Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm trước chuyến đi [3]

Phiên bản Dịch · 2420 chữ

Không khí quanh phòng khá căng thẳng, và cực kỳ ngột ngạt. Gần như thể tôi đang bị mắc kẹt trong một căn phòng chật chội không có chỗ để thở vậy.

Lý do tại sao ư?

Lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế của tôi, một cô gái trẻ đẹp tuyệt trần với mái tóc đen óng mượt và làn da trắng mượt mà không tì vết đang tò mò nhìn quanh phòng tôi.

Amanda Stern.

Là người mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp riêng tư như thế này.

Thấy cô ấy rất thản nhiên ngồi vào chỗ của tôi, lông mày tôi hơi giật giật.

Tôi đã làm gì để phải chịu cảnh này?

...không, tôi biết lý do, chỉ là tôi đang phủ nhận thực tế bây giờ thôi.

Thở dài, tôi lên tiếng để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.

"Cô muốn trà xanh hay nước gì không?"

Nghe thấy giọng nói của tôi, đôi mắt của Amanda dừng lại trên mặt tôi trong vài giây và sau một khoảng dừng ngắn, cô ấy nói.

"...trà xanh."

"Okila."

Đi đến chỗ ấm trà của tôi, tôi lấy nó ra và đổ nước nóng bốc khói vào ấm.

Sau vài giây, tôi lấy một túi đầy lá trà ra và nhẹ nhàng thả chúng vào ấm.

Trong khi đợi trà sẵn sàng, tôi quay lại và nhận thấy đôi mắt đen huyền của Amanda đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Ngạc nhiên trước hành vi kỳ lạ của cô ấy, tôi hỏi.

"...Cô cần gì không?"

Nghe thấy giọng nói của tôi và thấy rằng tôi đã bắt quả tang cô ấy nhìn chằm chằm, Amanda nhìn sang một bên và vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"...Không gì."

Mỉm cười, tôi nhìn lại ấm trà.

Không gì là không gì? Rõ ràng là cậu vừa nhìn chằm chằm tôi xong!

Ngay cả một tên mù cũng thấy cậu vừa nhìn tôi chằm chằm.

Nhíu lông mày, tôi nghĩ về điều này theo hướng tích cực.

Qua vẻ ngoài, có vẻ như cô ấy không có ác cảm với tôi. Vì tôi biết rõ tính cách của cô ấy nên tôi biết rằng nếu cô ấy có ác cảm với tôi, cô ấy sẽ tránh mặt tôi bằng mọi giá.

Lúc đó, cô ấy sẽ đối xử với tôi như thể tôi không hề tồn tại trên cõi đời này.

Qua cách cô ấy chủ động đến tìm tôi, tôi biết rằng cô ấy không hề có ác ý với tôi về những gì đã xảy ra.

... vậy cô ấy đến đây để làm gì?

Chắc chắn có lý do thì cô ấy mới đến đây. Tôi có linh cảm sơ sơ, nhưng tôi không chắc lắm về linh cảm của mình.

Rất có thể, cô ấy đến để bày tỏ lòng biết ơn vì đã cứu cô ấy.

Nếu vậy, tốt nhất là tôi nên kết thúc chuyện này thật nhanh. Nếu ai đó phát hiện ra 'Amanda Stern', người được cả học viện chú ý lại đang có cuộc gặp riêng tư với một tên ất ơ nào đó trong phòng riêng, thì tôi thậm chí sẽ không biết mình bỏ mạng ở cái xứ khỉ ho cò gáy nào.

Cô ấy càng ở trong phòng tôi lâu, có nghĩa là mạng sống của tôi càng gặp nguy hiểm.

Thở dài.

Ngay khi tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ không trở nên rắc rối hơn thì đột nhiên một tình huống rắc rối mới lại xuất hiện.

Nhìn nước trong ấm trà đã bắt đầu chuyển sang màu đục, tôi cẩn thận nhấc ấm trà ra khỏi lò và rót trà vào hai tách sứ.

