Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về trường Hogwarts

Tiểu thuyết gốc · 4381 chữ

Lucius Malfoy không tin Chúa tể Hắc ám chịu buông tha cho con mình dễ dàng như vậy, chỉ có điều không hiểu vì sao sau khi kiểm tra, ba của ông ta lại khẳng định thằng nhỏ vẫn ổn.

Lucius biết mọi hành động của mình đều không qua khỏi tầm mắt của Chúa tể, cho nên ông ta không dám manh động, chỉ có thể bí mật dùng mối quan hệ của ba, nhờ một vị lương y già đã nghỉ hưu ở bệnh viện Thánh Mungo đến tận nhà kiểm tra cho con trai.

Kết quả con trai của ông ta hoàn toàn bình thường. Đến lúc này ông ta mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.

Draco Malfoy không hiểu vì sao nó chỉ mới bệnh có chút xíu mà ba lại lo lắng như vậy. Nó nhớ tới những lời mà thiếu nữ từng nói, rằng con nhỏ sẽ rút dần sinh mệnh của nó, nhưng hiện tại nó cảm thấy trong người tràn trề sức sống, chẳng có điểm nào của kẻ sắp chết. Chẳng lẽ con nhỏ ấy bịa đại lý do để khước từ tình cảm của nó?

Dựa theo sự hiểu biết của Draco về thiếu nữ, nó không tin con nhỏ nói dối. Càng suy nghĩ, Draco càng lo lắng bất an, rất muốn được gặp thiếu nữ để chắc chắn con nhỏ vẫn ổn.

Draco nhớ lại hôm nó nhìn thấy con nhỏ nằm bất tỉnh trên tuyết. Thật ra lúc đó nó không vô tình đi ngang qua mà bị một cơn gió lốc cuốn tới đó.

Sở dĩ Draco không nói sự thật là vì nó cảm thấy tình cờ gặp được sẽ giống như định mệnh hơn, biết đâu con nhỏ cũng nghĩ như vậy. Nhưng nó đã tính sai. Con nhỏ ấy thậm chí còn không thèm thắc mắc nó làm gì ở giữa rừng vào lúc tuyết đang rơi.

Nhớ lại hành động của thiếu nữ lúc mới tỉnh dậy, Draco không khỏi thở dài. Phải chi nó biết được con nhỏ đã trải qua những chuyện gì vào ngày hôm ấy.

Tạm gác cảm xúc tiêu cực sang một bên, Draco càng nghĩ càng cảm thấy cơn gió lốc đó không bình thường. Cách đây mấy hôm nó cũng bị một trận gió lớn cuốn qua cánh cổng dịch chuyển trước khi cánh cổng ấy khép lại hoàn toàn. Đây chắc chắn không phải sự trùng hợp.

Chẳng lẽ có ai đó đang lén lút theo dõi nó? Mục đích của hắn là gì? Hắn ẩn nấp ở đâu mà nó không hề phát hiện ra sự hiện diện của hắn? Chẳng lẽ hắn biết tàng hình?

Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Draco nhưng nó không có câu trả lời nào thoả đáng. Chán nản, nó dẹp tất cả sang một bên, chuyên tâm vào việc trở thành con ngoan của ba mẹ, cháu ngoan của ông nội, để những người lớn ở trong nhà an tâm về nó.

Draco mong sao kỳ nghỉ mau chóng kết thúc để được gặp lại người khiến mình ngày nhớ đêm mong.

Thật ra người khiến Draco Malfoy ngày nhớ đêm mong đang ở rất gần nó, chỉ có điều không lộ mặt.

Để đề phòng bất trắc, Catherine không hề rời khỏi trang viên nhà Malfoy mà ẩn mình theo dõi mọi động tĩnh xung quanh.

Nhìn Draco ngồi ở thư phòng chăm chú kiểm tra sổ sách và ghi chép gì đó về công việc làm ăn của gia tộc; hay lúc thiếu niên ở bên cạnh mẹ, kiên nhẫn đón nhận sự quan tâm quá mức từ mẹ cũng chỉ vì muốn làm mẹ yên lòng; lúc thiếu niên im lặng nghe ba hướng dẫn quản lý sổ sách và công việc trong gia tộc, cố gắng ghi nhớ và hoàn thành thật tốt; kể cả những giây phút vui vẻ của thiếu niên khi ở bên cạnh ông nội, Catherine chợt nhận ra mình chẳng hiểu gì về Draco Malfoy.

