Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bái Sư

Tiểu thuyết gốc · 1594 chữ

Chương 14: Bái Sư

Trước quá khứ huy hoàng của Dược lão, Trần Thiên cảm thấy đồng cảm vô cùng. Hắn chợt liên hệ với bản thân mình:

- Nếu mình ở trong hoàn cảnh đó, thì bản thân sẽ làm gì?

- Chắc có lẽ mình cũng sẽ giống như ông, hằng ngày dùng sự gian khổ trong quá trình luyện võ để quên đi những ký ức đau thương ấy.

- Thực lực vi tôn! Nắm đấm của mình không mạnh, thì bản thân đừng bao giờ nhắc tới chuyện đời bất công nên cộng lông không bao giờ thẳng.

Bỗng Trần Thiên cảm nhận được một ánh nhìn “hả~ hê” đến từ vị trí của Dược lão. Và rồi bản thân ngửi thấy mùi chua chát đâu đây, hai mắt của hắn nheo lại nhìn ông và nói:

- Dược lãoooooo! Đừng nói là ông muốn biến cháu thành phiên bản thứ hai của ông?

- Như vậy là ác lắm, ông có biết không?

Dược lão bật cười “khặc ~ khặc” khi nghe hắn nói. Ngồi xuống ghế, ông lại hớp một ngụm trà và ngắm trời ngắm đất.

Thấy thế, Trần Thiên chỉ biết nôn lại một câu:

- Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác. Hèn gì, chân ái thì lấy người khác, còn vợ con thì đầu thai chuyển kiếp.

Tức nhiên, hắn cũng không có ngu ngốc thốt câu này ra trước mặt của Dược lão, trừ khi hắn chê mạng mình dài.

Bỗng Dược lão liếc sang Trần Thiên, một cỗ uy áp vô hình xuất hiện khiến cho lồng ngực của hắn dường như muốn vỡ ra, còn nội tạng thì trào ngược.

Trước ánh mắt đầy sát khí ấy, Trần Thiên dường như cảm thấy tất cả bí mật của mình đều bị ông nhìn thấu.

Không thể chịu được nữa, hắn hộc máu và phải khụy gối quỳ xuống đất. Lúc này, hắn cảm thấy uy áp lên bản thân giảm đi khá nhiều.

Thấy vậy, Hoàng Dược mới hừ lạnh và lạnh lùng nói:

- Hừ! Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi nên mới tác hợp phần tình cảm này.

- Nếu ngươi muốn trở thành võ giả, thì đầu tiên cần phải dẹp ngay cái thói sống sung sướng an nhàn ấy.

Tạm bỏ cơn đau qua một bên, Trần Thiên nghe ông nói vậy bèn lộ vẻ vui mừng cực kỳ thật trân.

Gạt đi vết máu ở khóe miệng, hắn hỏi:

- Dược lão! Nói như vậy, ông đồng ý nhận cháu làm đệ tử?

Nhìn vẻ mặt giả trân của tên nhóc này, Hoàng Dược nhếch môi cười lạnh. Ông lại phóng xuất uy áp mạnh hơn.

- Rầmmmmm!

Ngay lập tức, cái bàn nước nổ tan tành, còn Trần Thiên thì nằm im dưới mặt đất. Nhìn thằng nhóc khổ sở không thể ngẩng cái mặt lên nổi, ông lạnh lùng đáp:

- Ngươi cũng thông minh đấy.

- Ta biết mộng của ngươi là Tiên. Nhưng chắc gì cơ thể ngươi đã có linh căn?

- Vậy nên ngươi hãy dẹp bỏ ý nghĩ đó đi và ngoan ngoãn trở thành một bậc chí tôn võ giả.

- Mặc dù thực lực của võ giả kém xa so với tiên nhân. Nhưng đạo đạo quy nhất, trăm sông đổ về một biển, mọi con đường đều quy về một hướng.

- Chưa luyện tới cấp độ cuối cùng, chưa biết ai hơn ai. Nên ngươi cũng đừng khinh thường võ giả.

Cảm nhận sát khí trong lời nói của ông, thân thể của Trần Thiên run lên “bần~ bật”.

Kể từ khi gặp ông, đây là lần đầu tiên hắn mới cảm nhận được một ít thực lực của Đăng Phong Tạo Cực.

Bản thân không biết ông ấy đã tung hết sức vào trong uy áp này chưa, tuy nhiên bao nhiêu đó cũng đã làm cho não hắn chấn động không ngừng.

Mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều điều muốn phản biện lại lời của Dược lão, nhưng suy đi ngẫm lại, hắn thấy cũng có lí. Vì vậy, hắn đành im lặng tiếp thu những lời này.

- Dạ cháu hiểu rồi. Ông có thể thu uy áp lại được không ạ?

Lời hắn vừa dứt, uy áp theo đó cũng tan biến.

Ngay lập tức, thanh âm trịnh trọng nghiêm túc và mang đầy vẻ uy bức vang lên bên tai hắn:

- Trần Thiên, ngươi còn không mau quỳ xuống?

Chỉ chờ có vậy, hắn liền bò tới dưới chân của Dược lão.

Phủi một ít bụi bậm dính trên quần áo, hắn khụy gối, ôm quyền và nói to:

- Đệ tử Trần Thiên bái kiến Sư Phụ.

Ngay khi lời của Trần Thiên vừa dứt, Dược lão đã cầm lấy chén trà đang bốc khói nghi ngút đưa cho hắn và nói:

- Uống hết chén trà này, ngươi sẽ là Đệ Tử đời thứ chín của Hỗn Nhiên Tông.

