Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đời này không bằng đời trước

Phiên bản Dịch · 2210 chữ

Trong một nhà ga rộn ràng nhốn nháo, có người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, cũng có những người trung niên nam nữ khiêng bịch to bịch nhỏ, mọi người đều bước đi vội vàng. Nhà ga thường là nơi hỗn tạp, loại người nào cũng có, bây giờ tuy quản lí đã nghiêm khắc hơn, mọi phía đều gắn cameras nhưng vẫn có người tài cao gan lớn muốn kiếm tiền bất chính.

Xe vừa vào ga liền có một cụ ông lớn tiếng hỏi có ai thấy được túi của ông ấy không, hành khách ai cũng đang vội vàng, có người không thèm quay đầu lại đã rời đi, có người sẽ thương cảm nhìn ông vài lần, nhưng không có ai vì ông dừng lại.

Ông lão có làn da ngăm đen, trên mặt là những nếp nhăn do năm tháng dãi dầu để lại, quần áo trên người giặt đến bạc màu, thậm chí còn xù lông, có thể thấy được cuộc sống cũng không giàu có gì. Bảo vệ nhà ga nghe thấy tiếng khóc của ông, lo lắng ông tức quá sẽ gặp chuyện nên đỡ ông sang bên cạnh ngồi nghỉ ngơi. Trong đám người bận rộn, có người đưa qua một bịch khăn giấy, có người đưa chai nước, nhưng vẫn không có ai vì ông mà dừng lại.

Một thằng du côn đứng ở xa xa nhìn một chút rồi quay người chuẩn bị đi ra ngoài theo dòng người. Chưa đi được vài bước đã bị ai đó vỗ vỗ vào bả vai. Hắn giật mình không dám quay đầu lại liền bỏ chạy.

“Chạy cái gì?” Chàng trai mặc tây trang cà vạt đá vào lưng hắn một cái khiến hắn va vào tường, từ trên người hắn rơi xuống vài cái ví tiền và di động.

Tên côn đồ thấy việc đã bại lộ liền quên đi cả đau đớn, vùng lên muốn chạy trốn khỏi hiện trường. Nhưng không biết anh chàng đẹp trai, ăn mặc nghiêm chỉnh này là ai mà có thể dùng một chân đem hắn ép chặt chẽ, khiến hắn muốn đi cũng đi không nổi.

“Tiền của người già cũng trộm, không sợ tổn thọ hả?” Trang Khanh xách tên trộm đứng lên, giao cho bảo vệ vừa mới chạy tới, tiện tay đem ví tiền và di động nhặt được đưa cho bảo vệ. Trong đó có một cái bịch nilon nhỏ, anh vỗ vỗ bụi trên đó rồi đi đến gần ông cụ.

“Cụ ơi, cái này của cụ hả?”

Ông cụ run rẩy nhận túi nilon, mở ra, bên trong có mấy tờ vé, còn lại là một mớ những tờ tiền mệnh giá mười đồng, một đồng căng phồng cả túi, nhìn túi đầy vậy nhưng trên thực tế tiền cũng không nhiều.

“Cám ơn, cám ơn.” Ông cụ liên tục nói cảm ơn với Trang Khanh, ngay cả mọi người xung quanh cũng kích động vỗ tay.

Trang Khanh chen ra khỏi đám đông, vuốt vuốt bộ tây trang hàng hiệu trên người rồi đi ra khỏi nhà ga.

“Ông chủ, đi xe không?”

“Không cần.”

“Anh đẹp trai, đi thành đông không? Đi thành đông bảy mươi lăm, đưa đến tận cửa.”

“Không đi.”

Trang Khanh nhìn nguyên một đám xe ôm, mắt nhìn bốn phía tìm tòi một lúc rồi đi tới một chiếc xe ô tô màu đen. Gõ gõ cửa xe, cửa sổ kéo xuống, từ bên trong thò ra một cái đầu trơn bóng: “Đại ca, anh đã về rồi.”

“Xe lửa bị trễ.” Trang Khanh ném va li vào cốp xe, mở cửa ngồi vào rồi cau mày nói: “Người tu hành sao lại ham hưởng thụ như vậy? Tắt điều hòa đi.”

Đầu trọc ngập ngừng nhìn Trang Khanh: “Đại ca, giờ cuối tháng rồi, ngành của mình lại không xài hết tiền trợ cấp đi lại, anh có cần keo kiệt vậy không?”

“Cái này có liên quan gì tới keo kiệt?” Sắc mặt Trang Khanh nghiêm túc, “Người tu hành phải không sợ nóng không sợ lạnh mới là đại đạo.”

“Nhưng tôi là một con cá, tôi sợ nóng…”

Đột nhiên một trận áp bức kinh khủng đánh úp lại, đầu trọc Sở Dư nuốt nước miếng một cái, thò tay tắt điều hòa: “Anh nói đúng lắm, tôi cần phải vượt qua bản năng sinh vật mới có thể trở thành một người tu hành mạnh mẽ được.”