Thời gian còn lại của kỳ nghỉ, Catherine dành cả ngày dài chỉ để quan sát Draco từ xa.

Ở trong dinh thự, Draco cũng bắt đầu để ý đến một chú chim nhỏ đậu trên cành cây.

Con chim ấy không kêu, không hót, chỉ im lặng đậu như thế từ sáng đến tối. Draco nhớ lại Thần Hộ Mệnh của thiếu nữ, cảm thấy chú chim nhỏ kia thân quen một cách lạ thường.

Có người mong kỳ nghỉ chóng kết thúc thì cũng có người mong kỳ nghỉ kéo dài càng lâu càng tốt.

Giáng sinh qua, học kỳ mới đến mỗi lúc một gần khiến Harry mệt mỏi và chán chường không thể tả. Chỉ cần nghĩ đến chuyện phải chia tay chú Sirius để trở về trường Hogwarts, nơi có mụ Umbridge đang tác oai tác quái, nó không thể nào vui lên nổi. Chính mụ ta đã cướp đi niềm vui lớn nhất của nó khi đi học là được chơi Quidditch.

Sau buổi tuyển chọn thành viên, Ginny trở thành tầm thủ của đội Quidditch nhà Gryffindor thay cho Harry. Ngoài ra còn có hai tấn thủ mới toanh mà chị Angelina đánh giá là chơi ổn nhất trong số những người ứng tuyển, nhưng Harry biết bọn họ chẳng thể nào so được với hai anh Fred và George.

Không chơi Quidditch là chuyện nhỏ, đối phó mụ Umbridge mới là chuyện lớn. Harry không tin mụ ta sẽ chịu dừng lại, nhất là khi có tin ông Weasley đang đối diện với cáo buộc xâm phạm nơi nào đó trong Bộ Pháp thuật một cách bất hợp pháp.

Harry cùng anh em nhà Weasley đã nghe lén tin này trong một cuộc họp bất thường của Hội vào lúc nửa đêm bốn ngày trước khi kỳ nghỉ kết thúc. Tụi nó không được biết tường tận chuyện của Hội. Nghe tin, cả đám hoang mang hết sức.

Harry và Ron ước gì hai nhỏ bạn có mặt ở bên cạnh lúc này, như thế tụi nó sẽ không phải đoán già đoán non nữa.

Cũng may sau đó cả bọn được biết mọi chuyện đều ổn, nếu không chắc chắn tụi nó sẽ mất ăn mất ngủ vì lo lắng cho ông Weasley.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ, tại số 12, quảng trường Grimmauld đón tiếp một vị khách không mời mà đến, chính là thầy Snape.

Lúc đó Harry đang ngồi thảo luận với Ron về kế hoạch sắp tới cho Đoàn quân Dumbledore thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Không bao lâu sau Ginny bước vào, nói rằng thầy Snape kiếm nó có việc.

Harry nghe vậy thì sửng sốt, miễn cưỡng đi theo Ginny xuống phòng khách gặp thầy. Xuống đến phòng khách, nó thấy chú Sirius và thầy Snape đang trừng mắt nhìn nhau như thể cả hai sắp lao vào đấu tay đôi.

Harry chào thầy Snape rồi ngồi xuống bên cạnh chú Sirius, Ginny thì chạy vô bếp pha trà rót nước mời thầy.

Ron biết mình không được phép có mặt ở đó nên cũng theo em gái vào phòng bếp, trước khi đi không quên cho Harry một ánh mắt trấn an.

Đợi Ron và Ginny đi khuất hẳn, thầy Snape lên tiếng:

- Harry, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề ngay bây giờ nên trò hãy dỏng tai lên mà nghe cho rõ. Ngài Hiệu trưởng đã phái ta đến đây để thông báo cho trò biết rằng kể từ thứ Hai tới trò sẽ học Bế quan Bí thuật với ta.

Harry lùng bùng lỗ tai. Nó có nghe nhầm không? Nó phải học Bế quan Bí thuật với thầy Snape sao?