Quay trở lại chỗ Amanda đang ngồi, tôi đưa tách trà nóng bốc khói cho cô ấy và ngồi trước mặt cô ấy.

"Cảm ơn."

Cầm tách trà bằng cả hai tay, Amanda thổi nhẹ vào tách và nhấp một ngụm.

Nhắm mắt thưởng thức hương vị trà, Amanda khẽ gật đầu nói.

"...ngon lắm."

"Cảm ơn."

Ngồi trước mặt cô ấy, tôi cũng nhấp một ngụm trà. Nó có một dư vị hơi đắng và vẫn đọng lại trên đầu lưỡi của tôi sau vài giây. Đúng là trà ngon thật.

"...vậy, cậu muốn nói về cái gì?"

Thấy rằng chúng tôi không thể dành toàn bộ thời gian để uống trà, tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề.

Đặt tách trà xuống, khuôn mặt lạnh lùng của Amanda nhìn tôi chằm chằm. Một lúc sau, cô cuối cùng cũng lên tiếng.

"...Cảm ơn."

Khẽ cau mày, tôi nói.

"Vì cái gì?"

"Vì đã cứu tôi."

Tôi lắc đầu, dựa lưng vào ghế và nói.

"Tôi không bao giờ nhớ mình đã giúp cô bao giờ cả."

"N-Nhưng.."

Ngay khi cô ấy định trả lời, tôi liền cắt lời cô ấy.

"Có vẻ như cô đã quên những gì tôi đã nói rồi nhỉ?"

'..hãy quên những gì cô đã thấy.'

Lắng nghe câu cuối cùng của tôi và nhớ lại những gì tôi đã nói, Amanda im lặng một chút. Lông mày của cô ấy liên tục nhíu lại và giãn ra, sau một lúc, cô ấy lắc đầu và xin lỗi.

"Tôi không thể làm vậy được..."

Đảo mắt, tôi đặt tách trà xuống. Câu trả lời hệt như tôi mong đợi.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen tuyền huyền ảo như pha lê của cô ấy, tôi suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Haizz, được rồi nếu cô thực sự muốn trả ơn thì cho tôi ít tiền đi."

Nghe câu trả lời của tôi, Amanda thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy quả thật rất nhẹ nhõm trước yêu cầu của tôi.

"Được thôi."

Lấy điện thoại ra, cô nhanh chóng truy cập vào tài khoản ngân hàng của mình.

Thấy cô ấy như vậy, tôi không khỏi lắc đầu bất lực.

Tính cách Amanda là vậy đấy.

Cô ấy không thích mắc nợ ai gì cả.

Cô không muốn mắc nợ ai khác ngoài bản thân mình. Không, giống như thể cô ấy chỉ tin tưởng mỗi mình bản thân cô ấy.

Cô ấy sẽ đảm bảo trả lại mọi ân huệ mà cô ấy nợ để không khiến những người khác bắt đầu nảy sinh kỳ vọng gì.

"5 triệu U ổn chứ?"

"5 triệu U? Tôi đoán là..."

Nhấp ngụm trà, ngay sau khi não tôi xử lý những gì cô ấy vừa nói, tôi suýt thì phun hết trà ra.

"Haaa? Cô vừa nói gì cơ?"

Ngây thơ nhìn tôi, người vừa đứng dậy và đang mở to mắt nhìn cô ấy, Amanda thản nhiên nói.

"5 triệu không đủ sao?"

"Vãi cả không đủ!"

Vẫy tay, tôi lập tức ngăn cô ấy lại.

Má, đúng toàn dân nhà giàu toàn coi tiền như cỏ rác.

"...Vậy 5 triệu ổn không?"

"Híc, chờ đã.”

Tôi ngồi phịch xuống ghế, bắt đầu suy nghĩ.

5 triệu U chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho tôi. Với số tiền đó, tôi có thể giải quyết khá nhiều vấn đề về việc tìm một bộ kỹ năng kiếm thuật…A đúng rồi!

Nhìn Amanda, một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu.

"Tôi có thể yêu cầu thứ gì khác thay vì tiền không?"

