Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ngủ cùng mỹ nữ

Tiểu thuyết gốc · 2052 chữ

Trời bên ngoài đã tối , 1 căn phòng trong bệnh viện có 1 người , bị cuốn từ gần cổ đến hết 2 hai tay và cả phần ngực kéo xuống phần bụng . Đây là '' Ngô Thiên Thiên '' . cậu ta được chẩn đoán là gãy hết xương tay , gãy 8 cái xương sườn , nứt xương lồng ngực , gãy 1 đốt sống lưng và phổi bị tổn thương .

Cũng may cậu lấy tay đỡ được cú đấm của '' Hoàng Thùy Vân '' , nó đã giảm đi ít nhất 3 phần lực vào lồng ngực cậu , cộng thêm việc chủ động cho lực bay về phía sau triệt thêm vài phần lực đạo . nếu cậu không lấy tay đỡ được cú đấm và biết cách triệt lực cùng phân tán lực thì bây giờ năm sau là giỗ đầu của cậu .

Mở mắt ra '' Ngô Thiên Thiên '' thấy toàn thân ê ẩm , 2 tay vô lực , cả người mất sức . Cậu cố nhìn xung quanh , phát hiện đây là bệnh viện . cậu biết mình chưa chết .

Đột nhiên có giọng nữ vang lên .

'' cậu tỉnh rồi hả ? để tôi gọi bác sĩ đến ''

'' Ngô Thiên Thiên '' cố ngước nhìn nơi phát ra âm thanh , thì ra đây là '' Hoàng Thùy Vân '' , cậu định nói chuyện , nhưng như dùng hết sức cậu lại nằm im xuống không nói .

Sau khi bác sĩ đến kiểm tra 1 hồi rồi ra khỏi phòng nói cái gì với '' Hoàng Thùy Vân '' rồi đi . '' Hoàng Thùy Vân '' vào nói :

'' Bác sĩ nói , bệnh của cậu không quá nghiêm trọng ! để theo dõi tối nay , mai có thể về nhà , tự chăm sóc khoảng 1 tháng là khỏi hoàn toàn ''

'' Ngô Thiên Thiên '' nhìn cô 1 lúc lâu mới nói 1 câu :

'' Cô trả tiền Viện Phí ! ''

Đây là do '' Ngô Thiên Thiên '' nhìn thấy bác sĩ ra nói chuyện riêng với '' Hoàng Thùy Vân '' chắc là có chuyện khó nói với mình , mà theo góc nhìn của 1 đứa nghèo kiết xác như cậu thì hắn đoán 90% là về tiền bệnh hắn quá cao . Cậu không muốn sau khi khỏi lại phải đi làm còng lưng để trả nợ . Kỳ thật bác sĩ cũng chỉ nói với cô như thế , còn ông kéo cô ra ngoài là do bệnh nghề nghiệp , từ khi làm ông chủ yếu gặp các ca do yêu thú hay người tấn công , nên khi người vào đây tử vong đến 9 phần .

'' Hoàng Thùy Vân '' cũng hết chỗ nói với cậu , sau khi đấm cậu 1 phát thì nỗi oán giận cậu đã tiêu tan , giờ cô còn cảm thấy mình có lỗi với cậu nữa .

cũng chẳng thèm so đo với cậu cô chì '' Ừ '' 1 cái rồi nói :

'' Chiều giờ lubu nên quên chuyện gọi điện cho người thân của cậu ! cậu đọc số để tôi gọi cho họ đến ! ''

'' Không cần đâu ! nếu cô có việc thì về trước đi , nhớ đóng tiền cho tôi xuất viện là được ''

Giờ cậu cũng không tỏ ra vẻ sợ cô nữa , cậu cũng biết sau chuyện này chắc cô giáo xinh đẹp này cũng không làm phiền cậu nữa . người ta thường nói trong cái rủi có cái xui , à nhầm , trong cái rủi có cái may .

'' Không được , dù sao cậu cũng cần người chăm sóc với lại tôi muốn xin lỗi gia đình cậu ! ''

'' Cô không cần thế đâu , không cần xin lỗi họ làm gì cho tốn công , cô trực tiếp xin lỗi tôi là được ''

Mặc dù không còn căm thù cậu như xưa và cô cũng cảm thấy lỗi 1 phần do cậu , do cậu không chịu nói thực lực của cậu cho cô biết trước , với lại cô thấy mặt cậu vẫn rất đáng ghét nên muốn xin lỗi gia đình cậu chứ không phải cậu ! dù sao đây là tai nạn họ cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu cô .