Còn nhớ mấy tháng trước, Harry mơ một giấc mơ kỳ lạ nên đã chạy đi tìm cụ Dumbledore và được biết đến thuật đóng tâm trí có tên gọi là Bế quan Bí thuật. Lúc ấy nó đã kiên quyết phản đối chuyện thầy Snape dạy nó học thuật này. Nó cứ nghĩ cụ Dumbledore sẽ lắng nghe nguyện vọng của nó, vậy mà chạy trời vẫn không khỏi nắng.

Harry có thể đoán được lý do vì sao cụ Dumbledore muốn nó học Bế quan Bí thuật nhưng nó vẫn hỏi thầy Snape:

- Thưa thầy, tại sao con phải học Bế quan Bí thuật?

Thầy Snape lạnh lùng đáp:

- Ta không có bổn phận phải giải đáp thắc mắc của trò. Hôm nay ta đến chỉ để thông báo tới trò rằng vào sáu giờ tối ngày thứ Hai, trò hãy đến văn phòng của ta để thực hành Bế quan Bí thuật. Nếu có ai hỏi thì trò nhớ bịa cho khéo vào. Ta nghĩ tốt nhất trò hãy nói rằng trò phải học phụ đạo môn Độc dược. Với thành tích bết bát của trò trong môn này, sẽ không ai nghi ngờ hay thắc mắc gì.

Thầy Snape nói xong thì nở ra một nụ cười châm chọc.

Harry trông thấy nụ cười đó thì nổi quạu. Rõ ràng là nó có tiến bộ, ai nhìn vào cũng phải công nhận, vậy mà thầy lại nói như thể nó là đồ bỏ đi không bằng.

Harry toan lên tiếng phản bác nhưng chú Sirius ngồi bên cạnh nó đã nhanh miệng hơn:

- Tại sao cụ Dumbledore không đích thân dạy Harry mà lại phải nhờ đến anh?

Nụ cười trên môi thầy Snape càng đậm hơn, thầy nói:

- Sao anh không đích thân đi mà hỏi cụ ấy? Tôi cam đoan là tôi không hề muốn nhận vụ này.

Chú Sirius cảnh giác nhìn thầy Snape, chú nói với giọng hăm doạ:

- Đừng để tôi biết anh lợi dụng việc này để hành hạ Harry. Nếu chuyện đó xảy ra thì anh liệu hồn.

Thầy Snape nhìn chú Sirius bằng ánh mắt thương hại khó hiểu, nói:

- Anh định làm gì tôi? Anh có thể đấu phép thắng tôi sao?

Harry nghe những lời này thì tức anh ách. Nó thấy chú Sirius đứng bật dậy, giận dữ trừng mắt nhìn thầy Snape.

Đáp lại phản ứng của chú Sirius, thầy Snape mỉm cười ngọt xớt, giọng mỉa mai:

- Anh nên làm gương cho con trẻ, đừng để nó trở nên giống ba nó.

Harry cảm thấy những lời này rất trái tai, nó lớn tiếng hỏi:

- Giống ba con thì thế nào? Ý thầy là gì?

Thầy Snape chậc lưỡi:

- Chà, coi bộ người ba đỡ đầu đáng kính của trò vẫn chưa dám tiết lộ về quá khứ huy hoàng của hắn cùng đám bạn nối khố, bao gồm cả ba trò. Không biết thì tốt hơn đó, Potter à.

Harry vừa giận dữ vừa khó hiểu, định hỏi lại cho rõ thì nó thấy chú Sirius rút đũa phép ra chĩa về phía thầy Snape, mà thầy cũng đang lăm le đũa phép hướng vô người chú Sirius.

Đúng lúc này cửa phòng khách mở ra, bà Weasley tất tả chạy tới, giọng nghiêm nghị:

- Đề nghị hai người không dùng vũ lực trước mặt con trẻ.

Lấp ló sau lưng bà Weasley là Ron và Ginny. Có lẽ hai đứa này thấy bầu không khí giữa chú Sirius và thầy Snape chuyển biến xấu nên đã vội chạy đi tìm má của chúng.

