Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi là ai?

Tiểu thuyết gốc · 1585 chữ

Chương 17: Ngươi là ai?

Một cơn ác mộng đẹp xuất hiện trong đêm tối.

Trần Thiên muốn thức tỉnh nhưng không thể đánh bại trái tim mình.

Trong giấc mơ ấy, người như là một hố đen không đáy. Còn hắn thì mất đi trọng lực và chống cự trong vô vọng.

Ý thức bản thân cùng với từng nhịp đập cơ thể, tất cả đều được kiểm soát bởi sự hấp dẫn của người.

Sức hút của người là một mê cung nguy hiểm khiến hắn không thể tìm thấy lối thoát.

Người đã chiếm lấy trái tim của hắn và đã khiến hắn trở nên điên cuồng.

Trần Thiên nhìn bóng lưng đang sở hữu mái tóc trắng bạc óng ánh ngang lưng ấy, thì thào:

- Ngươi là ai?

Nghe hắn nói, hai bờ vai nhỏ ấy run run, thanh âm âm u như đến từ chốn mười tám tầng địa ngục vang vọng khắp không gian trắng xóa này:

- Ta là ai? Hihihi!

Lời vừa dứt, bỗng hai tay của bóng dáng ấy đưa lên và ôm chặt lấy đầu của mình. Người này vừa ôm đầu, vừa nói to:

- Ta là ai? Ta là ai? Ta là aiiiiii?

Trần Thiên vẫn luôn dồn hết sự chú ý của bản thân về thân ảnh màu trắng ấy. Đột nhiên, hắn chớp mắt một cái.

Khi mở mắt ra, một gương mặt không còn nguyên vẹn và dính đầy máu thịt be bét xuất hiện trước mặt hắn.

Mắt thường đối mắt đen sẫm như máu bầm, đồng tử của hắn co lại. Trong khoảnh khắc đó, hắn sợ tới mức điếng hồn và cứng đơ cả người.

Bỗng cái miệng của nó há to ra, bốn răng nanh sắc nhọn lóe sáng, cái lưỡi đỏ tươi như máu ngoe nguẩy và bắt đầu lè dài ra bên ngoài.

Liếm lên mặt của Trần Thiên một cái, giọng âm u kia lại được cất lên:

- Ta là ác ma đến từ thiên đường.

Dứt lời, lưỡi của con quỷ này liếm chầm chậm từ trên mặt xuống tới vùng cổ phải của hắn.

Nước dãi của nó đỏ như máu dính trên nửa gương mặt của Trần Thiên trông cực kỳ ghê rợn.

Như dò la được gì đó, nó há mồm ra hết cỡ và “phụpp”.

- Khôngggggggggggggg!

Trần Thiên đang nhắm mắt nằm ở trên giường bỗng nhiên bật người dậy và hét to.

Tinh thần còn chưa kịp phục hồi, thì hắn đã nghe giọng nói to mang theo mấy phần vui mừng từ xa vọng lại:

- Thằng nhóc ngươi tỉnh rồi đó à? Gâu gâu…

Lời vừa dứt, hai cánh cửa phòng của hắn bị đá bay vào trong.

Nhìn bóng dáng của Dược lão và Tiểu Hoàng ở ngoài cửa, Trần Thiên mới bừng tỉnh.

- Hóa ra là mơ. Làm mình sợ chết khiếp.

Từ trong suy nghĩ đi ra, hắn lau đi mồ hôi ở trên mặt và đứng lên đi ra khỏi giường.

Bỗng nhiên, Trần Thiên cảm thấy có gì đó sai sai. Hai mắt của hắn liền liếc xuống nhìn xuống bên dưới.

- Cảm giác này, cảm giác này, cái cảm giác này…

Để chứng minh suy nghĩ của bản thân đúng, Trần Thiên bắt đầu nhảy nhảy, đi đi, chạy chạy ở trong phòng.

Thấy thằng nhóc hớn hở kiểm tra chân, trong lòng của Hoàng Dược cũng vui lây. Nhưng ngoài mặt, ông vẫn tỏ như cười như không đi tới cái bàn gỗ mới toanh ở trước mặt và ngồi xuống ngắm nhìn.

Còn Tiểu Hoàng thì vẫy đuôi đi tới bên cạnh của hắn và kêu “oẳn oẳn”.

Nghe thấy tiếng kêu tan thương của Tiểu Hoàng, Trần Thiên mới bừng tỉnh. Hắn từ trong cơn sung sướng vui mừng đi ra và nhìn nó.

Lập tức, hắn cười “ha hả” và cúi xuống ôm Tiểu Hoàng lên.

Dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Dược lão, hắn hỏi:

- Dược lão! Sao nó lại như thế này?

Miệng của Trần Thiên bỗng nhiên cứng lại khi nhìn vào gương mặt nhăn nheo và già nua thêm chục tuổi ấy.

Khoảnh khắc đó, cơn vui sướng trong hắn không cánh mà bay.

- Dược lão!

- Vì sao ông lại trở nên già nua như vậy?

- Vì sao lông của Tiểu Hoàng bị cạo hơn phân nửa?

- Vì sao chân phải của con hết bị què?

- Vì sao căn phòng của con lại thay những khúc gỗ mới?

- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Bị tên đệ tử hỏi liên tục năm câu, Hoàng Dược vuốt rầu và mỉm cười đáp lại:

- Tất cả đều do ngươi mà ra. Chẳng lẽ ngươi không nhớ gì sao?