'' không được , tôi là 1 người rất nguyên tắc ! có lỗi thì nhất định phải xin lỗi với lại nếu tôi về không ai trông cậu , ngộ nhỡ cậu bị làm sao thì tôi sẽ là người chịu trách nhiệm ''

'' Ừ , thế thì cô đăng lên báo nói xin lỗi đã tổn hại tôi hoặc gọi kêu thầy bói xem dưới đấy có bố mẹ tôi không thì gọi hồn họ về , xin lỗi ''

Cô nghe ra giọng mỉa mai của cậu nên hơi nhíu mày hỏi :

'' Ý cậu là sao ? ''

'' Tôi là trẻ mồ côi , bố mẹ tôi chết sống tôi không rõ ''

Đây là ký ức của cơ thể này sau khi chuyển sinh , ở kiếp trước cậu đều mồ côi . có vẻ chuyển sinh cũng cần trùng cái gì đó .

'' Hoàng Thùy Vân '' hơi trầm ngâm 1 chút rồi nói :

'' xin lỗi cậu ! ''

'' Tối nay tôi sẽ trông chừng cậu , mai tôi sẽ đưa cậu về ! ''

Nói xong cô để 1 chiếc ghế để cạnh đầu giường rồi ngồi xuống lấy điện thoại ra nghịch . '' Ngô Thiên Thiên '' thấy thế liền nằm im không nói gì . Giờ căn phòng trở nên lặng im như tờ . được 1 lúc lâu thì '' Hoàng Thùy Vân '' đột nhiên hỏi câu phá vỡ sự im lặng :

'' Trong lớp , cậu bị xa lánh à ? ''

'' Ngô Thiên Thiên '' chỉ trả lời bằng 1 câu hỏi .

'' Sao cô lại hỏi như thế ? ''

Cô cũng không hỏi lại mà đưa ra câu hỏi khác :

'' Sao cậu không cố gắng hòa đồng vui vẻ với bọn họ ? như thế cậu sẽ có bạn ! ''

'' Như thế , tôi chỉ có những người bạn giả tạo ! ''

'' Sao cậu biết được ? có thể do cậu chưa mở lòng và họ cũng chưa biết được con người thật của cậu !.''

'' Tôi có mắt quan sát rất tốt , cả lớp chỉ có 5 người là có ánh mắt thông cảm khi tôi bị bắt nạt , họ đều là những người giống tôi , bị bắt nạt , nhưng do tôi hay đối nghịch , không làm theo mấy đứa trùm trường nên họ giờ chủ yếu nhắm vào tôi , vì vậy họ không mấy khi bị bắt nạt nữa . ''

'' vậy sao cậu không chơi với bọn họ ? ''

'' Ngô Thiên Thiên '' tiếp tục kể :

'' 1 lần tôi đi vệ sinh , vô tình gặp họ đang nói đường tôi hay về cho 1 tên đầu gấu để có thể vào băng của hắn , từ đó tôi phải tìm đường khác để về ''

Nói xong cậu cũng không nói thêm cái gì nữa nhắm mắt lại ngủ .

Thực ra , lúc mới đến thế giới này cậu cố gắng kết bạn vì kiếp đầu cậu là 1 học bá , ai cũng muốn kết bạn với cậu sau khi chuyển sinh cậu là đại sư huynh ngoại môn , có vô số đệ tự ngoại môn muốn dưới trướng của cậu , sang đến thế giới này cậu là phế vật , điều này khiến cậu nhìn rõ nhiều việc hơn . Có đôi khi ở trên cao sẽ không nhìn thấy thứ ở dưới thấp .

'' Hoàng Thùy Vân '' nghe xong cung trầm mặc , cô biết điều cậu nói là thật vì cô nhìn thấy giương mặt của các học sinh kia , chẳng ai quan tâm mạng sống của cậu . nếu là cô , cô cũng không thèm kết bạn với mấy người như thế .

Nghĩ miên man 1 lúc cô cũng ngáp ngắn , ngáp dài .