Sirius nghe vậy bèn miễn cưỡng hạ đũa phép xuống, không quên trừng mắt cảnh cáo người đối diện:

- Snivellus, tôi không cần biết anh đang giở trò gì, chỉ cần anh làm tổn thương con tôi thì anh chết chắc. Cụ Dumbledore tin anh nhưng tôi thì không.

Harry có cảm giác thầy Snape không mấy để tâm đến lời của chú Sirius. Thầy khoác tấm áo choàng lữ hành lên người rồi nói bâng quơ:

- Có những người lớn rồi nhưng vẫn hành xử như một đứa con nít. Thật tội nghiệp cho những ai là thân nhân của họ.

Nói rồi thầy liếc nhìn Harry bằng ánh mắt thương hại, khiến cả Harry và chú Sirius đều tức sôi máu. Cũng may có bà Weasley cản lại, nếu không, chắc chắn sẽ xảy ra đánh nhau to.

Harry vô cùng thất vọng. Nó cảm thấy cụ Dumbledore không đặt những lời nó nói ở trong lòng. Nghĩ đến việc phải tập luyện Bế quan Bí thuật cùng thầy Snape, Harry ước gì đây chỉ là một giấc mơ tồi tệ.

Trên chuyến xe đò Hiệp sĩ đến làng Hogsmeade, Harry ngồi im lặng nhìn mọi người trò chuyện rôm rả mà không thể vui nổi. Trong lúc vô tình, nó phát hiện thi thoảng cô Tonks sẽ lén nhìn thầy Lupin bằng ánh mắt khác lạ, dường như cô đang có điều gì đó phiền não về thầy.

Ngồi ở bên cạnh cô Tonks, Ginny cũng nhanh chóng nhận ra cô có tâm sự. Nó bèn khều tay cô mà hỏi nhỏ:

- Cô đang thất tình hay tương tư ai sao?

Cô Tonks buột miệng hỏi:

- Sao con biết?

Sau đó nhận ra mình vừa nói hớ, cô vội chữa lại:

- Ủa, cô lộn đó. Ý cô là sao con lại hỏi như vậy? Ấy chết, cô lại lộn nữa rồi. Ý cô là cô không có như vậy.

Ginny hết nói nổi, nó lắc đầu đáp:

- Cô không cần phải giấu con đâu. Cô nghĩ gì đều hiện hết lên trên mặt. Vậy cô đang thất tình hay tương tư ai?

Cô Tonks đỏ mặt, ấp úng nói:

- Nào có. Cô chỉ hơi thiếu ngủ mà thôi. Con biết đấy, mấy ngày vừa rồi cô đi làm nhiệm vụ suốt.

Ginny “ồ” lên một tiếng, bỗng nó hỏi:

- Cô Tonks ơi, mẫu bạn trai lý tưởng của cô là người như thế nào?

Ánh mắt cô Tonks vô thức nhìn về phía đối diện nhưng rất nhanh cô lại nhìn sang hướng khác. Cô cảnh giác hỏi:

- Sao tự nhiên con lại hỏi như vậy?

Ginny ngoan ngoãn đáp:

- Con chỉ tò mò thôi ạ.

Cô Tonks gật đầu rồi ngồi trầm tư cả buổi. Ginny cũng không truy hỏi, quay sang nói chuyện với các anh của mình.

Tới nơi, Ginny bước xuống xe, vẫy tay chào cô Tonks, sau đó nhìn về hướng cô đang nhìn, nháy mắt biết được đáp án.

Harry gặp lại Catherine ở phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Thấy bạn mình trông có vẻ tiều tụy, nó quan tâm hỏi:

- Nghỉ lễ vui không, Catherine? Bồ bị bệnh hả?

Catherine dời mắt ra khỏi ngọn lửa đang nhảy múa ở trong lò sưởi, mỉm cười trả lời:

- Mình không có bị bệnh gì hết, chắc do đi đường xa nên mình hơi mệt chút thôi. Bồ với Ron nghỉ lễ vui chứ?

Harry gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Catherine, vài phút sau Ron và Hermione nhập bọn.

Sau hai tuần xa cách, bốn đứa lại được ngồi quây quần cạnh lò sưởi, ríu rít kể cho nhau nghe những câu chuyện thú vị mà tụi nó đã trải qua trong Giáng sinh này.

