Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Địa Chủ Ngoài Từ Châu Thành.

Phiên bản Dịch · 2536 chữ

Vào cuối thời Tùy Dương Đế, thiên hạ đại loạn, các địa phản Vương tứ khởi, phong hỏa khắp nơi, chiến tranh qua đi, Đường Triều kiến lập, Hoa Hạ đại địa được bình an trở lại. Xuân qua thu đến, hoa nở hoa tàn, Hoàng Đế Lý Thế Dân tọa trấn thiên hạ được 20 năm, Trinh Quán Chi Trị cũng sắp kết thúc, các vị anh hùng khi xưa khoác giáp trị quân cũng đã xế chiều, nhưng Đại Đường Đế Quốc lại tỏ ra sức sống mãnh liệt, Đế đô nổi tiếng là phong lưu phồn hoa bất tận.

Muốn nói phồn hoa, không chỉ ở kinh sư Trường An, mà nói về Tô Bắc’ Từ Châu “ Bắc Giang Tô - phía bắc sông Dương Tử”.

Từ Châu xưa gọi là Bành Thành, là một trong cửu châu Hoa Hạ, Phía bắc là địa yếu chiến lược, phía nam là Môn Hộ Chi Xưng “ nói đơn giản là nhà giàu í”, có giả thuyết rằng Cửu Triều Hoàng Đế đều được sinh ra ở Từ Châu, nhân khẩu đông đúc, thương nhân như mây.

Cách ngoài thành Từ Châu năm dặm, tọa lạc một thôn nhỏ, Tên là Ngũ Lí Thôn, người ta nói rằng nguyên lai thôn làng này tên là Vương Gia Thôn, đa số người trong Thôn họ Vương, nhưng vào thời Tùy Dương Đế đại phát thiên hạ chi binh viễn chinh Cao Câu Ly, Từ Châu từ cổ xuất anh hùng, đất nước cần binh, nam nhi trong thành làm sao tránh được việc nhập ngũ, quân đội xuất hành, người nhà lại không nỡ, đi rồi lại đi, đưa quân ra ngoài thành năm dặm tại Vương Gia Thôn rồi từ biệt. Từ đó người Từ Châu gọi Vương Gia Thôn thành là Ngũ Lý Thôn, gọi mãi gọi mãi, cũng thành tên chính thức.

Ngũ Lý Thôn có cả trăm hộ gia đình, ngoại trừ một hộ gia đình, còn lại toàn bộ là điền hộ làm thuê cho gia đình này, gia đình này họ Vương, gia chủ là Vương Hữu Tài, có thê tử là Dương Thị, sinh một người con tên Vương Bình An, trong nhà có cả trăm khoảnh ruộng “1 khoảnh=100 mẫu”. Dù không phải là Đại tài chủ số một Từ Châu, nhưng nếu xếp hạng chắc cũng đứng thứ 10.

Vương Hữu Tài qua 40 tuổi mới có 1 đứa con, đặt tên là Bình An, hiện tại cũng 16 tuổi rồi, mọi người trong Vương Gia ai cũng yêu quý y, xem y như cục cưng của mình vậy. Nhưng từ lúc sinh ra đến lớn lên, thân thể không được tốt động chút là bệnh, năm này vào xuân thời tiết biến hóa vô thường, thằng cu này bị kiết lỵ, xem qua không ít đại phu, uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không tốt lên được, thân thể càng lúc yếu đi, nhìn là thấy sắp không xong rồi.

Vương Hữu Tài và Dương Thị lo lắng đến sùi bọt mép (ý tứ ở đây là nói nhiều á), sai bảo người chăm sóc v.v”, Dương Thị khóc 3 lần một ngày, giở sống thiếu chết. Cả hai người đã hơn 50 gần 60 tuổi rồi, bây giờ sinh thêm nhi tử nữa thì đâu có khả năng, nhi tử này mà chết, Vương Gia sẽ tuyệt hậu, có điều gì đau lòng hơn chuyện này?

Trước tiền viện Vương trạch thường ngày rất ồn ào, nhưng ở hậu viện lại rất yên tĩnh, ở trong hoa viên trên đường ven hồ có một thư phòng rất lớn, trong thư phòng có một thiếu niên gầy gò đang nằm,ngồi bên cạnh có một lão phụ khoảng hơn 50 tuổi.

