Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có gì chúng ta từ từ nói

Tiểu thuyết gốc · 1536 chữ

Chương 9

Núp sau thân cây to, Trần Thiên nhìn một cách chăm chú vào thân hình đang nằm bất động trên đất.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã được 1 giờ kể từ lúc Trần Thiên quay trở lại.

Thế mà Kiều Linh vẫn nằm im ở đó và khóc.

Nhìn mỹ nhân không có phản ứng gì, tâm trạng của hắn càng ngày càng nóng như lửa đốt.

Bấy giờ, hắn không chỉ lo cho nàng ấy, mà còn lo cho cái mạng nhỏ của mình.

Mặc dù lúc nãy, Trần Thiên đã buộc dây cầm máu. Nhưng phương pháp này cũng chỉ cầm cự, nếu hắn không chữa trị kịp, thì oe rằng bản thân sẽ chết vì hết máu.

Liếc nhìn miệng với thương đang không ngừng rỉ máu đỏ thẫm, rồi lại nhìn mỹ nhân, Trần Thiên lắc lắc cái đầu tỏ vẻ ngán ngẩm và nghĩ thầm:

- Vì sao? Chỉ là mình vô ý nhìn qua cơ thể của nàng.

- Nàng cũng đâu nhất thiết đi đến quyết định ấy?

Biết rằng mỹ nhân này quyết tâm đi tìm con đường chết, Trần Thiên đành thở dài thể hiện sự bất lực.

Hắn đi cà nhắc tới bên cạnh nàng và nói:

- Thật lòng xin lỗi nàng.

- Ta biết nàng sẽ không tin, nhưng ta không có cố ý mạo phạm đến nàng.

- Có trời đất chứng giám, ta xin thề, ta thật sự không có cố ý. Tất cả chỉ là vô tình.

….

1 giờ 10 phút trước!

Ngay khi nghe thấy chất giọng khàn khàn ấy, Vương Kiều Linh đã nhận ra tất cả mọi chuyện.

- Kẻ này đã thấy và đụng chạm tất cả mọi thứ của mình. Mình…mình phải làm sao đây?

Càng nghĩ, Kiều Linh càng cảm thấy ấm ức.

Khoảnh khắc đó, nàng thậm chí đã nảy sinh ý định cắn lưỡi tự sát.

Nhưng rồi, nàng chợt nghĩ đến phụ thân và mẹ, nàng nhớ đến mục đích của chuyến đi này.

- Mình phải trở thành tiên nhân. Mình nhất định phải trở thành Tiên, mình nhất định phải cứu phụ thân và mẹ.

Lập tức, ý định tự tử bị hoãn lại.

Đã nghĩ thoáng, Kiều Linh dựa theo lời nói của tên dâm tặc kia và bò lăn sang bên phải để nhặt lấy thanh kiếm.

Vì đang bị trói và không thấy gì, nên phải mất một lúc sau, nàng mới có thể thoát khốn.

Kiều Linh vừa gỡ tấm vải bịt mắt, vừa nghiến răng nghiến lợi thì thào:

- Tên dâm tặc, ta đã ghi nhớ phong cách di chuyển của ngươi. Thù này không báo, ta không phải họ Vương.

Đột nhiên, tiếng cây khô gãy và tiếng lá cây lay động vang lên.

Là một người luyện võ, cấp độ tiên quyết để có thể hành tẩu giang hồ chính là cảm nhận được âm thanh của mọi vật xung quanh.

Kiều Linh đã đạt đến đẳng cấp này. Nên tai của nàng rất thính.

Cho dù cách 100m, nàng vẫn có thể nghe được động tĩnh ở nơi đó.

Nghe được những thanh âm kia, Kiều Linh quay đầu sang trái và liếc nhìn khu rừng.

Khóe môi của nàng khẽ cong lên.

Ngay lập tức, nàng bịt mắt lại và giữ nguyên mọi hiện trạng như cũ.

Nằm im trên mặt đất suốt một tiếng đồng hồ, Kiều Linh cảm thấy có chút ê ẩm và mệt mỏi. Trong lòng rủa thầm:

- Tên dâm tặc thối tha. Hắn cứ đứng lấp lấp ló ló ở cái cây kia làm quái gì?

- Mau đến đây, để bổn tiểu thư cho ngươi một kinh hỉ.