Cả buổi Catherine gần như im lặng, thi thoảng phụ hoạ đôi câu, bởi nó chẳng có gì để kể.

Bầu không khí đang vui vẻ thì chợt Harry nhớ tới chuyện nó phải theo học Bế quan Bí thuật với thầy Snape, nó vội kể chuyện này cho Catherine và Hermione nghe.

Hermione động viên:

- Chuyện này cũng tốt mà Harry. Bồ đâu có muốn trải qua giấc mơ tồi tệ ấy lần nữa, đúng không?

Harry phản bác:

- Nhưng nhờ giấc mơ đó mà ba của Ron được phát hiện kịp thời.

Catherine nghiêm nghị nói:

- Không có gì đảm bảo những thứ bồ thấy trong mơ đều là sự thật. Tốt nhất bồ nên đóng kín tâm trí để tránh bị kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thao túng hay lợi dụng.

Catherine không nói ra sự thật về giấc mơ lần này của Harry là vì không muốn các bạn lo lắng. Nó sẽ tự mình tìm ra nội gián và trừng trị kẻ đó một cách thích đáng.

Harry biết kiểu gì Catherine và Hermione cũng không đứng về phía mình nên nó lựa chọn im lặng để khỏi phải nghe hai nhỏ bạn thân lải nhải nhức đầu. Nó đợi ngày mai học thử một buổi Bế quan Bí thuật với thầy Snape xem sao rồi tính tiếp.

Cả bốn trò chuyện được một lúc thì đến giờ ăn tối.

Bầu không khí ở Đại Sảnh Đường trầm lắng và ngột ngạt khó tả. Dường như sự hiện diện của mụ Umbridge ở dãy bàn ăn giáo viên đã rút cạn đi sức sống của lũ học trò. Chưa bao giờ tụi nó lại thấy bớt hứng thú với việc đi học như lúc này.

Catherine ngồi vào bàn ăn. Ở phía đối diện, Mordred Lazarus cũng ngồi xuống. Cậu ta nhìn nó bằng ánh mắt nghiền ngẫm, mỉm cười hỏi:

- Lâu rồi không gặp, Catherine. Bạn vẫn khoẻ chứ?

- Tôi vẫn khoẻ, cảm ơn bạn đã quan tâm. - Catherine thờ ơ đáp.

Mordred nói đầy ẩn ý:

- Tôi thì không thấy như vậy.

Catherine nhún vai, đáp:

- Tôi thấy như vậy là được rồi.

Mordred cười cười, không tiếp tục nói chuyện với Catherine nữa mà đứng dậy, chào hỏi tụi Harry vài câu rồi ung dung rời đi.

Chờ Mordred đi xa, Harry nghiêm nghị nhắc nhở Catherine:

- Mình nghĩ bồ nên bớt tiếp xúc với Lazarus. Điệu cười của nó khiến mình thấy ghét.

Catherine gật đầu lấy lệ. Tuy không thích Mordred Lazarus, nó vẫn chưa biết được mục đích thật sự của cậu ta khi đến Hogwarts là gì. Cho tới lúc đó, nó không thể cư xử thiếu lễ độ với cậu ta được.

Tối nay có nhiều món Catherine thích ăn nhưng vừa ăn được mấy miếng nó liền thấy lợm giọng. Nó đưa tay lên bụm miệng, cố nuốt xuống miếng thịt đang nhai dang dở rồi uống cạn cốc nước ép táo trước mặt.

- Mình đi vệ sinh một lát.

Catherine nói với các bạn một câu ngắn gọn rồi vội vã rời khỏi Đại Sảnh Đường.

Ở dãy bàn ăn nhà Slytherin, Draco Malfoy cũng bỏ dở bữa ăn, gấp gáp đứng dậy đi đâu đó.

Cách đó không xa, Mordred trầm ngâm nhìn theo bóng lưng Catherine và Draco, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.

Catherine vừa chạy vừa ép cơn buồn nôn xuống, nhưng không kịp nữa rồi. Nó giơ hai tay bụm chặt miệng, cố ngăn chất lỏng trong miệng trào ra ngoài.

Cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, Catherine lập tức phun ra một ngụm máu đen vào bồn rửa tay gần đó.

Bỗng giọng nói của Draco vang lên ở sau lưng khiến Catherine giật nảy mình:

- Bạn không sao chứ?

Catherine chống hai tay lên thành bồn, thở ra từng hơi khó nhọc. Nó mở vòi nước để rửa tay và súc miệng, sau đó rút đũa phép ra tẩy sạch vết máu.

Làm xong Catherine bình thản đáp:

- Tôi không sao. Nhưng để ai khác thấy bạn ở trong đây thì bạn có sao đó. Đây là nhà vệ sinh nữ.

Nói rồi Catherine quay gót bỏ đi. Draco đuổi theo hỏi:

- Rốt cuộc thì bạn bị gì vậy?

- Không liên quan tới bạn. - Catherine lạnh lùng đáp.

Lần này Draco không tiếp tục truy hỏi mà đưa ra một yêu cầu với Catherine:

- Đột nhiên tôi muốn ăn sô-cô-la ghê gớm, chính là cái loại tôi từng ăn của bạn ấy. Bạn có thể cho tôi một thanh không?

Catherine trố mắt nhìn Draco, tự hỏi thằng này có bị làm sao không? Nó đáp gọn lỏn:

- Muốn ăn thì bạn tự đi mà mua.

Catherine vừa nói vừa bước đi nhanh hơn, nhưng Draco không muốn buông tha cho nó, chạy theo lải nhải:

- Sau khi ăn xong thanh sô-cô-la đó tôi cứ thèm mãi nhưng không biết mua ở đâu. Bạn mua giúp tôi nhé.

Catherine quay lại nhìn Draco bằng ánh mắt khó hiểu, vài giây sau nó bỏ đi.

Trước khi trở lại chỗ của mình, Catherine uống một lọ độc dược.

Draco nhìn thấy thiếu nữ ăn rất ít, không giống con nhỏ ngày thường chút nào. Nó càng lo lắng hơn nhưng chẳng biết phải làm sao.

Ở một nơi âm u lạnh lẽo cách xa trường Hogwarts, Voldemort đang ngồi nghe Barty Crouch con báo cáo nhiệm vụ với nụ cười mỉm trên khoé môi. Hắn vừa cảm nhận được sự đau đớn của kẻ bị dính Lời nguyền Tàn sát. Lời nguyền đã bị dịch chuyển sang kẻ khác rồi sao? Thật thú vị.

Barty Crouch con không hiểu vì sao Chúa tể của hắn lại mỉm cười, nhưng hắn không dám hỏi, sợ câu hỏi của mình sẽ khiến Ngài phật lòng.

Tâm trạng của Voldemort khá tốt, hắn nói:

- Xem ra Bộ Pháp thuật ngu ngốc hơn ta nghĩ. Đây là cơ hội tốt để chúng ta châm dầu vô lửa.

Barty Crouch con thận trọng hỏi:

- Thưa ngài, lúc này mà gây ra động tĩnh lớn như vậy liệu có ổn không?

Voldemort nheo mắt hỏi:

- Bộ mi không biết làm thế nào cho vén khéo sao? Ta tưởng mi rành chuyện gắp lửa bỏ tay người? Mi khiến ta thất vọng quá đó.

Barty Crouch con vội nói:

- Thưa ngài, là do tôi lắm lời. Tôi đã biết phải làm gì, xin ngài cứ yên tâm.

Voldemort mỉm cười, từ tốn nói:

- Phân phó cho các thuộc hạ của mi ở ngoại quốc cử ra một đội trinh sát tinh nhuệ, ta muốn xác minh một thông tin.

Barty Crouch con kính cẩn đáp:

- Dạ vâng, thưa ngài.

Một giờ sáng, Catherine ngồi ở Phòng Yêu Cầu vừa điều chế độc dược vừa đọc báo của dân Muggle. Trước mặt nó là một chồng báo dày, tổng hợp tất cả các số báo của nhiều tờ báo lớn nhỏ trong và ngoài nước mấy tháng qua.

Catherine đặc biệt chú ý tin tức về những cái chết bất thường không rõ nguyên nhân hay dịch bệnh kỳ lạ chưa tìm ra thuốc chữa. Nó hy vọng thông qua những thông tin này lần ra chút manh mối về hoạt động của Voldemort. Liệu hắn chỉ đơn giản là muốn quyền lực, hay còn mục đích nào khác mà nó chưa biết?

Chuyện con rắn Nagini tấn công ông Weasley lúc ông đang canh gác trước lối vào Sở Bảo Mật cũng khiến Catherine phải lưu tâm.

Từ tin tức mà Catherine thu thập được, sau khi ông Weasley khoẻ hẳn, Bộ Pháp thuật đã đưa ra những cáo buộc vô cùng bất lợi với ông ấy, buộc cụ Dumbledore phải ra mặt để giúp ông Weasley thoát khỏi cảnh bị giam vào ngục Azkaban. Chú Sirius cũng đã phải bỏ ra một khoản tiền lớn để bịt miệng Nhật báo Tiên tri, nhờ vậy chuyện này mới kết thúc trong êm đẹp.

Thế nhưng sau vụ này danh tiếng của cụ Dumbledore càng ngày càng giảm sút. Nhiều người trước đây ủng hộ dần quay sang hoài nghi cụ Dumbledore, tự hỏi liệu cụ có thật sự giống như những gì Bộ nói, rằng cụ muốn lật độ Bộ Pháp thuật để tạo nên một đế chế mới cho riêng mình.

Catherine suy đoán Voldemort đang muốn làm lung lay ý chí chiến đấu và tinh thần đoàn kết của những người muốn chống lại hắn. Hạ thấp danh dự và uy tín của cụ Dumbledore sẽ khiến cộng đồng phù thủy bị chia rẽ, sinh ra bất hoà nghiêm trọng không cách nào hàn gắn nổi.

Voldemort đưa ra lời cảnh cáo với Harry, để sau này khi có bất kỳ ai trong Hội gặp nguy hiểm, thằng nhỏ đều sẽ tự nhận trách nhiệm về mình. Harry dù có mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ chết dần chết mòn trong sự dằn vặt và tự trách bản thân là nguyên nhân khiến mọi người gặp nguy hiểm. Không cần phí sức, hắn vẫn có thể nắm gọn Harry trong lòng bàn tay.

Đồng thời, Voldemort cũng muốn tận dụng sự thối nát của Bộ Pháp thuật để tạo ra cảnh trai cò đánh nhau, còn hắn làm ngư ông đắc lợi.

Nghĩ đến đây Catherine có cảm giác mơ hồ rằng mình đã bỏ qua điều gì đó quan trọng, nhưng nhất thời nó không biết đó là gì.

Nghĩ mãi không ra, Catherine quyết định tạm gác chuyện này sang một bên để chuyên tâm điều chế độc dược chữa trị cho mình. Lời nguyền đó dai dẳng hơn nó nghĩ, muốn hoá giải hoàn toàn cần thời gian, hơn nữa sẽ để lại di chứng.

Trong lúc chờ thuốc trong vạc đổi màu, Catherine ngồi lật giở từng quyển sách để tìm hiểu lý do tại sao nó lại thi triển pháp thuật trong vô thức. Nó sợ mình sẽ làm hại mọi người xung quanh lúc nào không hay.

Catherine cũng muốn biết tại sao mình lại bị mùi hương trên cơ thể Draco Malfoy thu hút đến mức mất kiểm soát.

Trước đây nó không mấy để tâm tới điều đó vì nó còn nhiều chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết.

Sau khi trải qua đêm hôm ấy, Catherine cảm thấy Draco vô cùng nguy hiểm đối với mình. Nó không thể không tìm hiểu kỹ để bảo vệ bản thân.

Catherine đọc sách đến mờ cả hai mắt, hết cuốn này đến cuốn khác nhưng vẫn chẳng có được câu trả lời.

Bốn giờ sáng, Catherine uể oải vươn vai, quyết định trở về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor để sửa soạn đi học. Đang thu dọn đồ đạc, vô tình nó nhìn thấy chiếc hộp gỗ mà mình hay dùng để đựng sô-cô-la. Nó mở hộp, bên trong chỉ còn lại vài thanh.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Catherine lấy ra một thanh sô-cô-la nhét vào túi xách.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.