Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điểm dừng chân

Phiên bản Dịch · 1713 chữ

Mấy ngày nay bọn Trương Vân Xuyên vẫn trốn đằng đông nấp đằng tây, rất mệt mỏi.

Bây giờ tại ngôi làng nhỏ trên núi nơi tam thúc hắn sống, rốt cục có thể dừng lại lấy hơi.

Những ngôi làng nhỏ trên núi đều là những ngôi nhà đơn lẻ, nhà tam thúc hắn ở trên sườn núi.

Gia đình miền núi gần nhất với họ cũng bị ngăn cách bởi một khe núi.

Nhà tam thúc cũng không giàu có, chỉ có ba gian nhà tranh và mấy mẫu đất cằn.

Ngày thường đều đi săn trên núi để miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai.

Nhưng đối mặt với ba người Trương Vân Xuyên đến nhờ vả, tam thúc vẫn nhiệt tình chiêu đãi.

Trong nhà làm thịt một con gà, lại lấy một miếng thịt khô nấu, còn làm một nồi lớn cháo loãng.

"Ăn ngon, ăn ngon!"

Đại Hùng mấy ngày nay ăn gió nằm sương, ăn một bụng quả dại.

Giờ phút này đối mặt với đồ ăn nóng hổi, hắn cũng đang ngấu nghiến miệng, mồ hôi đầm đìa.

Trương Vân Xuyên và Trương Vân Nhi cũng đói bụng nên ăn cũng không kịp nhớ hình tượng.

"Tam thúc, còn đồ ăn không?"

Đại Hùng ăn ba chén lớn cháo loãng và nửa con gà, vẫn chưa hết thòm thèm.

"Có, có."

Tam thúc lập tức đứng lên cười nói: "Ta đi xới cho ngươi một bát."

"Đa tạ tam thúc."

Đại Hùng lau lau vệt nước trên khoé miệng, đưa bát cho tam thúc.

Tam thúc xoay người ra khỏi nhà.

"Lại xới một bát nữa."

Tam thúc đi tới phòng bếp, nói với tam thẩm.

"Còn muốn ăn?"

"Gã to con kia đều ăn ba bát cơm." Tam thẩm có chút bất mãn nói lầm bầm: "Trong nồi chỉ còn lại một chút để dành cho ngươi."

"Xới đi."

Tam thúc nói: "Người ta đường xa mà đến, chúng ta cũng không thể để người ta ăn không đủ no."

"Nhưng bọn họ cũng quá nhiều, một nồi cơm lớn cũng làm cho bọn họ ăn."

Tam thẩm tiếp nhận bát nói: "Ta thấy ăn xong bữa cơm này thì đuổi bọn họ đi thôi."

"Lương thực của chúng ta vốn không nhiều, hiện tại đột nhiên thêm ba miệng ăn, có thể không nuôi nổi a. . ."

"Lại nói, bọn họ giết người, một khi để nha môn biết bọn họ trốn trong nhà chúng ta, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy."

"Xuỵt, ngươi nhỏ giọng một chút."

"Tuy ta và lão nhị không qua lại thân thiết, nhưng đánh gãy xương liền với gân đây."

"Vân Xuyên là hài tử nhà lão nhị, lão nhị chết rồi, hai huynh muội Vân Xuyên bọn họ cũng không dễ dàng."

"Hắn nếu không phải cùng đường mạt lộ sẽ không tới nhờ vả chúng ta."

"Chúng ta đuổi bọn hắn đi, vậy bọn hắn có thể đi nơi nào?"

"Lẽ nào ngươi muốn trơ mắt nhìn bọn họ bị nha môn bắt đi chặt đầu sao?"

"Ta không phải ý này. . ."

Tam thúc nghiêm mặt nói với tam thẩm: "Tạm thời để bọn họ trốn trong nhà chúng ta đi, ngày mai để lão đại mang mấy tấm da bắt được đi bán trên trấn, mua một ít lương thực về."

