Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đẩy thuyền

Tiểu thuyết gốc · 1621 chữ

Chương 12: Đẩy thuyền

Trước ánh mắt ngơ ngác của cô công chúa, ông nhìn xa xăm về phía chân trời ấy và nói:

- Ta hơi mệt. Ngươi cũng nên đi tìm kiếm Tiên Nhân, kẻo muộn.

Biết rằng tiền bối đang đuổi khéo mình, Vương Kiều Linh lập tức thu hồi ánh mắt ngơ ngác lại.

Nhìn ông ta, nàng như nhớ ra gì đó, liền mím chặt môi, nói:

- Tiền bối! Hồi nãy, tiểu nữ có nghe ngài đề cập đến việc gặp Tiên Nhân.

- Ngài có thể chỉ cho Kiều Linh biết nơi ở của vị Tiên Nhân đó được không?

Hoàng Dược không bất ngờ trước câu hỏi này. Ông lại hớp một ngụm trà và nói:

- Ngươi muốn cứu bản thân, hay là cứu lấy phụ mẫu của mình?

Nghe câu hỏi này, Vương Kiều Linh ngừng rơi lệ. Nàng thật sự không biết trả lời như thế nào cho thỏa đáng.

Nàng càng muốn đưa ra đáp án cho câu hỏi này, thì càng cảm thấy đầu mình rối như tơ.

Cắn một bên môi, nàng bối rối đáp:

- Tất nhiên..tất nhiên, tiểu nữ muốn cứu cả hai. Thế nên, Kiều Linh mới đi tìm Tiên Nhân.

Nghe con bé đáp, Hoàng Dược lắc đầu, giọng nói mang nét man mác buồn vang lên:

- Trên đời này làm gì có chuyện như ý muốn của bản thân.

- Haizz! Ví dụ ta có cách cứu ngươi thoát một kiếp này.

- Vậy còn phụ mẫu của ngươi thì sao?

- Nếu ngươi không được gả cho Yết Hàn, thì quốc gia của ngươi sẽ bị xâm lược. Dòng Tộc của ngươi thì đắc tội với Tiên Nhân.

- Khi đó, phụ mẫu của ngươi chắc chắn sẽ chết, dòng tộc thì sẽ bị đày đọa, còn con dân thì sống không bằng chết.

- Vậy ngươi sẽ lựa chọn như thế nào? Hy sinh bản thân để cứu phụ mẫu, hay tiếp tục sống và phó mặc sự sống chết của họ?

Nói tới đây, ông ngừng lại. Nhìn vào đôi mắt đỏ au trừng lớn và đang dao động mạnh đó, ông thầm cười lạnh.

Vừa nghe Tiền Bối có cách cứu mình, Kiều Linh như đang đuối nước vớ được phao cứu mạng.

Tuy nhiên, những lời sau đó của ông giống như một cây kim đâm thủng chiếc phao ấy.

Cứ ngỡ đã được cứu, nhưng chỉ trong chớp mắt, bản thân lại phải đối diện với tử thần.

Lúc này, Kiều Linh câm nín. Nàng sợ lắm, sợ đưa ra câu trả lời lắm.

- Trước giờ, mình chưa bao giờ đặt bản thân vào trong tình thế này. Bây giờ nghe lời của tiền bối nói, mình cảm thấy bản thân có chút ích kỷ.

Giây phút đó, Kiều Linh cũng cảm thấy cực kỳ bất lực.

Mặc kệ cái nhìn của Tiền Bối, nàng ngã ngửa ra sau và nằm trên mặt đất.

Lập tức, từng tia nắng vàng ấm áp nhanh chóng chiếu rọi khuôn mặt xinh xắn nhem nhúa đẫm lệ ấy.

Cảm nhận những tia nắng hạ ấm áp, cánh tay của nàng vươn lên muốn bắt lấy nó.

Mặc dù bản thân đã dùng đủ mọi biện pháp. Nhưng đến một tia nắng, nàng cũng không thể nào bắt được.

Dường như ngộ được gì đó, Vương Kiều Linh đành thu tay lại, giọng nói yếu ớt thủ thỉ vang lên:

- Kiều Linh…Kiều Linh… hiểu rồi.

Chứng kiến tất cả mọi việc, Trần Thiên không thể chịu đựng được nữa.

Không một chút do dự, hắn từ trong phòng lò cò chạy ra và ôm lấy thân thể mềm mại vô lực ấy vào lòng.

Bị Trần Thiên ôm, Kiều Linh không một chút xíu chống cự. Sắc mặt nàng lộ vẻ bất ngờ, còn hai mắt đỏ au “run run” nhìn chằm chằm hắn.

Lúc nãy khi cánh cửa bay ra bên ngoài, nàng đã biết người bên trong phòng là ai. Nên sau khi thấy tên dâm tặc này, nàng cũng không bất ngờ gì mấy.

Điều làm cho nàng bất ngờ chính là, hắn ta lại lao ra ôm mình vào lòng.

- Hừ! Tên dâm tặc chết bầm. Nhân lúc mình yếu đuối nhất thì hắn lại lao ra chiếm tiện nghi.

- Thôi! Dù sao thì bị tên dâm tặc này chiếm tiện nghi còn đỡ hơn bị tên súc sanh không bằng cầm thú kia ôm lấy.

….

Lại lần nữa ôm lấy thân hình ôn nhu như nước này, Trần Thiên phê như điếu đổ.

Nhưng đây không phải là lúc để hắn tận hưởng những điều này. Vì vậy, hắn đành nhanh chóng dẹp bỏ những suy nghĩ vớ vẩn kia đi.

Nhìn Dược lão, Trần Thiên cầu xin:

- Dược lão! Cầu xin ngài.