Trong mông lung, Vương Bình An từ từ tỉnh lại, mắt không mở, trong mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, y hít hít mũi, phân biệt đây là mùi gỗ Đàn Hương và nó là loại Đàn Hương sịn, rất đắt tiền thơm nhưng không nồng, ngọt nhưng không béo, trong nhà của y trước cũng đốt đàn hương, nhưng mùi hương lại tệ hơn ở đây rất nhiều.

Mắt nặng trĩu, muốn nói cũng không mở miệng được, nhưng trong tai lại truyền vào rất nhiều tiếng nói lẩm nhẩm , hình như là giọng nữ, đang cầu nguyện cái gì đó nhưng rất khó nghe được nội dung cụ thể.

Vương Bình Am động động một chút, cảm thấy thân thể rất yếu ớt vô lực, y trong lòng thấy bàng hoàng, “Mình bị bệnh rồi a! Là bệnh gì vậy, không phải mình ở ngoài quán đang ngắm trăng hay sao? Sao lại đột nhiên bị bệnh??”

Đang cảm thấy sốc, mí mắt y đột nhiên mở ra, đập vào mắt y là một khuôn mặt trắng trẻo tròn trịa, khuôn mặt này vừa là vừa quen, khuôn mặt này thuộc về một lão phụ nhân.

“ây da, nhi tử tỉnh lại rồi, cảm ơn phật tổ, cảm ơn phật tổ”

Trên mặt lão phụ nhân nở ra một nụ cười, từ ái nhìn Vương Bình An, đưa tay sờ vào trán y.

Vương Bình An choáng váng, đột nhiên lúc đó, một ký ức xa lạ nhưng quen thuộc bùng nổ trong tâm trí y, ký ức quá nhiều khiến y không thể chịu được, hai mắt nhắm lại liền ngất đi!

“Bình An, Bình An, con đừng làm nương sợ a!” Lão phụ nhân hô lên, ôm đầu Vương Bình An khóc.

Trong bóng tối, Vương Bình An phát hiện mình đã trở thành một người khác, người này cũng tên Vương Bình An, nhưng Y là một người Nhà Đường chỉ mới 16 tuổi,

Là con trong gia đình giàu có, có cha mẹ thương yêu y, có người hầu phục vụ, đúng rồi, còn có một cô vợ nhí “Tiểu Đồng Dưỡng Tức- có nghĩa là người nhà giàu nuôi bé gái từ nhỏ sau đó đợi lớn lên cưới con trai của mình” . Y là một người rất thích đọc sách, từ nhỏ sách đã không rời tay thậm chí còn biến phòng ngủ thành thư phòng, trong phòng có cả ngàn cuốn sách của y…

Nhưng hiện tại, người này chính là y, nhưng không còn là Vương Bình An hiện đại nữa, mà là Vương Bình An thời nhà Đường!

Lẽ nào, lẽ nào mình xuyên việt rồi? Mình ở hiện đại lại trở về cổ đại? Vương Bình An lại mở hai mắt, nhìn những giọt lệ trên mặt lão phụ nhân, động động yết hầu khô khốc, thì thầm nói: “mẫu thân?” theo ký ức mà y đã có được, người trước mặt chính là mẫu thân kiếp mày của y Dương Thị.

Dương Thị vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lúc nhi tử bị bệnh từ ngày hôm kia không thể mở miệng nói chuyện được, người làm mẫu thân như bà đã rơi không ít nước mắt, đã bao lần cầu phật tổ, hiện tại thấy nhi tử tỉnh lại, có thể gọi mẫu thân, tự nhiên vui mừng vạn phần, lấy khăn tay ra lau nước mắt, nhưng lần này là nước mắt của sự vui mừng.

Vương Bình An nghĩ thầm: “mình đúng thật là bệnh rồi, nhưng chưa biết được bệnh gì, trong ký ức không có điều này.” y giơ tay lên, ấn lên cổ mình xem mạch. Uống đầu lưỡi trong miệng, miệng đầy vị đắng.

