Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khác nghề như cách núi

Phiên bản Dịch · 2257 chữ

“Lão Trần này thật đúng là hèn hạ, biết rõ ràng ta ở rể, còn hỏi ta muốn hay không nạp thiếp, đây không phải cố tình muốn nện bát cơm của ta a. . . . Không, không không không, hắn hẳn là muốn sử dụng kế ly gián, để Khấu gia trước đem ta đuổi ra khỏi cửa, sau đó hắn đi nhặt nhạnh chỗ tốt, ấy da da, nhìn không ra hắn âm hiểm như thế, cùng hắn hợp tác thật đúng là. . . . Một lựa chọn tốt. . . ."

Quách Đạm trở lại Khấu gia, trong miệng vẫn niệm không ngừng, toàn thân tản ra oán khí.

Chợt nghe phía trước một cái thanh thúy thanh âm, "Phu quân, ngươi đi đâu vậy?"

Quách Đạm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Khấu Ngâm Sa dáng ngọc cao vút đứng ở trong viện, đột nhiên tâm niệm vừa động, đần độn nói: "A, ta chính là ra ngoài đi một chút, xem có người mời ta ăn cơm hay không."

Khấu Ngâm Sa nghe được hiếu kì, hỏi: "Mời phu quân ăn cơm? Ai muốn mời phu quân ăn cơm?"

Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Kỳ thật ta cũng không rõ ràng, chỉ bất quá mấy ngày trước ta vừa ra khỏi cửa, liền có rất nhiều người chạy tới mời ta ăn cơm." Nói đến đây, hắn lại buồn bực nói: "Cũng không biết vì cái gì, hôm nay xuất môn không có người nào mời ta ăn cơm, chẳng lẽ là thời tiết không tốt?"

Khấu Ngâm Sa nghe xong liền hiểu được, mấy ngày trước kẻ nào mời Quách Đạm ăn cơm, nhất định là muốn từ trong miệng Quách Đạm tìm hiểu tin tức, hiện tại khoản giao dịch của Trần lâu đã kết thúc, tự nhiên sẽ không còn kẻ nào mời Quách Đạm ăn cơm, đây cũng không phải là lần thứ nhất, nhưng Quách Đạm lại dạy mãi không hiểu, trên mặt nàng không hề có vẻ trách móc, ra vẻ không biết, hỏi: "Phu quân có biết vì sao bọn hắn muốn mời ngươi ăn cơm?"

Quách Đạm ngại ngùng nói: "Nói. . . Nói là ngưỡng mộ tài hoa của ta."

Khấu Ngâm Sa trong mắt lóe lên một vòng bi ai, nàng trong lòng biết Quách Đạm tự cho mình xuất thân là người đọc sách bị luân lạc tới giới kinh doanh, luôn luôn tự cho mình cao hơn người, vì vậy chỉ cần có thương nhân nói vài lời nịnh nọt, hắn liền sẽ đắc ý quên hình, lại hỏi: "Vậy ngươi đáp ứng bọn hắn?"

Quách Đạm chi tiết nói: "Ta cùng Liễu công tử từng ăn một lần."

Khấu Ngâm Sa trong lòng hơi hồi hộp, trong lúc nhất thời cảm thấy sợ hãi, may mắn bọn họ vẫn luôn không để Quách Đạm tham dự, bằng không, có thể sẽ hỏng đại sự, hơn nữa vụ mua bán này không giống với trước kia, cơ hồ cứu được Khấu gia một mạng, mặc dù lúc này may mắn vượt qua, nhưng quyết không thể lại để cho loại tình huống này xuất hiện, luôn luôn không muốn nói nhiều với Quách Đạm, nàng cũng không nhịn được nói: "Phu quân, coi như bọn họ ngưỡng mộ tài hoa của ngươi, nhưng ngươi dù sao xuất thân người đọc sách, hẳn phải biết quân tử kết giao đạm nhạt như nước, ta cảm thấy tốt nhất vẫn là không nên tùy tiện nhận ân huệ của người khác, ngươi nói đúng không?"

(*Câu này đầy đủ là “quân tử kết giao đạm nhạt như nước, tiểu nhân kết giao ngọt ngào như rượu.)

Liền chờ câu nói này của ngươi. Quách Đạm một mặt ủy khuất nói: "Ta cũng không muốn nha, nhưng bây giờ ta trong túi ngượng ngùng, muốn ra ngoài ăn bữa cơm, cũng thế. . . Cũng không được, ngày ấy là Liễu công tử thấy ta qua tửu lâu mà không vào, cho nên mới mời ta đi lên."

Khấu Ngâm Sa suy nghĩ một chút, nói: "Gần đây sinh ý của chúng ta chuyển biến tốt đẹp hơn, như vậy đi, ta sẽ bảo nhân viên thu chi mỗi tháng chi cho ngươi năm lượng." Nàng cảm thấy nếu không cho Quách Đạm nhiều tiền xài vặt hơn, người ngoài rất dễ dàng thừa cơ lợi dụng.

Ta đã nói tiền này ngươi nhất định không thiếu được. Quách Đạm kích động nói: "Thật sao?"

Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu, lại nói: "Thế nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta, không thể dễ dàng nhận ân huệ của người khác."

Ta chỉ sợ người khác không dám mời ta ăn cơm, dù sao mời ta ăn một bữa cơm, đây chính là phi thường đắt đỏ a! Quách Đạm lập tức đáp ứng nói: "Nhất định, nhất định, phu nhân yên tâm đi, lần trước Liễu công tử còn nói muốn cho ta ít tiền tiêu, ta kiên quyết không có cầm."

"Thật sự là hèn hạ." Khấu Ngâm Sa lông mày nhíu một cái.

Thật tình không biết Liễu Thừa Biến bị Quách Đạm hung hăng âm một cái, bữa kia đồ ăn là mất cả chì lẫn chài a.

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Phu nhân, ngươi vì sao mắng ta hèn hạ, hay là ngươi muốn ta thu tiền của hắn? Ngươi đây nên nói sớm nha, đây chính là mười lượng!" Nói xong, hai mắt hắn tỏa ánh sáng.

"Không. . . Không phải."

Khấu Ngâm Sa tranh thủ thời gian giải thích nói: "Ta không phải nói phu quân, ta. . . Ta. . . Là nói ngươi lúc ấy làm rất đúng, ngươi không nên thu tiền của hắn, nếu ngươi có việc cần đến tiền, có thể nói với ta, chỉ cần chính đáng, ta sẽ tận lực cho ngươi."

"Phu nhân hiểu rõ đại nghĩa như thế, vi phu thật sự cảm thấy rất vui mừng, mời phu nhân chịu vi phu thi lễ." Quách Đạm rất thư sinh chắp tay vái chào.

Khấu Ngâm Sa lại khóc không nổi, cười cũng không xong, chỉ cảm thấy cái vái chào này rất là châm chọc, hạ thấp người thi lễ, nói sang chuyện khác: "Phụ thân bây giờ ở đại sảnh, ngươi nên hướng phụ thân vấn an."

"Nha."

Quách Đạm vừa đi hướng đại sảnh, vừa nghĩ, xem ra ta sinh ra là để ăn cơm chùa, đáng tiếc trước kia ta giác ngộ thấp, lại không có tìm ra điểm này.

Đừng nhìn chỉ là tăng mấy lượng tiền tiêu vặt, nhưng đối với Quách Đạm hiện tại đây so với việc kiếm được một ngàn lượng còn cao hứng hơn, bởi vì một ngàn lượng là dựa vào bản sự, mà năm lượng thế này là dựa vào nhan trị, chí ít hắn cho là như vậy.

(Nhan trị ~ giá trị nhan sắc)

Đi vào đại sảnh, Quách Đạm cung cung kính kính hướng Khấu Thủ Tín thi lễ.

"Quách Đạm, bây giờ ngươi vẫn cùng Ngâm Sa chia phòng ngủ a ?."

Khấu Thủ Tín đột nhiên hỏi.

Đối mặt nhạc phụ đột nhiên hỏi như thế, Quách Đạm có chút phản ứng không kịp, rất là ngượng ngập nói: “Đúng. . . Đúng thế."

Lúc này hắn là thật sự ngượng ngùng, không phải giả vờ.

Khấu Thủ Tín lại là sắc mặt nghiêm túc nói: "Ngươi không có nghĩ tới cùng Ngâm Sa chung phòng sao?"

Muốn hay không như thế rõ ràng? Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Ngược lại. . . Ngược lại là không có, giữa phu thê cần phải tương kính như tân* a."

(* vợ chồng nên kính trọng nhau như khách)

"Nói bậy."

Khấu Thủ Tín quải trượng trùng điệp gõ xuống đất, phát ra coong một tiếng vang vọng đại sảnh, nói: "Tương kính như tân nếu là ý tứ này thì còn thành cái gì hôn, chẳng lẽ trong sách liền không có nói cho ngươi, bất hiếu có ba, vô hậu vi đại a."

Ai. . . Xem ra từ xưa đến nay đều là như thế, cầm tiền của người liền phải làm việc cho người, hơn nữa đối phương vẫn là thương nhân, nhìn hắn khí thế kia, tựa như muốn đem ta ép khô. Quách Đạm trong nội tâm cảm khái một phen, gật đầu nói: “Tiểu tế đương nhiên. . . Đương nhiên biết rõ, thế nhưng phu nhân nàng giống như không quá nguyện ý cùng tiểu tế chung phòng, nếu không, nhạc phụ đại nhân ngài giúp tiểu tế cùng phu nhân nói một chút."

"Ngươi đồ ngốc này, loại sự tình này đều phải lão phu giúp ngươi mở miệng, ngươi. . . ngươi như vậy thật không có tiền đồ, lão phu thật sự còn là chưa từng thấy qua a."

Khấu Thủ Tín giống như tức đến mức đại não thiếu dưỡng.

Quách Đạm vội nói: "Nhạc phụ đại nhân xin bớt giận, cũng không phải tiểu tế không có tiền đồ, chỉ bất quá tiểu tế chính là ở rể, tự nhiên nên lấy phu nhân vi đại, nếu phu nhân không cho phép, tiểu tế cũng không biết nên như thế nào cho phải."