Thấy chén trà này, hắn cực kỳ thắc mắc:

- Ủa! Bàn với bình trà đã nổ tan tành rồi, ông ấy kiếm đâu ra một chén trà còn nóng nghi ngút khói thế kia?

Dẹp bỏ nghi vấn sang một bên, Trần Thiên vừa chạm lấy chén trà, sắc mặt của hắn thoáng đổi, còn tay thì lập tức rụt lại. Bởi vì chén trà này quá nóng.

Thấy hắn do dự, Dược lão hừ lạnh, nói:

- Ngươi không nhận cũng phải nhận. Cho ngươi năm giây.

- 1..

- 2..

Trước sức ép của ông, hắn cắn chặt hai hàm răng, đưa tay ra nhận lấy chén trà này.

Ngay lập tức, mặt của hắn nhăn như khỉ ăn ớt, còn đôi tay thì run rẩy kịch liệt. Chưa đầy ba nhịp hô hấp, những ngón tay của hắn nhanh chóng rơi vào trạng thái bỏng đỏ.

- Mình còn bị luộc trong nước sôi 100 độ, thì dăm ba mấy chén trà này có hề chi?

Lời thì thầm vừa dứt, Trần Thiên liền há cái miệng to hết cỡ và đổ hết nước trà vô mồm.

- Ựccccc!

Trần Thiên nhìn Dược lão, Dược lão nhìn hắn.

Khoảnh khắc đó, hắn biết rằng bản thân có thể phun lửa.

- Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!

Trần Thiên gào thét to đến mức như thể bản thân chưa bao giờ được mở miệng. Hắn hét lên thiếu điều muốn bay luôn cục lợi trong cổ họng.

Tuy rằng gào to vậy, nhưng hắn kêu trời thì trời không thấu, kêu đất thì đất chẳng nghe. Tất cả mọi vật đều không quan tâm, mặc cho hắn ôm lấy cổ họng và cái bụng của mình qua lăn lại trên mặt đất.

Nhưng đó chưa phải điều tồi tệ nhất.

Chỉ một giây sau, nước trà bắt đầu ngấm. Thất khiếu của Trần Thiên lập tức chảy máu.

Cái cảm giác thống khổ này, hắn cảm thấy đau đớn gấp trăm vạn lần so với việc ngâm nước thuốc.

Để có thể miêu tả được nó, hắn chỉ có thể nói được rằng bản thân đang nằm trong một dòng dung nham nóng chảy.

Mỗi một nhịp hô hấp trôi qua, ý định cắn lưỡi tự sát càng ngày hiện càng rõ.

Không thể chịu đựng được nỗi thống khổ này nữa, Trần Thiên quyết định đưa lưỡi vào răng.

- Phụpppp!

Một ngụm máu đen từ trong miệng hắn phun ra. Ý thức mất dần.

Hắn muốn cắn lưỡi tự sát nhưng ngụm máu kia đã ngăn hành động cắn lại. Sau đó, hắn liên tục phun máu đen và rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Nhìn thằng nhóc bất tỉnh, sắc mặt của Hoàng Dược lộ nét ngưng trọng. Bởi vì, chính bản thân ông là người hiểu rõ hơn ai hết về sự thống khổ mà thằng nhóc này đang cam chịu.

Năm xưa khi bản thân bái sư gặp tổ, sư phụ cũng chỉ dám cho ông dùng Huyền Nhiên Dịch. Vậy mà cái cảm giác đau rát như bị thiêu trên lửa ấy, ông vẫn nhớ tới tận xương tủy.

Mỗi khi nhớ lại nó, bản thân lại thầm rùng mình một cái.

Bỗng Hoàng Dược nhìn thấy cơ thể của Trần Thiên bốc lên một ngọn lửa màu đỏ sẫm. Nhưng ngay sau đó, một làn khí đỏ đen theo từng lỗ chân lông của hắn bay ra và nhanh chóng bao phủ cả cơ thể hắn lại.

Chưa đầy một cái chớp mắt, Trần Thiên đã trở thành một hỏa nhân.

Chứng kiến điều này, Hoàng Dược run sợ hét to:

- Thiên Sát Hỏa!

Lập tức, ông liền nhảy lùi ra xa 50 mét.

Cảm thấy không còn bị ảnh hưởng bởi sức nóng của ngọn lửa này, Hoàng Dược mới dừng lại.

Nhìn ngọn lửa màu đỏ sẫm ấy, ông nuốt một ngụm nước bọt, cơ mặt thì co lại lộ vẻ sợ hãi lẫn tham lam, còn miệng thì há hốc thì thầm:

- Đúng như lời Tổ Sư đã để lại. Thiên Nhiên Dịch được thai nghén từ Thiên Sát Hỏa, nên người phục dụng nó có khả năng sở hữu một phần năng lực của Thiên Sát Hỏa.

- Thật không ngờ thằng nhóc Trần Thiên may mắn tới vậy. À ùm, cũng không đúng, người bị Thiên Lôi đánh mà không chết thì tức nhiên toàn là quái nhân.

Lại nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt ông lóe sáng nhìn Trần Thiên, thì thầm:

- Nhóc! Con phải cố gắng chịu đựng. Chỉ cần vượt qua kiếp này, tương lai sau này của con chắc chắn sẽ vượt xa ta rất nhiều.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.