- Chỉ cần ngài cứu được nàng ấy, cháu xin nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn này. Thậm chí đến cả hy sinh mạng sống, cháu cũng không một chút nao núng.

Nghe vậy, Hoàng Dược đứng dậy, không nóng không lạnh đáp:

- Ồ! Ngươi chắc chứ?

- Dạ! Nam tử hán đại trượng phu, tuyệt đối không nuốt lời. Cháu chắc chắn sẽ làm theo mọi điều mà ông giao phó.

Nhìn vẻ kiên định trên khuôn mặt bún ra sữa ấy, Hoàng Dược cảm thấy thằng bé này cũng không phải thuộc dạng nói cho vui.

Nhìn cặp đôi trẻ bên dưới, ông lại càng nhung nhớ lại chuyện năm xưa.

- Haizz! Thằng bé giống mình lúc trẻ quá.

Chợt, ông nảy sinh một ý tưởng. Khẽ cười trong lòng, ông vuốt râu và dùng tông giọng lạnh lùng nói:

- Được! Nếu đã vậy, thì đây là điều đầu tiên mà ta cần ngươi làm.

- Ngươi hãy hôn con bé!

- Hảaaaaaaaaaaa! Ớoooooo!

Ngay khi lời của Dược lão vừa dứt, hai thanh âm há hớ cùng lúc vang lên.

Trần Thiên há hốc mồm nhìn ông ta. Sau đó, hắn lại lia mắt xuống bên dưới.

Chứng kiến cô công chúa trong lòng mình cũng đang há hốc môi đỏ hồng, hắn mới biết bản thân không có nghe lầm.

- Mình cứ ngỡ Dược lão sẽ giao cho mình làm chuyện gì đó lớn lao để thử thách. Ví dụ như là đập đầu tự sát, hay là chấp nhận vứt bỏ thân xác này để cho ông đoạt xá.

- Nhưng ai ngờ, ông ấy lại bắt mình hôn nàng. Đây chả phải là đang cố tình đẩy thuyền cho mình ư?

Từ trong suy nghĩ đi ra, Trần Thiên mừng thầm.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Dược lão như muốn nói “Qủa nhiên tuệ nhãn của người đạt cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực có khác. Mắt sáng như đèn pin, à như Thiên Lý Nhãn. Chỉ một cái liếc mắt, mà ông đã hiểu cháu rồi”.

Chứng kiến cái nhìn của thằng nhóc kia, Hoàng Dược nhíu mày đáp trả “còn non lắm nhóc. Mà ngươi còn sững người ra đó làm gì, mau đánh cắp trái tim của con bé, kẻo nó tỉnh bây giờ”.

Hiểu được ý của ông, Trần Thiên không một chút do dự cúi đầu xuống.

Kiều Linh vẫn còn chưa hồi phục tinh thần thì đôi môi đỏ hồng đã bị khóa lại.

Nàng dãy dụa, nàng vùng vẫy.

Nàng đấm thình thịch vào người của Trần Thiên.

Nhưng dường như nàng đã bị nụ hôn cháy bỏng của hắn làm cho ngây ngất. Thế nên, những đòn đánh ấy không đi kèm một chút xíu lực nào.

Nhìn con bé đang đánh yêu thằng nhóc, Hoàng Dược mỉm cười và rời đi.

Một lúc sau, ông quay lại thì vẫn thấy hai đứa dính chặt lấy nhau. Ánh mắt của ông lập tức tóe lửa.

Có chút ghen ghét, ông ho “hù hụ” và nói to:

- Hai ngươi tính dính lấy nhau tới bao giờ?

Tức thì, Trần Thiên chợt cảm thấy phần hông của mình bị ăn một đòn cực mạnh.

Điều này làm cho hắn tách khỏi người của cô công chúa bé bỏng và ngã nhào ra đất.

Ôm lấy hông của mình, Trần Thiên đau đến mức quên cả trời đất.

Thấy hắn như vậy, Kiều Linh hừ một tiếng rồi đứng lên.

Nàng tức giận nhìn Hoàng Dược và nói một cách cực kỳ lạnh lùng:

- Tiền Bối! Kiều Linh thật không ngờ ngươi cũng là một tên lưu manh.

- Xem như một chuyến đi này uổng công, tiểu nữ không muốn quấy rầy ngài tĩnh tu nữa, xin phép cáo từ.

Dứt lời, nàng xoay người và giận “đùng đùng” rời đi.

- Đợi đã! Đây là Thanh Hoa Bội.

- Ngươi cầm lấy nó đi tới ngọn núi Thanh Hoa Sơn nằm ở phương Bắc cách đây 2000km.

- Sau đó, ngươi bóp nát lệnh bài này. Sẽ có Tiên Nhân tiếp đón ngươi.

- Là Phúc hay là Họa thì phải xem duyên số của ngươi.

Lời vừa dứt, một tấm ngọc bội có màu xanh lục, bên trên in hình một đóa hoa sen bay thẳng tới vị trí của Kiều Linh.

Nàng lập tức vươn tay bắt lấy nó và bỏ vào trong ngực.

Xoay người lại, nàng chấp tay, cúi người và nói:

- Đa tạ Tiền Bối. Tiểu Nữ xin cáo từ.

- Không cần phải cảm tạ ta. Người ngươi cần biết ơn là thằng nhóc này.

Nghe vậy, Kiều Linh liếc mắt nhìn tên dâm tặc vẫn còn đang lăn lộn dưới mắt đất kia.

Gương mặt của nàng liền ửng đỏ.

Thấy hắn mặc dù đang nhăn nhó đau đớn nhưng vẫn giương mắt nhìn mình, Kiều Linh khẽ hừ một tiếng, xoay người và dùng khinh công rời đi.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.