Khẽ cau mày, nhiệt độ trong phòng giảm xuống, Amanda càng ngày càng lạnh lùng đến đáng sợ.

Hiểu rằng có lẽ cô ấy đang hiểu lầm điều gì đó, tôi nhanh chóng nói tiếp.

"Không, tôi không biết cô đang nghĩ gì, nhưng tôi chắc chắn không yêu cầu những thứ mà cô đang nghĩ đâu."

Nghe xong, lông mày của Amanda giãn ra. Gật đầu, cô nói.

"...Được rồi.”

Thở phào nhẹ nhõm, tôi nói.

"Cô có thể tìm cho tôi một bộ kỹ năng kiếm thuật được không?"

"Bộ kỹ năng kiếm thuật?"

Ngạc nhiên trước yêu cầu của tôi, Amanda nhìn tôi một cách lạ lùng.

Lúc đầu, tôi bối rối trước phản ứng của cô ấy, nhưng nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước, tôi chợt nhận ra tại sao.

"...Tôi đang cần tìm thứ gì đó để ngụy trang cho kiếm thuật chính của mình."

"Oh."

Như hiểu ra điều gì đó, Amanda gật đầu.

Thấy cô ấy phản ứng như vậy, tôi biết cô ấy vẫn còn lầm tưởng về sức mạnh của tôi. Mà thôi kệ vậy. Thành thật mà nói, tôi đã quá mệt mỏi để giải quyết mớ hiểu lầm này rồi.

Thêm vào đó, cho dù tôi có cố gắng giải quyết hiểu lầm đến mức nào đi chăng nữa, rất có thể cô ấy sẽ không tin tôi.

Cuối cùng, việc cô ấy có hiểu lầm hay không cũng không quan trọng. Rốt cuộc, cô ấy không phải là kiểu người sẽ đối xử khác biệt với người khác dựa trên sức mạnh.

Hơn nữa, cô ấy không phải là người lắm chuyện, đồng nghĩa với việc bí mật của tôi sẽ khá an toàn.

"Cậu muốn loại kiếm thuật nào?"

Suy nghĩ một chút, tôi nói.

"Để xem, tôi muốn kiếm thuật chủ yếu tập trung vào phòng thủ".

Sờ cằm một giây, Amanda cân nhắc một lúc trước khi nói.

"Muốn bao nhiêu sao?"

"Hmmm, vì hồi nãy cô đã đề nghị cho tôi khoảng 5 triệu U, nên tầm mức đó là ổn rồi.”

Suy nghĩ một chút, Amanda lướt điện thoại vài giây trước khi gật đầu.

"Được, để tôi xem."

Bật ảnh ba chiều trên điện thoại, một danh sách dài các bộ kỹ năng kiếm thuật xuất hiện trước mặt tôi.

"Đây là những gì tôi tìm được theo tiêu chí cậu đề ra."

Nhìn thấy danh sách dài các bộ kỹ năng, miệng tôi chợt co giật. Nếu nói tôi không ghen tỵ thì đó sẽ là nói dối.

...Quả không hổ danh là con gái của chủ bang hội hàng đầu trong lãnh thổ nhân loại, ‘Demon Hunter’.

Cô ấy có quyền truy cập vào vô số tài nguyên và bộ kỹ năng đến mức sẽ khiến bất kỳ ai cũng phải xanh mặt vì ghen tị.

Trong vài phút tiếp theo, chúng tôi xem qua danh mục các bộ kỹ năng mà Amanda tìm được. Sau một thời gian, và suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi quyết định chọn kiếm thuật mà mình muốn.

[ ★★★ Tinh Cầu Tường Minh]

Kiếm thuật cao cấp tạo ra một vòng kết giới bảo vệ xung quanh người dùng. Khi thành thạo, vòng kết giới có thể tạo ra một quả cầu ba chiều để bảo vệ người dùng từ mọi phía. Vì không có khả năng tấn công, sách kỹ năng này đã được xếp loại ba sao.

Một bộ kỹ năng kiếm thuật quá hoàn hảo.

