Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phòng Thủ

Tiểu thuyết gốc · 2277 chữ

………

Vì chuẩn bị cho ngày hôm nay, Duy mang theo một balo lớn chứa đồ ăn đóng gói và nước khoáng, cậu biết mình và những người khác sẽ tạm thời mắc kẹt ở trường học một khoảng thời gian, mà trước đó là cố thủ ở trong lớp học này vì người biến dị ở dãy C sẽ tràn đến tấn công nơi này sau khi quét sạch người bình thường, cho nên trong thời gian đó, phải giữ gìn thể trạng ở mức tốt nhất, không thể nhịn đói hay khát.

Duy giữ lại hai phần cho mình và Minh, còn hai phần chia cho Thiên Long và Ngọc Bích, xem như ván cầu đầu tiên để mọi người đoàn kết lại, Duy còn kín đáo đưa cho Thiên Long một gói thuốc lá đắt tiền, khiến cậu ta cực kì vui vẻ, lập tức ôm vai Duy cười nói như đã quen biết từ lâu.

- Ăn một ít đi, sắp tới sẽ cực kì vất vả đấy.

Duy nói với Minh, Minh gật đầu, tuy cậu không biết thực lực của bản thân thế nào, nhưng ăn no bụng, cũng có thể có sức chiến đấu, một số học sinh nhìn chằm chằm Minh, trên gương mặt đều là sự khó chịu, nhưng có Duy ở đó, bọn họ không nói gì, chỉ có thể nuốt bực bội vào bụng.

Oành…

Mười phút sau, một sức mạnh từ bên ngoài nện lên tường của lớp học, khiến trần nhà thạch cao rung lắc, bụi bặm rơi xuống như tuyết rơi, ngay sau đó là cửa lớp học bị một lực lớn nện lên, khung bằng sắt rung lên, chỗ mối hàn bắn ra vụn hàn li ti, những học sinh bình thường ép mình vào góc tường, sợ hãi đầy mặt, Thiên Long đứng đối diện cửa lớp một khoảng cách, Duy đứng bên cạnh cậu ta, sau lưng là Ngọc Bích và cuối cùng là Minh, cậu nuốt nước bọt, lo lắng thấp thỏm.

- Kì quái, sức mạnh này lớn hơn người biến dị bình thường nhiều lắm, cảm giác giống như…. Không thể nào!!!

Nhìn khung cửa đã bị nện cong vẹo, Duy tái cả mặt, không ngừng lẩm bẩm, người biến dị sở dĩ có thể uy hiếp đến Quỷ Nhân mà không phải bị Quỷ Nhân tiêu diệt hoàn toàn là vì chúng cũng sẽ tiếp tục biến dị, tiến hoá, giống như Quỷ Nhân tăng cấp, mạnh lên, thì chúng cũng vậy, mà sức mạnh này của người biến dị bên ngoài, khiến Duy ngờ ngợ nhận ra, nó đã biến dị lần nữa, khiến Duy càng sợ hãi.

Rầm….

Khung cửa bị đánh tan, đống bàn ghế chặn cửa như bị một chiếc xe ủi đẩy đi, nặng nề trượt trên sàn nhà tạo ra tiếng kêu két két chói tai, một bàn tay to nắm lấy mép tường, cỡ rộng của bàn tay này chí ít gấp ba lần người bình thường, sau đó là cánh tay càng to hơn hiện ra trước mắt mọi người, nó nắm lấy mép tường dày như là nắm một tờ giấy, dễ dàng bóp xuống một mảng tường trong lòng bàn tay, cơ thể của người biến dị kia chen vào trong lớp học, kích cỡ của nó cao lớn gấp hai lần người trưởng thành, như một người khổng lồ, nhưng cũng may, chỉ có nửa bên cơ thể của nó phát triển ngoại cỡ, nửa bên còn lại thì lại teo ngắt, khiến hình dạng của nó có chút quái dị.

- Biến dị thể J, cũng may nó chỉ biến dị một nửa đã thất bại.

Duy thở phào một hơi nhẹ nhõm, cứ tưởng vào ngày đầu tiên đã gặp một Juggernaut biến dị, cứ tưởng trùng sinh thì độ khó sẽ giảm bớt, ai ngờ độ khó càng ngày càng bất thường, hiện thực so với kịch bản mà Duy nhớ trong đầu không biết từ lúc nào đã bắt đầu lệch ra.

….

Biến dị thể : Juggernaut. (thất bại)

HP : 30/30.

Nội năng : 10/10.

Tổn thương : 6.

Phòng ngự : 2.

Năng lực : Trọng kích, đòn đánh trúng đích sẽ tiêu hao 1 nội năng để gây thêm 2 tổn thương.

….

- Long, khoá nó lại, Ngọc Bích đừng đến gần nó.