“Ừ.” Trang Khanh nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, dung nhan xuất sắc giống như thần tạo ra, hoàn hảo không có nửa điểm tỳ vết nào.

Đi được nửa đường thì gặp kẹt xe, trong thời tiết nắng nóng gần bốn mươi độ mà hai người trong xe đều không đổ một giọt mồ hôi, giống như mặt trời chỉ là một cái bóng đèn không có tí nhiệt độ nào vậy.

“Mấy ngày trước các cậu báo với tôi chỗ chúng ta xuất hiện một tà yêu, bắt được chưa?”

“Bắt được rồi.” Sở Dư tính tình không nóng không lạnh, xe bị chặn nửa đường cũng không có phản ứng gì. “Là thằng nhóc Trương Kha bắt được, nghe nói là có cao nhân giúp đỡ. Bây giờ cái roi đánh yêu kia còn đang trói ở trên người tà yêu, tu vi của bọn tôi không đủ, không dám động vào, mọi người đều chờ anh trở về đấy.”

Nói đến đây, Sở Dư không nhịn được hỏi: “Đại ca, tại sao anh lại ngồi xe lửa về vậy?”

‘Ở bên kia không có chuyến bay bay thẳng về đây.”

“Vậy anh đến Thượng Hải rồi chuyển qua đi máy bay về cũng được mà.” Sở Dư lại nịnh nọt: “Nếu không phải bây giờ mắt điện tử gắn khắp nơi, lấy tu vi của đại ca bay từ nước ngoài trở về cũng chỉ là chớp mắt.”

Trong xe đột nhiên yên tĩnh một lát, sau đó Trang Khanh chậm rãi nói: “Vé máy bay từ Thượng Hải về đây cấp trên không trả tiền.”

Sở Dư: “…”

Trong bệnh viện, Bành Hàng nhìn Phù Ly ném một viên thuốc có màu sắc quái dị vào trong chén nước, dùng muỗng khuấy hai cái liền muốn cầm đưa cho bệnh nhân uống, anh sợ hãi giữ chặt Phù Ly lại: “Tiểu đồng chí, dùng thuốc giả cho người uống lỡ xảy ra việc gì là cậu ngồi tù đó.”

“Nhưng mà thuốc này là thuốc thật mà.” Phù Ly đẩy tay Bành Hàng ra, “Một lời nói của quân tử nặng tựa ngàn cân, tôi đã đáp ứng việc gì là sẽ không đổi ý đâu.”

Đầu của người trẻ tuổi này không có vấn đề gì chứ?

“Cậu ta bị khối u ác tính đó, không phải xài mấy cây hoa cây cỏ là chữa được đâu.” Bành Hàng vẫn đuổi theo nắm lấy góc áo của Phù Ly lại, “Anh bạn, đừng đùa giỡn. Việc này giao cho cảnh sát chúng tôi xử lí, tôi đã gọi điện cho cục rồi, chúng tôi sẽ liên hệ với tổ chức từ thiện ở nguyên quán của bà ấy, tranh thủ xin một khoản trợ cấp đặc biệt, cậu đừng làm bậy, có chuyện gì cậu gánh trách nhiệm không nổi đâu.”

Phù Ly hơi do dự, mấy năm nay cậu không hề tiếp xúc với con người, lâu lâu đi vào xã hội của nhân loại cũng chỉ là nghe ké thời sự ở nhà người ta. Lỡ đâu thể chất con người thay đổi, cũng có khả năng uống thuốc không có tác dụng nữa.

Ai ngờ đột nhiên cửa bị người mở ra, người phụ nữ hồi nãy đòi nhảy lầu nhìn thấy cái chén đang tỏa ra mùi thuốc trong tay Phù Ly liền giành lấy rồi chạy về phía phòng bệnh.

“Ôi khoan đã.” Bành Hàng gấp gáp muốn ngăn bà ta thì bị Phù Ly cản lại. “Anh đừng vội, lỡ đâu có tác dụng thì sao?”

“Mạng người đó, không có lỡ như được đâu.” Bành Hàng bực mình nói, “Ở trên giường bệnh chỉ là một đứa trẻ!” Anh đẩy Phù Ly ra, nhanh chóng đuổi theo.

Phù Ly khó hiểu nhìn nhìn bàn tay mình vừa bị đẩy ra. Hồi xưa mấy tên lính cậu gặp gan có lớn vậy không ta?

Không ai có thể xem thường lực lượng của một người mẹ khi tuyệt vọng, lúc Bành Hàng đuổi tới phòng bệnh thì đứa trẻ đã uống được một nửa chén thuốc. Không biết là do anh tưởng tượng hay gì mà anh thấy thuốc này cũng rất thơm. Có thể là có loại chất tinh dầu nào đó có hại cho cơ thể ở trong.

Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chờ mong của người phụ nữ, Bành Hàng không dám nói đây là thuốc giả, anh đành ra hiệu cho đồng nghiệp đi gọi bác sĩ, lỡ có chuyện gì thì còn cứu giúp được.

Y tá trưởng nghe nói có người cho bệnh nhân uống thuốc bậy bạ cũng hết hồn, vội vàng bỏ hộp cơm vừa ăn được hai muỗng chạy về phía phòng bệnh. Không phải bọn họ lo lắng không đâu, mà là trước kia từng xảy ra chuyện này rồi, người nhà bệnh nhân nghe nói phương thuốc cổ truyền gì đó nên mang tới cho người bệnh thử, làm cho người bệnh mất mạng, bọn họ cũng cứu giúp không kịp.

Chạy đến cửa phòng bệnh, y tá trưởng đỡ khung cửa thở hồng hộc, còn chưa thở xong đã nghe thấy cậu bé bệnh nhân mới chín tuổi nói với mẹ: “Mẹ ơi, hình như bụng con bớt đau rồi.”

Y tá trưởng nghĩ, không lẽ trong thuốc có chất giảm đau? Bây giờ mấy kẻ lừa đảo này đúng là gì cũng dám làm, chuyên làm mấy chuyện vô đạo đức. Ông thở hổn hển, bước đến bên giường người bệnh kiểm tra. Hơi thở và phổi bình thường, nhịp tim bình thường, đồng tử cũng không có dấu hiệu gì khác thường cả. Ông ấn nhẹ bụng của người bệnh, cậu bé cũng không có vẻ gì là đau.

“Mấy người cho đứa nhỏ uống cái gì vậy?” Y tá trưởng nhìn người phụ nữ vừa gầy vừa nhỏ kia, bà ta ngơ ngác lắc đầu rồi nhìn ra ngoài cửa nhưng không thấy người thanh niên vừa rồi đâu cả.

Ủa người đâu rồi?

Bành Hàng lắc đầu, không biết người thanh niên kia bỏ đi từ hồi nào.

“Đại ca.” Sở Dư đang lái xe bỗng nhiên biến sắc mặt, hỏi người ngồi sau, “Anh ngửi thấy gì không?”

Bản thể anh ta là cá, khứu giác cũng không quá ghê gớm, nhưng mà chỗ này nồng nặc mùi thịt linh chi, muốn bỏ qua cũng không được.

Trang Khanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn chằm chằm cái bệnh viện bên cạnh, nói nhỏ: “Thái tuế…”

Thịt linh chi ngàn năm mới chín một lần, có thể chữa khỏi mọi bệnh, nhưng phần lớn người hay yêu quái đều tiêu hóa không được vật này. Hễ ai mà ăn Thái tuế, nhẹ thì bệnh nặng khó trị, nặng thì cửa nát nhà tan. Dần dần, nhân gian xuất hiện đồn đãi, hễ có người vận thế không tốt liền sẽ bị trêu chọc là “phạm Thái tuế”.

Nhưng mà cái mùi anh nghe được rất lạ, không có oán khí, cũng không có sát khí, thậm chí còn không có nhân quả.

Thời bây giờ giới tu hành suy yếu, người tu hành đời này không bằng đời trước, ai mà có cái loại thái tuế không mang nhân quả này, chắc chắn đã được vô số người nịnh nọt, làm sao có thể đơn giản lấy ra.

Mùi hương của Thái tuế tan rất nhanh, chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng gì. Trang Khanh đã thấy qua nhiều đồ quý hiếm nên nhanh chóng mất đi hứng thú với loại đồ này.

“Haizzz, bây giờ yêu quái chúng ta cũng thật là khó khăn.” Sở Dư lấy lại tinh thần sau, chỉ chỉ người trẻ tuổi đang nhặt bình nước khoáng trước cửa bệnh viện, “Phải đi nhặt ve chai kiếm tiền.”

Trang Khanh ngước mắt nhìn, thấy một chàng thanh niên đang nhặt bình nước khoáng nhét vào túi áo của mình.

“Cậu mà không lo chăm chỉ tu luyện, lỡ mà bị đuổi việc là phải cùng cậu ta giành việc làm đấy.”

Có mùi rồng?

Phù Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời mùa hè cùng ánh mặt trời chói chang, trước kia mà có rồng đi ngang qua, nếu thấy chỗ nào trời nóng quá sẽ đổ vài giọt mưa cho dân chúng, bây giờ rồng càng ngày càng keo.

Ngay cả đức tính tốt “có rồng trời sẽ mưa” cũng quên.

Thật sự là đời này không bằng đời trước mà.

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 25/12/2017) – Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.