Mặc dù nó là bộ kỹ năng ba sao, nhưng đáng ra nó phải được xếp bốn sao vì hàng phòng thủ vô đối của nó.

Nó hoàn toàn phù hợp với mong muốn của tôi, vì đây chính xác là thứ tôi cần. [Tinh Cầu Tường Minh] để phòng thủ và [Kiếm Kỹ Keiki] dùng để tấn công.

...quá chuẩn bài.

Sau khi chọn [Tinh Cầu Tường Minh], Amanda gật đầu và nhắn tin cho ai đó.

Chẳng mấy chốc, bầu không khí im lặng khó xử bao trùm căn phòng.

"..."

"..."

Sau vài phút im lặng, Amanda đứng dậy và nói.

"...cảm ơn vì đã gặp tôi, tạm biệt nhé."

"Không thành vấn đề.”

Mỉm cười, tôi tiễn cô ấy ra khỏi căn hộ của tôi. Cuối cùng tôi cũng tự do rồi!

Ra đến cửa, Amanda thờ ơ xua tay.

"Tạm biệt".

Mỉm cười, tôi vẫy tay lại và nói.

"Gặp lại sau nhé."

...

Rời khỏi phòng của Ren, Amanda hài lòng với cuộc gặp nhỏ này.

Cô ít nhiều đã hiểu hơn về cậu học trò đã giúp đỡ mình.

Tính cách của cậu ấy khác xa so với khi họ gặp nhau tại bữa tiệc. Mặc dù chắc chắn rằng cậu ta đang che giấu sức mạnh của mình, nhưng thái độ của cậu ta không giống như lúc ở bữa tiệc.

Lạnh lùng và máu lạnh.

Cậu ấy khác xa với lúc đó. Cậu ta không lạnh lùng và cũng không vô cảm.

Cậu ta khá điềm tĩnh và tự chủ, và mặc dù thực tế là cô đang ở cùng phòng với cậu ta, nhưng có vẻ như cậu ta không bị vẻ đẹp của cô mê hoặc như lần đầu tiên.

Phong thái của cậu ấy hoàn toàn khác xa với những đứa trẻ mười sáu tuổi thường thấy. Không hề hống hách hay kiêu ngạo, và ngoài biểu cảm thực sự dễ đọc ra, thì cậu ta cũng khá dễ nói chuyện đấy chứ.

Có cảm giác như cô ấy đang nói chuyện với một người lớn thực sự vậy.

Nó thực sự cảm thấy kỳ lạ.

Đi dọc hành lang ký túc xá, cô chợt nhận thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình.

"Amanda đang làm gì trong ký túc xá này vậy?"

"Cô ấy gặp ai ở đây ư?"

"Không, có lẽ cô ấy đến để kiểm tra điều gì đó. Không đời nào Amanda lại nói chuyện với những tên dân đen sống trong ký túc Horned Sheep."

Trên đường đi, Amanda nghe thấy mọi người thì thầm với nhau khi cô quay trở lại ký túc xá của mình.

Đã quen với mấy vụ như này, cô nhanh chóng phớt lờ những gì họ đang nói và rời khỏi tòa nhà.

Cô lấy điện thoại ra vàa bấm nhanh một dãy số.

-Bíp! Bíp! - Bíp!

Sau vài giây, một giọng nói già lọt vào tai Amanda.

-Xin chào? Tôi giúp được gì cho cô đây, thưa tiểu thư?

Bởi vì Amanda không thích nói nhiều, cô ấy ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề.

"Gửi bộ kỹ năng ba sao [Tinh Cầu Tường Minh] vào địa điểm mà tôi đã nhắn tin cho ông lúc nãy".

Sau một lúc tạm dừng, người ở phía bên kia của điện thoại nói.

-...Đã hiểu.

"Cảm ơn nhé."

-Tách!

Cúp điện thoại, Amanda cảm thấy như trút được một gánh nặng khỏi ngực.

Quay lưng về phía tòa ký túc xá Horned Sheep, cô khẽ thì thầm.

"Bây giờ tôi không nợ cậu bất cứ điều gì nữa..."

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.