Duy ra lệnh, cậu ta nắm lấy Rìu Đá Đen Đói Khát xông lên, Thiên Long triệu hồi Quỷ Cụ của cậu ta ra, Xiềng Xích Nghiệt Đồ, trong bốn người, chỉ có năng lực của cậu ta là chủ động, tên là Khoá Tội, tiêu hao quỷ lực để trói buộc kẻ địch, giảm xuống khả năng hành động của nó, sợi xích trong tay của Thiên Long tung ra, như có sự sống mà quấn lấy cánh tay của Juggernaut, một đầu khác đâm vào vách tường, khóa lấy cánh tay khổng lồ của Juggernaut lại, Duy đã xông lên trước, vung rìu lên chặt xuống ngực của Juggernaut, nó cố gắng vùng vẫy, cánh tay khổng lồ kéo xích sắt vang lên leng keng, chỗ vách tường hiện ra vết nứt, lung lay như sắp bị kéo đứt.

Sắc mặt Thiên Long tái đi, cậu ta ghì chặt hai chân, níu lấy một đầu sợi xích, Duy cảm thấy xiềng xích không giữ được bao lâu thì càng thêm gấp gáp, điên cuồng vung rìu chặt xuống, mỗi giây chỉ có thể khiến Juggernaut mất đi 3 điểm HP, có thể thấy sát thương nhận vào là tổn thương của Duy trừ đi phòng ngự của Juggernaut, giây thứ năm, Juggernaut giật ra được trói buộc của Thiên Long, đầu kia của sợi xích kéo xuống một mảng lớn của bức tường, Thiên Long vội vàng thu hồi Quỷ Cụ, tránh để bị Juggernaut kéo đến gần, Duy cảm nhận được tiếng xé gió vang vọng sau lưng, bản năng chiến đấu đã rèn đúc trong nhiều năm thúc giục từng khối cơ bắp trên người cậu, Duy cúi người xuống cực thấp, lăn một vòng trên đất, ngay sau đó là một tiếng nổ chát chúa, bàn tay to lớn của Juggernaut vỗ tới, nện nát sàn nhà bằng gạch men, Duy vội vàng bò lên, tránh xa Juggernaut.

- Cậu còn dùng được Khoá Tội chứ?

- Được, nhưng không thể lâu hơn lần trước, chỉ được khoảng ba giây mà thôi.

Duy và Thiên Long nhanh chóng trao đổi, bọn họ không thể trực diện Juggernaut, nó có đến tận 8 điểm tổn thương, trúng một đòn chắc chắn là chết không nghi ngờ gì, cho dù Duy cũng chỉ có thể chịu một đòn tấn công, ba giây là không đủ, trừ khi có thêm một người tấn công, ánh mắt của hai người nhìn về phía Minh ở đằng sau.

- Minh, cậu còn do dự gì vậy? Giúp đỡ bọn tôi đi chứ?

Duy không nhịn được mà lớn tiếng, Minh cắn môi, cậu lúc này thật sự cực kì do dự, không phải ai cũng sẽ xem nhẹ sinh mạng của mình, chỉ khi đặt nó lên một bàn cân, xem xem đầu bên kia là thứ gì, nặng hơn cả sinh mạng của bản thân hay không, lúc này mới quyết định nó nặng hay nhẹ? Nghe thì khá buồn cười, nhưng đây thực sự là nhân tính, trong lúc nói chuyện ngắn, Juggernaut đã xông tới, tuy nó di chuyển chậm chạp nhưng bởi vì hình thể to lớn, chỉ cần di chuyển một chút, cánh tay to vươn đến chỗ hai người Duy và Thiên Long, ép buộc Thiên Long phải dùng Khoá Tội trói buộc nó một lần nữa, Duy không còn cách nào khác xông lên, cuồng chặt.

Ba giây ngắn ngủi liền qua, Juggernaut lập tức phản kích, bàn tay quật tới sau lưng Duy, lần này Duy không tránh kịp, cho dù bản năng chiến đấu còn đó, nhưng chỉ vài tháng ngắn ngủi, ký ức cơ bắp chưa hoàn toàn thích nghi, vẫn sẽ có sai lầm, mà sai lầm này đánh đổi nửa cái mạng của Duy, lực lớn như một chiếc xe nhỏ đập trúng bả vai của Duy, đánh bay cậu ta ra một bên, toàn bộ vai cong vẹo, mà Duy cũng lập tức hôn mê, HP chỉ còn vỏn vẹn hai điểm, ai cũng có thể giết chết cậu ta.

Bóng lưng dần bị màu đỏ xâm chiếm tràn vào đầu óc của Minh, những hình ảnh méo mó trùng điệp, cậu nhìn thấy một người đứng thẳng trước mặt, sống lưng thẳng tắp, máu nhuộm toàn bộ cơ thể người đó, Minh cử động tay, đưa súng lên nhắm vào đầu, một loại cảm xúc điên cuồng đang làm máu của cậu sục sôi, ngón tay đè xuống cò súng, hộp đạn xoay chuyển, mọi thứ diễn ra chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, Minh đóng mở hai mắt, một giây trôi qua, cậu vẫn còn sống.