Cũng may sau đó, nàng nghe thấy tiếng bước chân của tên dâm tặc. Nên bản thân quyết định đợi thêm một xíu.

Nếu hắn còn chần chừ, thì nàng sẽ là người bật dậy và truy đuổi.

Khi khoảng cách giữa đôi bên ngày càng được rút gọn, nàng lại nghe thấy lời xin lỗi của hắn.

Cảm nhận được sự chân thành trong lời xin lỗi ấy, cơn tức trong nàng bỗng hơi xuôi lại.

Tuy nhiên khi nghe hắn nói “chỉ là vô tình” ngọn lửa tuổi hờn vốn đã bị xoa dịu ngay lập tức chuyển thành trạng thái bùng cháy dữ dội.

Kiều Linh càng nghĩ, càng cảm thấy căm tức.

Không thể chịu đựng được nữa, nàng lập tức bật người dậy và lao lên bóp lấy cổ của hắn.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, cơ hồ chưa tới 5 giây.

Khi thấy mỹ nhân tự nhiên bật người dậy, Trần Thiên đứng hình mất vài giây.

Mãi tới khi cái cổ của bản thân bị nàng ta bóp chặt, hắn mới “ú ế” tỉnh hồn.

Miếng vải đen trên mắt của nàng rơi xuống, đây cũng là lúc bốn mắt đối diện trực tiếp với nhau.

Thấy hắn nhìn, bàn tay trắng noãn của Kiều Linh bóp mạnh hơn.

Nhìn tên dâm tặc bằng ánh mắt tóe lửa, nàng quát to:

- Xin lỗi…Xin lỗi… Xin lỗi giải quyết được gì? Nó có bù đắp được những tổn thất mà ta đã nhận không?

- Nó có thể khiến ngươi quên tất cả không? Nó có thể khiến ta quên nỗi ô nhục ngày hôm nay không?

- Bọn đàn ông các ngươi, chỉ biết sướng bản thân mình, làm sao hiểu được nỗi khổ tâm của con gái bọn ta.

Lời vừa dứt, hai hốc mắt của nàng đỏ au.

Mặc dù Trần Thiên đang rất nghẹt thở và cực kỳ khó chịu. Nhưng khi thấy hai hàng lệ “long lanh” tuôn chảy trên gương mặt oval diễm lệ ấy, cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một cô gái.

Dẹp bỏ cơn đau đơn sang một bên, Trần Thiên chầm chậm vươn tay lên chạm vào gương mặt đang đẫm lệ kia.

Hắn không muốn những lệ này phá tan gương mặt tuyệt mỹ ấy.

Nhưng đáp lại, nàng ta liên tục di chuyển mặt né tránh bàn tay của hắn.

Tất nhiên, Trần Thiên không từ bỏ.

Tuy rằng đã cố gắng né tránh, nhưng mặt của nàng làm sao có thể thoát khỏi tay hắn khi nàng ta không chịu buông cổ của hắn ra. (Sải tay của hắn dài hơn nàng)

Chạm vào gương mặt diễm lệ này, con tim của Trần Thiên dao động dữ dội.

Lau đi những giọt lệ long lanh kia, hắn âu yếm nhìn nàng và nói:

- Ta hiểu cảm giác của nàng. Vì vậy, ta sẽ chịu trách nhiệm. Nàng đồng ý làm vợ của ta nhé?

Kiều Linh mỉm cười một cách đau khổ khi nghe tên này đòi cưới mình.

- Cưới ta? Một thằng nhóc như ngươi thì lấy tư cách gì cưới ta?

Nghe nàng nói thế, ký ức về vụ tỏ tình ở Trái Đất lại xuất hiện.

Trần Thiên nhíu nhíu hai hàng lông mày.

Dường như nghĩ gì đó, hắn thở dài và nói một cách bất lực:

- Vậy nàng muốn như thế nào thì mới có thể bỏ qua chuyện ngày hôm nay?

Vương Kiều Linh há hốc miệng lộ vẻ bất ngờ trước câu hỏi này của hắn.

Nàng cứ nghĩ, tên này sẽ vỗ ngực cam đoan và ba hoa chích chè giống mấy tên nam nhân khác. Nhưng ai ngờ tên nhóc này lại là một kẻ dị biệt.

- