Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạt thành giáo dịch

Tiểu thuyết gốc · 1038 chữ

Nghe đến đây tay của Lưu Bắc Huyền không tự chủ nắm chặt,sau lưng mồ hôi cũng đã ướt hết một mảnh.

Hắn bây giờ ngày cả thở mạnh cũng không giám,nhìn bảng thuộc tính của Nguyễn Hạ Băng,tình thần phản kháng củ hắn thậm chí còn không khơi dậy nổi.

Lưu Bắc Huyền cắn răng cưỡng ép lấy lại bình tĩnh gượng cười nhìn Nguyễn Hạ Băng nói

" Hiệu trưởng nhắc đến người này hình như không có liên quan,em đến học viện hôm qua, đường đi còn chưa biết hết là sao có thể quen biết được cháu ngài chứ,thậm chí em còn là lần đầu tiên nghe đến cái tên này"

" Thật là như vậy sao?

Tuy tên cháu trai vô dụng này của ta bất học vô thuật,bản thân ta cũng không thích hắn nhưng hắn vô duyên vô cớ chết đi ta thật sự cũng không vui"

Nguyễn Hạ Băng đứng dậy vừa đi vừa nói đi về phía hắn,khi bóng dáng của nàng đã che đậy tầm mắt của hắn.

Nàng dừng lại nhìn chằm chằm vào mắt hắnuy áp khổng lồ từ người nàng tràn ra ép thẳng lên người hắn khiên hắn ngồi không vững,cả người chật vật gắng gượng chống chịu để cả người không nằm bẹp lên sàn nhà.

" Đừng hòng khoa môi múa mét trước mặt ta,tối ngày hôm qua tên vô dụng đó làm những gì,đã xảy ra chuyện gì ta rất rõ ràng.

Nó chết,ta cũng cần cho nó một lời giải thích, ví dụ đưa hung thủ xuống dưới gặp nó".

Lưu Bắc Huyền gắng gượng chống tay vào ghế hai chân run rẩy cố chống đỡ có thể đứng thẳng lên, ánh mắt kiên định nhìn Nguyễn Hạ Băng

" Tên súc sinh kia đã hại đời bao nhiêu thiếu nữ, không lẽ chỉ vì hắn là thế tử,là hoàng thân quốc thích thì có thể làm gì thì làm sao"

" Người quyền quý là người, người nghèo khó không phải người sao"

Nguyễn Hạ Băng sững sờ ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hắn, một lát sau nàng bật cười ha hả,tán đi uy áp

" Phải, nói hay lắm hoàng thân quốc thích cũng là người,làm sai cũng phải bị trừng trị.

Nhưng ra tay cũng nên là ta chứ không phai ngươi "

" Ngươi bây giờ nên suy nghĩ lấy gì để chuộc lỗi đi"

Lưu Bắc Huyền kiệt lực ngồi ra ghế,ánh mắt nhắm lại thản nhiên một bộ thấy chết không sờn

" Tính mạng ta giờ trong tay hiệu trưởng người, muốn xử lý thế nào thì tùy"

Nguyễn Hạ Băng quay người trở lại vị trí uy nghiêm nhìn hắn

" Ta có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra,mọi đầu mối ta cũng có thể giúp ngươi xoá sạch, nhưng ...."

" Nhưng gì?"

" Nửa năm sau sẽ là cuộc thi đấu giao lưu giữa các học viện trên toàn Đại Việt giới.

Cuộc thi đấu này sẽ quyết định thứ tự của các học viện và tài nguyên phân chia.

Vốn nên cử đi các học viên cuối cấp, nhưng sự xuất hiện của ngươi làm ta thay đổi chút ý,tu vi của ngươi đã không kém hơn mấy tên kia bảo nhiêu,trong vòng nửa năm cố gắng tu luyện có lẽ có thể ngang hàng.

Ta đặc biệt cho ngươi một cơ hội,tham gia và dành lấy quán quân,chỉ cần ngươi làm được, thứ ta hứa ta sẽ thực hiện"

Lưu Bắc Huyền suy nghĩ một chút,lại cảm thấy tính mạng mình đang nằm trong tay ả, vốn không có quyền lựa chọn,đã không thể chống lại thì mình chỉ có thể hòa hợp

" Được ta đồng ý, nhưng trong thời gian này ta cần được tự do chi phối lịch trình của mình"

" Tốt không có vấn đề"

" Vậy hợp tác vui vẻ"

" Được hợp tác vui vẻ"

Nhìn bảo mẫu tiến đưa Lưu Bắc Huyền ra khỏi, Nguyễn Hạ Băng ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm về phía hoàng cung.

"Hoàng thất này đã quá mục nát,nên có người thấy đổi nó"

Từ lúc nàng bị hoàng thất đem ra làm vật trao đổi lấy lợi ích,niềm tin của nàng với hoàng thất này đã hoàn toàn chết đi.

Nhớ lại năm xưa,khi đang còn là trưởng công chúa, vốn sống cuộc đời vô ưu vô lo nàng lại vì hoà dịu ngoại giao với Sài thành,chính phụ hoàng nàng đã đem nàng cho con trai thành chủ Sài thành.

Nhưng khi lấy nàng về, không đến ba ngày tên kia lại bị người thần bí tập khích bất hạnh qua đời, nàng cứ thì một trinh nữ lại phải thủ tiết.

Cũng may nhờ mẫu hậu cho người bí mật đem nàng đón về, cũng vì thế người Sài thành nghĩ thiếu thành chủ bọn họ chết là do triều đình nhà Nguyễn làm ra,quên hệ không được cải thiện ngược lại càng thêm căng thẳng.

Phụ hoàng cũng vì thế mà nóng giận thăng thiên.

Đệ đệ nàng lên ngôi vì che đậy miệng đời, lấy cớ đền bù nàng mới cho nàng tiếp quản Học viện cố đô,nhưng như thế cũng gây nên một số người bất mãn,những năm nay người trong hoàng thất âm thầm nói xấu nàng đâu phải ít.

" Khi cuộc thi đấu này kết thúc thành gươm cũng sẽ chính thức rút ra"

Lưu Bắc Huyền bình thản đi ra khỏi biệt thự, trong lòng lại rồi như tơ vò, tự nhiên bị một người nắm sống chết trong tay ai không khó chịu.

" Phản kháng xem ra là vô vọng,chỉ có thể theo kế hoạch của ả,đi đến đâu hay đến đó.

Trên hết phải tăng tốc trở nên mạnh mẽ,cảm giác bị người ta dẫm dưới chân thật không dễ chịu.

Sớm muộn sẽ có ngày mình bắt cô ta đè xuống dưới thân hung hăng chính phục"

" Thôi không nghĩ nữa, đi chọn phần thưởng đã"

Tự sướng xong tình thần hắn cũng thoải mái,hắn nhanh chóng đi đến tàng khí các nhận lấy phần thưởng.

Bạn đang đọc Đô thị việt nam: dị giới tu tiên sáng tác bởi luuluu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luuluu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.