Keng keng keng…

Ba tiếng vang phát ra từ hộp đạn, Súng Lục Vận Mệnh Hắc Ám bây giờ mới thực sự là một phần của Minh, cầm nó giống như là đang cầm một phần cơ thể của mình, xúc cảm chân thật truyền đến từng tấc da thịt, sáu viên đạn đã lấp trọn từng ổ đạn trong súng, vừa nãy bên trong súng sinh ra 3 viên đạn, sau đó lại ngẫu nhiên sinh ra ba viên đạn, đây là thông tin mà Quỷ Cụ trả lại cho Minh, cậu giơ súng lên, nhắm ngay Juggernaut đang xông tới, cậu chưa từng dùng súng, thậm chí chưa từng sờ qua, vậy mà động tác của Minh cực kì lưu loát, như từ trong từng thớ cơ bắp, cậu đã dùng qua súng rất nhiều lần.

Ầm…

Viên đạn bắn ra, sức giật không mạnh như dòng điện truyền đến cánh tay Minh, viên đạn lập tức biến mất, chỉ thấy trên ngực Juggernaut hiện ra một hình xăm, một vòng tròn bao lấy một hình vẽ của ngọn lửa bên trong, một nửa thanh kiếm đâm vào trong lửa, như muốn đem lưỡi kiếm nung thành nước thép, Juggernaut cứng đờ, từ trong đôi mắt như dã thú hiện ra sự sợ hãi tột độ, ngay sau đó cơ thể của nó tróc ra, từng mảng từng mảng giống như một tờ giấy bị đốt cháy, hoá thành tro tàn mà rơi ra từng mảnh, Minh sững sờ, ngay sau đó là hai chân mềm nhũn, cậu vừa nãy vừa tự mình đặt mình vào chỗ chết, chỉ một chút xíu không may, viên đạn sẽ ghim vào óc của cậu.

Đạn Hoả Ngục, là tên của viên đạn, năng lực là thiêu đốt kẻ địch từ trong linh hồn, nếu như linh hồn và ý thức của kẻ địch quá yếu ớt, sẽ trực tiếp hoả thiêu, giống như nơi hoả ngục không dung thứ cho kẻ yếu đuối, Ngọc Bích phản ứng nhanh nhất, huy động nam sinh khác dùng bàn ghế nằm bừa bãi khắp nơi xếp ở cửa ra vào, tạm thời ngăn cản thế tiến công của người biến dị, Minh đứng lên, đến gần chỗ Duy, xương vai trái và cánh tay đều vỡ vụn, xương vụn đâm vào mạch máu và cắt đứt da thịt khiến máu không ngừng chảy, nếu không cấp cứu thì không sớm thì muộn, Duy chắc chắn phải chết.

Cảm nhận được dòng máu nóng trong lòng bàn tay, Minh nghẹn lời, nếu như mình quyết đoán hơn, không do dự dù chỉ một giây thôi, đã không có kết quả như thế này, Thiên Long nhìn hai người họ, sự ngạo mạn trên mặt đã dập tắt, cậu ta đã nghĩ mình vô cùng mạnh, là nhân vật chính, nhưng khi nhìn rõ sự thật mồn một trước mắt, Thiên Long mới biết mình ngu ngốc cỡ nào, Ngọc Bích đến bên cạnh Minh, cũng chỉ biết im lặng, bởi vì cô cũng không biết phải làm gì.

- Ah, rứa mà mặt bí xị như đưa đám vậy?

Một giọng nói khác lạ vang vọng trong lớp học, mọi người giật mình nhìn về hướng đó, một người phụ nữ mặc áo len ngắn tay, bên ngoài mặc một cái khoác lông ngỗng, đang leo qua cửa sổ để chui vào lớp học, người này mặc một cái quần legging màu đen, tôn lên đôi chân dài của mình, nhan sắc và ngoại hình có thể so với người mẫu ảnh trên tạp chí, nhưng vấn đề là cô ta là ai? Tại sao lại ở đây?

- Giám hộ Lê?

Minh giật mình nhìn người phụ nữ, Lê Như Nhiên, là người giám hộ của cậu từ lúc 13 tuổi đến giờ, hai người thân như chị em, mặc dù tính cách của bà chị này có chút quái gở, thường xuyên không có mặt ở nhà, công việc thì không rõ, đi sớm về khuya, nhưng điều quan trọng là tại sao chị ấy lại ở đây?

- Giải thích mất thời gian, nếu muốn cứu thằng nhóc này, cho nó một phát súng đi.

Như Nhiên nói, mọi người giật mình, nửa câu trước nói muốn cứu người nhưng nửa câu sau lại muốn mạng của người ta, ai mà tin được, nhưng Minh lại tin tưởng vô điều kiện, nhắm ngay Minh mà bóp cò, nhưng ngay sau đó là giọng nói của Như Nhiên vang lên lần nữa.

- Nhưng mà còn tuỳ vào nhóc có may mắn không đã.

………..

Bạn đang đọc Đừng Nói, Lòng Ngươi Có Quỷ sáng tác bởi thule0810
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thule0810
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.