'' Tinh , chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ đi từ quỷ môn quan trở về , nhận được 1 hạt giống '' trong đầu '' Ngô Thiên Thiên '' hiện lên tiếng hệ thống . '' Ngô Thiên Thiên '' cũng đến phát cáu với cái hệ thống này , người khác có hệ thống thì phong quang vô hạn , hắn có hệ thống ngoài việc đưa hắn mấy cái nhiệm vụ khổng thể làm phần quà toàn đồ đểu ra thì chẳng có tích sự gì ! giả như lúc tu tiên hệ thống có đưa ra nhiệm vụ phải bóp trứng cút của 500 thằng . hắn chịu nhục lừa các sư đệ là mình học chiêu thức mới mãi hơn 1 tháng mới xong , thế mà nó đưa ra cho hắn 1 quả trứng . Ừ , trứng cũng được hắn ấp gần 1 không nở , hắn hỏi hệ thống thì hệ thống kiểm tra nói " trứng bị ung ''.

bực bội 1 lúc thì hắn cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ được , lúc này '' Hoàng Thùy Vân '' đang ngồi 1 bên ngáp ngắn , ngáp dài . cô cũng muốn ngủ , nhưng cô không ngủ ngồi được nên cứ 1 lúc lại ngáp .

Không chịu được , cô thấy giường của '' Ngô Thiên Thiên '' còn thừa 1 khoảng , nên quyết định nằm xuống ngủ 1 chút , chỉ cần cô dậy trước '' Ngô Thiên Thiên '' là được , tự nhủ mình xong , cô liền leo lên nằm , chưa được 2 phút cô đã ngủ thẳng cẳng .

Đang ngủ ngon '' Ngô Thiên Thiên '' có cảm giác như có 2 tòa núi cao đè lên khiến cậu khó thở , vội mở mắt ra thì nó khiến cậu suýt nữa chảy máu mũi , đúng là có 2 quả núi đang đè cậu , nhưng núi này là của '' Hoàng Thùy Vân '' cô đang ngủ với tư thế ôm đầu cậu vào ngực , 1 chân thì gác lên bụng cậu . dù cậu đang bị thương khá nặng , nhưng cậu là 1 võ sư mặc dù không cao nhưng sức chịu đựng cũng không tệ với lại thuốc bây giờ rất tốt , do làm từ các thảo mộc biến dị , bây giờ cậu cảm thấy khá hơn hôm qua khá nhiều , ít nhất là vẫn chịu được 1 chân của cô giáo xinh tươi này .

Do cô mặc váy cổ hơi khoét , cộng thêm tư thế ôm đầu cậu dí vào trong nó khiến cô hở gần hết trong mắt cậu .

'' Ngô Thiên Thiên '' hít 1 hơi thì ngửi thấy mùi rất đặc trưng của con gái khiến cậu mê say , mắt cậu thì nhìn vào trong hai quả núi đôi đó thì thấy quầng hồng quanh hạt anh đào hết , còn còn nhìn thấy hơn nửa đầu ti của 1 bên do nịt ngực cô hơi xệ xuống , cậu nhìn thấy nó chỉ cỡ hạt lạc hơi hồng .

Khi nhìn thế khiến thằng em cậu không chịu được dựng lên kháng nghị , '' Hoàng Thùy Vân '' cảm giác như có cái gì chọc vào chân , nên liền cựa cựa ma sát vào thằng em '' Ngô Thiên Thiên '' mấy lần khiến cậu sướng mà không làm gì được . cậu quyết định nhìn vào 2 quả núi kia cho bõ ghét .

Cậu nhìn 1 mạch từ khoảng 4h sáng đến bây giờ là 7 giờ mà không nghỉ . trong lúc đó '' Hoàng Thùy Vân '' cũng ôm đầu cậu dí vào ngực mấy lần và cọ quậy chúng thằng em cậu mấy lần khiến cậu sướng gần chết .

'' Hoàng Thùy Vân '' đột nhiên mở mắt ra nhìn xuống thấy '' Ngô Thiên Thiên '' vẫn đang nhìn ngực mình liền hét lên 1 tiếng .

Bạn đang đọc ĐƯỜNG ĐẾN ĐỈNH CAO sáng tác bởi thangupu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thangupu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.