Nghe thế, Trần Thiên đưa tay chỉ vào mình và nhíu mày hỏi lại:

- Do cháu? Nhưng cháu không biết gì cả?

Đột nhiên, một loạt ký ức truyền vào não của Trần Thiên khiến cho hắn choáng váng xây xẩm mặt mày.

Gần một phút sau, sắc mặt của hắn mới hồi phục lại như cũ, cơn đau đầu cũng vơi đi.

Và rồi hắn vỗ vào đầu một cái và nói:

- Cháu nhớ ra rồi. Sau khi bái ông làm sư phụ, ông cho cháu uống trà. Sau đó một cơn đau nhức ập đến, cháu không thể chịu nổi nên đã hôn mê bất tỉnh.

- Nhưng tất cả chuyện này có liên quan gì đến cháu?

….

Sau một hồi được Dược lão giải thích và kể lại tất cả mọi chuyện từ a đến z cho mình biết, Trần Thiên há hốc mồm nghĩ:

- What the hell?? Võ giả kiểu gì mà chơi luôn cả phong ấn và Dị Hỏa thế?

- Khoan đã! Trong cơ thể mình đang phong ấn một quỷ. Nói như vậy, giấc mơ đó…

Vừa cố gắng nhớ lại gương mặt của con quỷ trong giấc mơ, cơ thể Trần Thiên run rẩy cực độ, còn trái tim thì đập “thình thịch” một cách dữ dội.

- Ôi mẹ ơi! Phim ma thái lan bất quá cũng chỉ như vậy.

- Này Trần Thiên, ngươi đang nghĩ mà mặt mày tái nhợt như trúng tà thế?

Thanh âm của Dược lão vang lên khiến hắn từ trong suy nghĩ tỉnh lại.

- Dạ không có gì! À mà Dược lão, khi nào cháu có thể giải phong ấn và sử dụng Thiên Sát Hỏa?

Nghe thế, Hoàng Dược hơi trầm mặt lại, đáp:

- Ít nhất! Ngươi phải đạt tới cảnh giới Nghịch Chuyển Càn Khôn thì mới có thể điều khiển được nó.

- Nếu dưới cảnh giới này mà ngươi mạo muội giải phong ấn, thì chỉ có một kết cục duy nhất. Đó là chết!

Trần Thiên nghe tới đây liền chen lời đáp lại:

- Nghịch Chuyển Càn Khôn? Cảnh giới này có cao hơn cảnh giới hiện giờ của ông không?

- À đúng rồi! Võ giả gồm có những cảnh giới nào vậy ông?

Biết rằng thằng nhóc sẽ hỏi như vậy, Hoàng Dược nhanh chóng đáp lại:

- Trong gần 500 năm trở lại đây, võ giả chỉ còn tồn tại 10 cảnh giới.

- Cảnh giới đầu tiên là Võ Sĩ. Đây là cảnh giới nhập môn của võ giả. Cảnh giới này chủ yếu là luyện sức mạnh nên thực lực của một Võ Sĩ sẽ mạnh hơn so với người bình thường một ít.

- Cảnh giới thứ hai là Võ Sư. Cảnh giới này bắt đầu chạm vào phần da lông của võ học, nên thực lực của một Võ Sư sẽ bằng hai Võ Sĩ.

- Cảnh giới thứ ba là Đại Võ Sư. Để đạt cảnh giới này, Võ Sư không chỉ thuần thục phần da lông của võ học, mà còn phải luyện thêm về thính giác.

- Cảnh giới thứ tư là Võ Tông. Thứ năm là Võ Tôn.

- Thứ bảy là Đăng Phong Tạo Cực. Thứ tám là Vũ Luyện Điên Phong. Thứ chín là Nghịch Chuyển Càn Khôn. Và cuối cùng là Nhập Đạo.

Nghe tới đây, Trần Thiên lộ ra vẻ thất vọng. Hắn cứ ngỡ cảnh giới Nghịch Chuyển Càn Khôn ở bậc thấp.

Ai mà ngờ được, cảnh giới này lại là cảnh giới gần cuối cùng trong tầm hiểu biết của Dược lão.

- Haizz! Từ Võ Tôn, Dược lão mất 45 năm mới đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực. Còn mình phải luyện tới bao lâu mới có thể giải phong ấn Thiên Sát Hỏa?

- 100 năm… 200 năm..

- Sợ chưa đạt tới cảnh giới đó, mình đã chết già mất tiêu rồi.

Đột nhiên, hắn nhớ tới lời của ông “Đạo Đạo Quy Nhất”.

Giây phút này, ấn tượng về võ đạo trong lòng hắn bỗng tăng mạnh.

- Đúng vậy! Tiên là do tu luyện mà thành. Vậy thì mình tu võ cũng có thể thành Tiên.

- Mà đã thành Tiên thì kiểu gì thọ nguyên cũng tăng.

- Nhìn Dược lão kìa, năm nay ông 75 tuổi. Tuy nhiên sau khi trao vài chục năm thọ nguyên cho Thi Quỷ, thì tuổi thật hiện của ông đã gần 100.

- Nhưng nhìn xem, có ai thấy ổng giống ông già 100 tuổi gần đất xa trời ở Trái Đất không?

Nhìn vẻ mặt của thằng nhóc dường như ngộ ra vấn đề gì đó, Hoàng Dược khẽ mỉm cười và rời đi.

Trước khi đi ra khỏi cửa, thanh âm của ông vang lên:

- Nghỉ ngơi cho thật tốt. Ngay mai, ta sẽ bắt đầu huấn luyện ngươi.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.