Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh Sáng của Đảng

Tiểu thuyết gốc · 1544 chữ

Chương 19: Ánh sáng của Đảng

Rơi xuống tại một bãi đất trống cách nhà của Dược lão khoảng 30 mét, ngoại trừ cái mông ra, cơ thể của hắn không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào.

Trần Thiên đứng dậy, hai tay xoa xoa lấy cái mông ê ẩm, sắc mặt nhăn nhó, còn miệng thì há hốc:

- Lão quỷ này. Có gì thì từ từ nói, chưa gì đã cho mình một cước đau đến mức muốn phi thăng lên Tiên giới.

Đột nhiên, một rạch sáng lóe lên và chiếu rọi khắp bầu trời u ám ấy. Ngay sau đó, một tiếng “đùngggggg” chấn động trời đất vang lên.

Trần Thiên giật nảy mình khi nghe thấy thanh âm này. Nhưng rất nhanh, tinh thần của hắn hồi phục khi cảm nhận được vài giọt nước bay vào mặt.

- Mưa?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu hắn thì tiếng “rì rào~ rì rào” vang lên khắp vùng không gian này.

Ngẩng đầu lên nhìn vô số hạt mưa từ trên những áng mây đen rơi xuống mặt đất, Trần Thiên khẽ giang rộng hai tay ra bắt lấy chúng.

Cảm nhận từng hạt mưa mát lạnh rơi vào người, hắn dường như đã quên mất chuyện bị Thiên Lôi dòm ngó.

Chỉ vài cái mắt, cả người của Trần Thiên ướt đẫm. Mặc dù vậy, hắn vẫn đứng ngây người ở đó và nhìn lên bầu trời.

Một cơn mưa đầu mùa hạ luôn là món quà lớn nhất mà ông Trời dành cho những người nông dân.

Mỗi khi nó đến, cả gia đình hắn lại có một bữa cơm tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

Nhớ lại một ít chuyện cũ ở Trái Đất, thanh âm mang mác buồn hòa lẫn cùng tiếng mưa rơi vang lên:

- Bố mẹ, hai ngươi có khỏe không?

Hít sâu một hơi, Trần Thiên khẽ đưa tay lên mặt và gạt đi những giọt nước mưa ấy.

Một giờ trôi qua. Những giọt mưa cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất.

Những áng mây đen kia cũng không còn đọng nước, chúng nó lại lần nữa quay trở về dáng vẻ ban đầu.

Rất nhanh, vô số tia nắng ấm áp của Mặt Trời lại chiếu sáng khắp cả không nơi đây.

Từ ấy trong lòng Trần Thiên bừng nắng hạ, Mặt Trời chân lý chói qua tim.

Trần Thiên đưa tay phải lên trán thực hiện động tác chào cờ.

Nhìn trực tiếp lên Mặt Trời, lòng hắn tự nhủ:

- Đúng vậy! Có Đảng tiếp thêm sức mạnh, mình có thể làm được.

Chỉ sau một giây nhìn trực tiếp vào Mặt Trời, hai mắt của hắn đau nhức kinh khủng.

Cảm nhận nỗi đau này, Trần Thiên liền nhắm hai mắt lại và vỗ vào đầu mình một cái thật mạnh, nói:

- Ngu dốt! Mắt thường làm sao có thể nhìn trực tiếp vào ánh sáng của Đảng. Bản thân phải dùng con tim cảm nhận mới đúng.

- Trần Thiên, ngươi điên hay sao mà dùng mắt thường nhìn trực tiếp vào Mặt Trời? Não của ngươi bị ún nước mưa rồi hả?

Thanh âm của Dược lão văng vẳng bên tai đã kéo tầm hồn của hắn về với thực tại.

Trần Thiên mở mắt ra nhìn, chợt thấy ông ấy đang bay phấp phới tới.

Lúc này, cả người của ông nguyên một sét đồ trắng tinh, còn râu tóc thì bạc phơ đang bay phấp phới trong gió.

Nếu cho Dược lão cầm một cây phất trần, thì có khi hắn nhầm tưởng ông ấy là ông Bụt trong các câu truyện cổ tích mất.

Hồi phục tinh thần, hắn mỉm cười và gãi gãi đầu, nói:

- Dược lão! Nhìn ông cứ như một Tiên Nhân.

Vừa tiếp đất, Hoàng Dược nghe vậy bèng vuốt râu mỉm cười, đáp:

- Haha! Chuyện này còn quá sớm. Trước mắt, ngươi cứ luyện võ đi đã.

- Nói đi, sau khi độ kiếp mưa, ngươi ngộ ra cái gì mà đứng như trời trồng nhìn lên Mặt Trời thế?

Gương mặt của Trần Thiên lộ vẻ bối rối khi nghe ông hỏi vậy. Hắn gãi gãi đầu đáp:

- Dạ không gì đâu. Chẳng qua cháu rất hiếu kỳ, vì sao cứ nhìn trực tiếp lên Mặt Trời là hai mắt lại đau rát thôi ạ.

Nghe hắn nói vậy, Dược lão khẽ hừ một tiếng và phất tay, nói:

- Hừ! Ngươi không nói thì thôi.

- Dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nên ta cũng không quan tâm cho lắm.

- Về nghỉ ngơi cho thật tốt, mai chúng ta sẽ bắt đầu.

Dứt lời, ông xoay người lại và bay trở lại vào nhà.

Thấy thế, Trần Thiên lè lưỡi trêu. Chợt nhớ ra gì đó, hắn lập tức hô to:

- Dược lão! Khi dựng lại nhà, ông có thấy một quyển sách nào ở trong cái phòng chứa thùng nước thuốc không?

Thanh âm của ông liền vang lên ngay khi lời hắn vừa dứt:

- Ý ngươi là quyển sách này?

Xoay người lại, Dược lão móc từ trên người ra một quyển khá to và trông rất cũ kỹ.

Thấy quyển sách này, Trần Thiên gật gật đầu.

Hắn vừa chạy tới vừa nói:

- Dạ đúng quyển này rồi ạ.

- Quyển sách này, cháu lấy từ trong phòng của ông. Nhưng dù cháu dùng lực như thế nào đi chăng nữa, nó vẫn không chịu mở ra.

- Ông có thể mở nó ra được không?

Nghe vậy, Dược lão nhíu mày và nhanh chóng đáp lại:

- Ta có khác gì ngươi đâu.

Ngay cả ông ấy cũng không thể mở ra quyển sách này, Trần Thiên mở to mắt lộ vẻ không thể tưởng được.

Thấy biểu cảm trên mặt hắn, ông như cười như không đáp:

- Nếu ta mà mở nó ra được, thì giờ này đã thành Tiên.

Nghe ông nói thế, hai mắt của Trần Thiên bỗng sáng rực. Nhưng rất nhanh chóng, hắn thu hồi dáng vẻ tham lam lại và tò mò hỏi:

- Mở ra thì thành Tiên? Sao ông biết chuyện này?

- Với lại, quyển sách này còn có tác dụng gì khác không ạ?

Nhìn dáng vẻ của Trần Thiên, Hoàng Dược không một chút do dự liền vứt quyển sách này vào tay hắn và đáp:

- Ta cũng không biết tác dụng của nó là gì.

Bắt lấy quyển sách, hắn lại bắt đầu đánh giá và săm soi từng chi tiết bên trên.

- Vào 30 năm trước, ta bắt gặp một người bị thương sắp chết. Sau khi giúp hắn giữ được chút hơi tàn, người nọ nhờ ta chăm sóc gia đình của hắn và đưa cho ta quyển sách này thay việc trả ơn.

- Hắn nói rằng “chỉ cần mở được quyển sách này thì sẽ thành tiên”. Nói xong câu đó, hắn ta trút hơi thở cuối cùng và ra đi.

Giọng của ông lại tiếp tục vang lên:

- Mặc dù trong suốt 30 năm qua, ta không thể mở được nó và ta cũng không biết quyển sách này có thể giúp một người thành Tiên được hay không. Nhưng bản thân ta có thể chắc chắn một điều, nó không phải một vật bình thường.

- Minh chứng là nó đã bị Thiên Sát Hỏa thiêu đốt, nhưng trên trang bìa vẫn không có lấy một chút cháy sạm nào.

Nghe đến đây, Trần Thiên ngẩng đầu lên nhìn Dược lão và cười hì hì đáp:

- Dược lão! Ông cho cháu quyển sách này nhé? Cháu cực kỳ hứng thú với nó.

Hoàng Dược xua tay và khách khí đáp lại:

- Quyển sách này ở bên cạnh ta cũng không có tác dụng gì.

- Thôi! Ngươi lấy về mà nghiên cứu. Biết đâu ngươi lại có duyên với nó.

Tuy Dược lão nói vậy nhưng hắn vẫn nhìn ra được trong ánh mắt của ông vẫn tràn đầy sự tiếc nuối và thất vọng.

Trần Thiên nhanh chóng cất quyển sách này vào trong ngực. Sau đó, hắn cúi người và thành kính nói:

- Đa tạ Dược lão!

- Nếu sau này mở được nó, thì cháu sẽ cho ông xem cùng.

Hoàng Dược khẽ mỉm cười, sau đó xoay người lại và đi vào nhà. Trước khi bước vào bên trong, giọng của ông vọng ra:

- Ngươi cũng biết Tiên là do người bình thường tu luyện mà thành.

- Vậy nên cũng đừng dồn hết tinh lực lên quyển sách này. Kẻo có ngày, ngươi quay đầu lại thì thấy có rất nhiều thứ rời xa mình.

Nhìn bóng lưng Dược lão đã khuất, Trần Thiên hí hửng nghĩ thầm:

- Với tư cách là một người hiện đại đọc không biết bao nhiêu tác phẩm tiên hiệp và còn tự bản thân thử nghiệm cảm giác xuyên không, mình có thể chắc chắn chín phần mười đây là một bảo vật kinh thiên động địa.

- Phải biết rằng, main rất thường hay nhặt hoặc nhận được những món đồ như thế này ở map tân thủ.

Lại lấy quyển sách ra săm soi nghiên cứu, hắn mỉm cười và nói:

- Hy vọng mi không làm cho ta thất vọng.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.