỏ của chúng bền như titan nhưng không đặc bằng chúng, và cực kỳ được nhiều người mong muốn sở hữu...

"Chậc chậc..."

Đây là một con thú mà tôi không muốn chạm trán...

"Được rồi, vì mọi người đã sẵn sàng, chúng ta đi thôi."

Đúng mười phút sau khi cô gái trẻ đến chỗ chúng tôi, mặc áo khoác phòng thí nghiệm và đeo kính, cô ấy xuất hiện trước mọi người và dẫn chúng tôi đến cửa chính dẫn đến cơ sở xử lý.

Cạch!

Mở cánh cửa kim loại lớn dẫn đến nhà máy chế biến, tôi ngay lập tức cảm thấy một mùi hăng xộc vào mũi. Kính của tôi bị mờ đi, và môi trường nóng ẩm khiến tôi muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Bên cạnh tôi, một số người cũng có phản ứng tương tự với tôi khi họ đều cau mày và có khuôn mặt kỳ lạ.

-Lạch cạch! -Lạch cạch! -Lạch cạch!

Nhìn vào cơ sở, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là những cánh tay robot tự do đi lại quanh cơ sở. Chúng hoặc đang chặt xác quái vật đang nằm trên những chiếc bàn kim loại lớn, hoặc đang mang chúng đi những nơi khác nhau.

Vận hành máy là một số người nhân viên, tất cả bọn họ đều mặc áo khoác phòng thí nghiệm và đeo kính. Mỗi người luân phiên sử dụng máy móc, và nếu nhìn kỹ, ta có thể thấy ánh sáng phát ra từ cơ thể họ cho thấy rằng họ đang sử dụng mana để sử dụng máy móc.

Đây là một cảnh quen thuộc ở khắp mọi nơi, vì cách đó không xa, một số người khác thì đang vận hành những cỗ máy tương tự trên một con quái vật khác.

"Như các em có thể thấy, đây là cách chúng tôi xử lý quái vật."

Mỉm cười với mọi người, cô gái trẻ dẫn chúng tôi đến một trong những khu vực xử lý quái vật.

Dừng lại, cô nhìn mọi người và chỉ tay về phía một trong những bàn chế biến.

"Kia là một con tê giác thép, và đúng như tên gọi của nó...nó có một lớp vỏ ngoài rất cứng như thép."

Nhìn theo hướng mà cô gái trẻ đang chỉ, một con quái vật to lớn năm mét nằm bất động trên một chiếc bàn kim loại lớn. Cơ thể của con quái vật rất to lớn, và trông cực kỳ cơ bắp nếu xét qua kích thước của đôi chân.

Nó có một chiếc sừng khổng lồ trên đỉnh mũi và mặc dù có họ hàng gần với tê giác, nhưng con tê giác thép này trông đáng sợ hơn nhiều.

Đúng là khó có thể so sánh được.

Xung quanh cơ thể của con tê giác mạ thép, những cánh tay kim loại bắn ra những tia laze mảnh liên tục hoạt động để phá hủy lớp vỏ ngoài của con thú.

Nhận thấy sự tò mò của các học viên đối với tia laser, cô gái trẻ nhanh chóng giải thích.

"Chúng tôi đang sử dụng là một tia laser cực mạnh bắn ra một chùm năng lượng 12 petawatt kéo dài 5 giây cho mỗi lần bắn. Nhờ công nghệ tiên tiến, giờ đây chúng tôi có thể sử dụng công nghệ laser để cắt trực tiếp những vật liệu cực kỳ cứng và bền như các bộ phận của quái vật, và thậm chí cả kim cương. Do lớp ngoài của tê giác mạ thép rất cuung71 nên chúng tôi chỉ có thể sử dụng tia laser để loại bỏ lớp da của nó."

Chỉ vào cái máy laser, cô ấy tiếp tục

"Xi lanh được sử dụng để bắn tia laze được làm bằng sapphire pha tạp titan, có thể hoàn toàn chịu được sức mạnh phát ra từ tia laze. Nếu không phải thì..."

Trong khi cô ấy đang giải thích, tôi ghi lại tất cả những gì cô ấy nói. Thông tin này cực kỳ hữu ích cho các nhiệm vụ được giao cho tôi.

Nhìn xung quanh, có vẻ như tôi không phải là người duy nhất có ý tưởng này, vì hầu hết mọi người đều ghi chép những gì cô gái trẻ nói.

"Ở đây là nơi chúng tôi phân loại và cất giữ các loại vật liệu khác nhau mà chúng tôi sẽ loại bỏ khỏi cơ thể con thú. Sau khi chúng tôi loại bỏ được da của chúng, chúng tôi sẽ để da khô và nghỉ ít nhất 24 giờ trước khi tẩy trắng bằng chất acid tương đối mạnh.”

Đến trước một nhà kho lớn, rất nhiều da và xương quái vật được sắp xếp gọn gàng thành từng đống khác nhau và có dán nhãn.

Bên cạnh chúng là những chiếc xô lớn hình tròn màu trắng chứa một chất lỏng trong suốt. Mỗi phút, một công nhân đeo găng tay cao su sẽ ngâm da của con quái vật vào đó trong một phút và rồi treo nó lên và để khô trong không khí.

Nhìn thấy mọi người có vẻ mặt khó hiểu, cô ấy mỉm cười giải thích.