Y có y thuật cao minh, bây giờ thân thể mới này không biết có phải mắc nan y gì không, trong nháy mắt đã xác định được bệnh tình, chỉ là kiết lỵ thôi. Ở thời Đường đây là loại bệnh chết người nha, nếu ở thời hiện đại y có thể kê ra cả chục đơn thuốc, đảm bảo đến khi khỏi bệnh, y được gọi là Tiểu Thần Y cũng không phải là xạo l-n.

“mẫu thân, con là bị… con là bị kiết lỵ, sốt kiết lỵ đúng không?” Vương Bình An thì thầm hỏi, mặc dù là y đã khám ra bệnh nhưng đây cũng là một thân thể mới, nên hỏi cho chắc. (Đừng nói là Thời Đường cậu của mị khi trước cũng bị kiết lỵ mà chết đây…)

Dương thị vội gật đầu nói: “không sai, chính là sốt kiết lỵ, là thần y ở Tế Sinh Đường nói vậy, ông ấy có kê đơn thuốc cho con, con trai ta uống xong liền khỏe lại rồi!” bà nở một nụ cười, miệng an ủi nhi tử, trong lòng cảm thấy bối rối, bị bệnh đã một tháng rồi, uống hơn 10 than thuốc rồi cũng thấy không tốt lên, ngược lại còn bệnh nặng lên, bà đối với các thần y đặt niềm tin rất lớn cũng bắt đầu lung lay, bà thậm chí còn định nhờ các Thần Bà nhảy múa xung quanh bất chấp việc thuốc có tệ đến đâu. (Giống mấy bà đồng ở VN mình á. Múa múa vuốt vuốt mấy cái xong cho cái cục đen đen ngậm trong miệng mà đéo biết là cục gì.)

Xác định là sốt kiết lỵ thì có biện pháp tốt, Vương Bình An trong lòng nhanh chóng hiện ra một bài thuốc tác dụng nhanh chóng, Y nói: “mẫu thân, người có thể cầm đơn thuốc lại cho con xem được không?”

Dương Thị choáng váng, không hiểu sao nhi tử lại muốn xem đơn thuốc, bất quá nhi tử đột nhiên muốn xem, thì để cho nó xem. Bà đứng dậy ra khỏi thư phòng, hô lên một tiếng, gọi người hầu đang trực bên ngoài đi lấy đơn thuốc, xong bà xoay người lại trở về bên giường, có thể nói là một bước không rời, đối với Vương Bình An yêu thương đến cực điểm.

Không qua bao lâu, bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân, một nhóm người hô hô la la đi đến, đi đầu là một người tuổi tác tương đương với Dương Thị, cũng hơn 50 tuổi, mặc một bộ áo lụa tím, chính là phụ thân kiếp này của Vương Bình An, Vương Hữu Tài. Theo sau Vương Hữu Tài là một nhóm người hầu, bọn họ nghe nói Vương Bình An tỉnh lại, đều đến thăm.

Vương Hữu Tài vừa bước vào thư phòng, liền hỏi: “Bình An tỉnh rồi?” đi đến trước giường cúi đầu nhìn Vương Bình An, thấy nhi tử cũng đang nhìn mình, trong lòng thở ra một hơi, nói: “A Di Đà Phật, tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt.”

Vương Bình An thì thầm gọi nhỏ: “phụ thân!”

Trên mặt Vương Hữu Tài lộ ra chút hỉ sắc ngồi kế bên Dương Thị, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Vương Bình An nói: “tốt tốt, có thể nói chuyện được, rất tốt, rất tốt a!” cảm xúc kích động, tình cảm không thể nói thành lời.

Dương Thị nói: “nhi tử muốn xem đơn thuốc, chàng có cầm lại không?”

“cầm đến rồi, ta cầm tất cả đơn thuốc đến!” Vương Hữu Tài phất tay, kêu người hầu đem đơn thuốc đưa lên.

Vương Bình An gắng gượng muốn ngồi dậy, Dương Thị nhanh chóng kê gối sau lưng cho y, giúp y ngồi dựa lên trên giường, miệng nhẹ nhàng nói: “ngồi yên ngồi yên, nằm suốt cả ngày có thể gây lở loét đó.”