"Mấy tấm da kia cũng đổi không được bao nhiêu lương thực a, bọn họ làm sao có thể ăn. . ."

"Ngươi sao mà lề mề." Tam thúc hơi không kiên nhẫn nói: "Đừng oán giận, nếu không có lương thực, ta sẽ nghĩ biện pháp."

Lúc tam thúc tam thẩm nói chuyện trong phòng bếp, Trương Vân Xuyên chuẩn bị đi múc cho mình một bát, cũng nghe được bọn họ nói chuyện.

Hắn bưng bát không, lặng yên không một tiếng động lui trở về trong phòng.

Tam thẩm nhanh chóng trở về với tam thúc.

"Trong nhà không có gì ngon chiêu đãi, cơm canh đạm bạc chiêu đãi không chu đáo, các ngươi chớ để ý."

Tam thẩm cười một đưa bát cháo cho Đại Hùng: "Nếu các ngươi không ăn no, ta lại đi nấu một ít."

"Tam thẩm, ta ăn no."

Trương Vân Xuyên nhìn thấy Đại Hùng muốn nói chuyện, cũng nháy mắt với hắn.

"Ta, ta cũng ăn no." Đại Hùng vội nói theo.

"Tốt, tốt, ăn no là tốt rồi." Trên mặt tam thẩm cũng hồi hộp, có vẻ rất cao hứng.

"Vậy được, các ngươi ăn trước, ta đi phòng bếp dọn dẹp một chút."

Sau khi tam thẩm bắt chuyện thì ra khỏi phòng.

"Cơm nước xong các ngươi cứ ở đây cố gắng nghỉ ngơi một chút."

Tam thúc ngồi trên băng ghế nói: "Đến nơi này, cứ xem như đến nhà mình, đừng gò bó, chỉ cần chờ ở nhà không ra ngoài, người ngoài không biết các ngươi trốn ở chỗ này. . ."

Lúc bọn Trương Vân Xuyên ở trong phòng vừa ăn vừa tán gẫu cùng tam thúc, ngoài khu rừng cách đó không xa xuất hiện hơn mười gã đàn ông mặc trang phục giang hồ.

"Ngũ gia, ba người họ Trương kia tiến vào một gia đình, cũng không còn đi ra." Một hán tử nói: "Đoán chừng có quen biết với gia đình này, phải dừng chân ở đây."

"Ống khói đều bốc khói, đoán chừng ở trong phòng thổi lửa nấu cơm đây."

"Lẽ nào gia đình này là thân thích của Trương Vân Xuyên?"

"Nhưng lúc hỏi thăm không nghe nói nhà bọn họ có một nhà thân thích như thế a."

Trương Vân Xuyên giết huyện úy đã gây nên náo động ở huyện Tam Hà.

Không chỉ nha môn phát động bộ khoái, Ninh Dương phủ càng điều động tuần bổ doanh hiệp trợ lùng bắt.

Bây giờ vì lùng bắt Trương Vân Xuyên, trong nha môn đã treo giải thưởng bốn trăm lượng bạc trắng.

Chính vì nha môn trắng trợn lùng bắt và treo giải thưởng khiến Trương Vân Xuyên này, một cu li nho nhỏ, đột nhiên trở thành một nhân vật nổi tiếng ở huyện Tam Hà và các vùng lân cận, cả phụ nữ trẻ em đều biết.

Có người đồn Trương Vân Xuyên mọc ra ba đầu sáu tay, khác nào quái vật.

Cũng có người đồn Trương Vân Xuyên là đại anh hùng giết quan trừ bạo.

Còn có người nói Trương Vân Xuyên là đầu lĩnh sơn tặc Cửu Phong Sơn, Vương gia và Phùng gia là thế lực bí mật của hắn.

Dù sao lời đồn liên quan tới Trương Vân Xuyên hiện đang bay khắp bầu trời ở huyện Tam Hà.

Gã râu ria rậm rạp hỏi thăm tình huống Trương Vân Xuyên một phen, cảm thấy đây là một hán tử có huyết tính.