"Quá trình tẩy trắng cực kỳ quan trọng, vì các bang hội thích sử dụng những vật liệu này để làm trang phục và muốn tùy chỉnh chúng theo ý họ."

Dừng lại một chút, cô nháy mắt với mọi người và nói.

"Đó là lý do tại sao có khá nhiều thiết kế khác nhau cho áo giáp và thiết bị".

Nghe câu nói bông đùa của cô, mọi người đều cười nhẹ.

Những gì cô ấy nói là sự thật. Mọi người thích mặc các bộ đồ được thiết kế đặc biệt trước khi vào ngục tối. Một phần là do an toàn hơn, nhưng lý do chính là do thiết kế. Nó giống như thời trang ấy.

Khi tôi dạo quanh thành phố Ashton trong thời gian rảnh rỗi, tôi nhận thấy nhiều cửa hàng với các kiểu veston khác nhau. Đáng chú ý nhất, tôi nhớ đã nhìn thấy một bộ đồ toàn màu hồng gần như hét lên lạy ông tôi ở bụi này. Nó quá nổi bật đến nỗi tôi sẽ không ngạc nhiên nếu tất cả lũ quái vật quyết định tấn công người mặc bộ đồ đó. Họ giống như một mục tiêu di động vậy.

...ừm, mà tôi là ai mà có quyền phán xét thời trang cơ chứ?

Cứ như vậy, chúng tôi đi theo cô ấy quanh cơ sở khi cô ấy giải thích những điều khác nhau. Đôi khi một số sinh viên đặt câu hỏi và cô ấy sẽ trả lời ngay lập tức, nhưng hầu hết thời gian cô ấy sẽ thuật lại những thông tin vô ích.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng, cô ấy sẽ nói về những điều mà tôi cần biết cho nhiệm vụ phân công của mình.

Tuy nhiên, sau hai giờ tham quan, tôi bắt đầu cảm thấy vô cùng buồn chán. Cô ấy bắt đầu lan man về những con quái vật nào được chọn, ai chịu trách nhiệm đưa ra quyết định, và những điều vô nghĩa vô nghĩa khác mà tôi thực sự không muốn quan tâm.

Hơn nữa, môi trường nóng ẩm khiến tôi vô cùng khó chịu. Rồi tôi dần bỏ ngoài tai...

Cuối cùng, không biết bao lâu sau, cô gái trẻ dừng lại và nói:

"Được rồi, tôi nghĩ hôm nay tới đây là được rồi. Cảm ơn các em rất nhiều vì đã đến đây."

Tôi không phải là người duy nhất hứng khởi khi chuyến tham quan này kết thúc, vì hầu hết mọi người xung quanh tôi đều trông tràn đầy năng lượng trở lại.

"Cảm ơn rất nhiều vì trải nghiệm này."

Cảm ơn cô gái trẻ, Donna nhìn đồng hồ và nói

"Được, chúng ta nghỉ ngơi mười phút trước khi trở về khách sạn nghỉ ngơi một ngày."

Tháo mặt nạ và kính ra, Donna ném chúng vào thùng rác gần đó và tiếp tục nói

"Hãy gặp cô ở chỗ xe buýt đã thả chúng ta xuống trong mười phút nữa. Nếu cần đi vệ sinh hoặc duỗi cơ thể thì làm nhanh đi, vì chuyến đi đến khách sạn sẽ mất khoảng 20 phút. Đó là nếu có không kẹt xe, nhưng ai biết được."

Sau khi nói xong, Donna rời đi theo hướng xe buýt.

"Này thằng khốn, mày đã ghi lại tất cả mọi thứ chưa?"

Ngay khi tôi định đi theo Donna trở lại, tôi nghe thấy một giọng nói khó chịu phát ra từ phía sau.

Quay lại, tôi có thể thấy Donald đang đi về phía tôi.

"Đã nói với chú mày bao nhiêu lần rằng tên tao là Ren chứ phải thằng khốn rồi còn gì?"

"Tao mặc kệ, mày có ghi chép hay không?"

Đảo mắt nhìn gã, tôi đáp lại.

"Rồi."

"Tốt, sau khi cô về phòng, gặp tao sau để giải quyết chuyện này cho xong."

Ngay sau khi gã nói xong những gì gã muốn nói, Donald đã rời đi. Khi gã rời đi, một vẻ kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt tôi.

"Ồ? Không ngờ chú mày lại nghiêm túc với chuyện này đấy?"

Không quay đầu lại, Donald cáu kỉnh đáp lại

"Im đi. Không giống như mày, tao muốn giữ thứ hạng của mình."

"Rồi rồi."

Lắc đầu, tôi theo gã trở lại xe buýt. Bằng cách nào đó, mọi người đều quan tâm quá nhiều về thứ hạng của mình.

...ừm, cũng dễ hiểu, vì nó quyết định họ có thể tham gia bang hội nào trong tương lai, nhưng tôi thấy ai cũng bị ám ảnh bởi thứ hạng vậy.

Nhìn bầu trời xanh đang dần tối, tôi khẽ lẩm bẩm.

"Chà, cũng không phải là mình không quan tâm."

Tôi cũng muốn thăng hạng, nhưng phải làm từ từ và kín đáo, nếu không người ta sẽ nghĩ tôi đang che giấu bí mật gì đó.

Haiz.

Thở dài, tôi bước vào xe buýt và ngồi cạnh Donald.

Có lẽ tôi sẽ tăng thứ hạng của mình trong kỳ thi giữa kỳ, ai mà biết được...

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.