Khấu Thủ Tín nghe được khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy Quách Đạm nói vậy cũng có lý, không khỏi thở dài, nói: "Ngâm Sa cũng không phải người không nói đạo lý, nếu ngươi bình thường biết tranh khí một chút thì nàng lại sẽ đối ngươi như vậy sao, thế nhưng . . . ."

Ta nếu tranh khí một chút, như vậy bước đầu tiên liền là đem Khấu gia cho nuốt, đến lúc đó ngươi lại sẽ mắng ta vong ân phụ nghĩa, ai. . . Làm nam nhân thật khó, nhất là làm một tên nam nhân ăn bám, vừa phải giả trang ra một bộ ăn bám khí chất, còn muốn không chịu thua kém. Quách Đạm âm thầm thở dài, gật đầu nói: "Tiểu tế minh bạch, tiểu tế sẽ không phụ lòng mong đợi của nhạc phụ."

"Chỉ hi vọng như thế đi."

Khấu Thủ Tín thở dài một tiếng, nói: "Ngươi trở về phòng đi thôi."

Kỳ thật trong lòng của hắn đã từ bỏ Quách Đạm, vì vậy mới muốn Khấu Ngâm Sa sớm ngày sinh con, trực tiếp bồi dưỡng đời thứ ba là người nối nghiệp.

. . .

"Cô gia, ngài trở về."

"Ngoan!"

Quách Đạm hướng phía Tịch nhi vẫy tay, nói: "Đi lấy mứt hoa quả ta thích nhất đến, lại lấy thêm một bầu rượu."

Nói xong, hắn liền nằm trên ghế dài dưới tàng cây, vừa lung lay, vừa nhớ tới những lời nói kia của Khấu Thủ Tín, giải thích: "Không sai, chung phòng sinh con nên tính là công việc chủ yếu nhất của ta, ta cũng nên vì thế cố gắng luyện thể, tranh thủ biểu hiện tốt, nhưng vấn đề không phải ta không hoàn thành trách nhiệm, mà là đối phương không nguyện ý, vậy ta cũng nên tôn trọng đối phương, dù sao nàng là kim chủ của ta, đúng hay không?"

Nghĩ tới đây, hắn lại lắc đầu nói: "Thế nhưng, nếu không chung phòng, vậy giá trị của ta ở nơi nào? Ai. . . Ta tuy có thiên phú, nhưng khác nghề như cách núi, xem ra ta còn thực sự phải hảo hảo suy nghĩ một phen, xem như thế nào đảm nhiệm chức vị này."

Qua một hồi, Tịch nhi đi đến, "Cô gia, ngài muốn mứt hoa quả đây a."

"Thả xuống đây, thả xuống đây."

Quách Đạm vỗ vỗ bàn trà bên cạnh, đợi nàng buông xuống về sau, lại móc ra một mẩu bạc vụn, "Cho, cô gia thưởng ngươi."

Tịch nhi sững sờ, Quách Đạm chưa bao giờ cho nàng tiền thưởng, dù sao hắn ngay cả mình còn nuôi không nổi, có chút không biết làm sao nói: "Nô tỳ. . . Nô tỳ không thể nhận."

"Cầm, cầm." Quách Đạm trực tiếp nhét vào trong tay nàng, cười ha hả nói: "Gần đây phu nhân tăng tiền xài vặt cho ta, cô gia trong lòng vui vẻ. Ha ha!"

Tịch nhi mấp máy môi, đột nhiên thấy cô gia có chút đáng yêu, nín cười, hành lễ nói: "Tịch nhi đa tạ cô gia khen thưởng."

Đợi đến Tịch nhi lui ra về sau, Quách Đạm cầm một miếng mứt quả ném vào trong miệng, nhai mấy lần, đột nhiên lại lắc đầu: "Không đúng không đúng, mỗi cái ngành nghề đều phân chia ưu khuyết, tư chất không có gì đặc sắc thì dựa vào thể lực cùng bốc đồng, đây là dựa vào thanh xuân ăn cơm a (p/s: ý anh là trai bao đó), ta với tư cách tinh anh trong tinh anh, đương nhiên phải đi bền bỉ lộ tuyến, ta phải để nàng yêu ta, cam nguyện nuôi ta, mà không phải bởi vì lý do nào đó đặc biệt đột xuất. Thế nhưng. . . Thế nhưng Ngâm Sa nàng tựa hồ thích loại hình nam nhân vì sự nghiệp, nếu là đi thành công nam nhân lộ tuyến, vậy kia còn nàng chuyện gì, khẳng định là ta nuôi nàng, này là làm trái thiên ý, thế nhưng không được. . . Ai. . . Đây thật là mâu thuẫn nha! Quên đi, quên đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, vẫn là thật tốt hưởng thụ sinh hoạt, nàng muốn liền muốn, không cần coi như chim cô đơn." (P/s: Chết cười với đoạn này.)

Bạn đang đọc [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh của Nam Hi Bắc Khánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyMinhThuy88
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 246

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.