Hắn phụng mệnh lệnh đại đương gia sơn trại đến huyện Tam Hà âm thầm chiêu mộ lưu dân để củng cố sức mạnh của họ ở Cửu Phong Sơn.

Hiện tại huyện Tam Hà có nhân vật số một như Trương Vân Xuyên, hắn tự nhiên cũng muốn thu vào dưới trướng.

Đâu đâu cũng có bộ khoái nha môn và con cháu bang phái đuổi bắt Trương Vân Xuyên, hắn cũng không dám làm bừa.

Vậy nên hắn chỉ có thể trốn trong bóng tối, tìm kiếm tung tích Trương Vân Xuyên.

Cũng may bọn họ số may, vẫn đúng là để bọn họ phát hiện tung tích của bọn Trương Vân Xuyên.

Nhưng bọn hắn cũng không tùy tiện hiện thân, để tránh gây nên hiểu lầm không cần thiết.

Dù sao bọn họ cũng là sơn tặc, cũng không biết Trương Vân Xuyên có phản cảm ghét bọn họ không.

"Mặc kệ, ngược lại Trương Vân Xuyên này ta nhất định muốn!"

"Đã thông báo cho ông chủ Tạ bên kia chưa?" Râu ria rậm rạp hỏi.

Sơn tặc nói: "Ông chủ Tạ nghe nói Trương Vân Xuyên chạy đến đây, đang mang theo gia đinh chạy về đằng này."

"Tốt lắm, trước tiên chúng ta trốn trong rừng đừng đi ra ngoài."

"Chờ lúc ông chủ Tạ qua bắt người, chúng ta lại đi cứu người."

"Ta nói Ngũ gia, chúng ta không phải muốn mời chào họ Trương sao, hà tất làm điều thừa đây." Một tên sơn tặc không rõ hỏi.

Râu ria rậm rạp cũng giơ tay và cho tên sơn tặc đặt câu hỏi một cái bốp.

"Ngươi có hiểu cái gì gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không?"

Bọn sơn tặc cũng đều nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu.

"Một đám ngu xuẩn." Râu ria rậm rạp cũng tức giận chửi rủa một tiếng.

Bọn sơn tặc cũng không buồn bực.

"Ngũ gia, vậy ngài nói cho chúng ta một chút chứ, vì sao kêu bên trong tuyết, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?"

"Đúng, đúng, nói một chút chứ."

Râu ria rậm rạp nhìn bọn họ một chút, lúc này mới hắng giọng một cái.

"Các ngươi đã muốn nghe, vậy gia sẽ nói cho các ngươi một chút."

Bọn sơn tặc cũng đều dựng thẳng lên lỗ tai.

"Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tức là ở thời điểm người ta cần giúp đỡ nhất, ngươi đưa tay ra giúp họ."

Râu ria rậm rạp giải thích nói: "Chờ một lúc ông chủ Tạ tới bắt Trương Vân Xuyên, Trương Vân Xuyên nhất định sẽ bị ngăn chặn, đến lúc đó, lên trời không đường xuống đất không cửa."

"Chúng ta vào lúc này đi ra ngoài đánh đuổi người của ông chủ Tạ, cứu bọn họ, vậy chúng ta chính là ân nhân của Trương Vân Xuyên."

"Nếu là ân nhân, vậy chúng ta mời hắn lên núi, hắn nhất định sẽ không từ chối."

Một sơn tặc gãi đầu một cái nói: "Nhưng vì sao chúng ta không trực tiếp đi mời hắn lên núi nhập bọn đây?"

Râu ria rậm rạp tức giận đến trực tiếp đạp hắn một cước bay ra ngoài.

"Người ta và ngươi lại không quen, vì sao phải cùng ngươi lên núi."

"Ngu xuẩn."

Bạn đang đọc Đế Quốc Đại Phản Tặc (Dịch) của Bạch Sắc Cô Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi arata1592000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.