(Những người nằm liệt giường sẽ sinh ra lở loét trên da lưng, mông, hông, mắt cá, nếu vận động mạnh sẽ…toét thịt.)

Vương Bình An cầm lấy đơn thuốc, đọc một tờ trên đó, lắc lắc đầu, các đơn thuốc này đều giống nhau, mặc dù không phải là một người kê, nhưng đơn thuốc đều quá đơn giản, chủ dược không khác gì như Đại Hoàng, Phác Tiêu, Thạch Cao, Tri Mẫu…, với liều lượng không nhỏ, nếu như có một thân thể khỏe mạnh dùng thuốc sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu là một người yếu ớt dùng sợ rằng không có tác dụng ngược lại còn gây hại. Trong số các đơn thuốc này chỉ có một đơn là phù hợp với bệnh, ngoài ra còn là đơn nhiều thuốc nhất, có rất nhiều loại phụ dược như Liên, Chi Tử, Bách v.v, nếu dùng điều trị sốt kiết lỵ bệnh tình sẽ thuyên giảm sau vài lần dùng.

Y vẫy vẫy đơn thuốc trong tay nói: “đơn thuốc này hữu hiệu này, tại sao lại không dùng nó?”

Vương Hữu Tài ồ lên hỏi: “con à, con biết xem đơn thuốc sao?”

Vương Bình An “ừm” lên một tiếng, chỉ vào thư phòng, trong phòng có cả vạn quyển sách không biết quyển nào là sách y học để mà chỉ, y chỉ bậy chỉ bạ, nghĩ rằng người ta sẽ không đến kiểm tra xem đâu.

Quả nhiên, Vương Hữu Tài và Dương Thị đều gật đầu, cả hai đều học qua lớp tư thục, có thể đọc được một số từ, nhưng chỉ được hiểu sơ sơ, chứ không như Vương Bình An thích đọc sách, sách trong phòng đều là Vương Bình An sai người mua về, hai người chỉ biết đưa tiền chứ cũng không đọc qua. Vì vậy Vương Bình An chỉ đại một cuốn, bọn họ cũng đều nghĩ rằng Vương Bình An đã đọc qua sách y học, nên không hỏi.

Vương Hữu Tài nói: “con trai ta đọc qua vạn quyển sách, đợi sau khi thân thể tốt lên, vi phụ sẽ đưa con đi Trường An, khảo khóa tiến sĩ trở về, quang diệu cha môn Vương Gia Môn Đình!”

Dương thị trợn mắt nhìn ông nói: “chuyện của ngày sau, thì để ngày sau nói. Con à, đơn thuốc này chính là của thần y kê đơn đó, con nói nó hữu hiệu, thì nó tất nhiên là hữu hiệu rồi. Ôi, giá như mời Thành thần y đến xem bệnh sớm hơn 1 tháng, thì con cũng không có chịu đựng đau khổ nhiều như vậy.”

Vương Bình An ngạc nhiên, vội hỏi: “phương thuốc này không phải là khi con bị bệnh mới dùng sao, tại sao sau khi bệnh một tháng mới dùng?” y cầm đơn thuốc tay rung rung, nếu như thật là như vậy, đơn thuốc này không phải cứu người mà là một vũ khí giết người a. Dùng đơn thuốc khi mới bị bệnh với đơn thuốc sau khi bệnh 1 tháng, nó đâu có giống nhau!

Dương Thị gật đầu nói: “đúng vậy. Ban đầu tìm các vị lang trung khác, y thuật rất kém không tốt cho con, nên cha con phải vào trong thành tìm Thành thần y đến, vì vậy mới có được đơn thuốc này, vậy đơn thuốc này không đúng sao?”

Vương Bình An ném đơn thuốc xuống đất, hừ lên nói: “đây chính là một tên lang băm giết người không dùng dao!” cái gì mà thần y, kê ra đơn thuốc là thành thần y? Thành một tên lang băm không hơn.

Hết chương.

Bạn đang đọc Đường Triều Hảo Y Sinh của Vọng Bình An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy42021844
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.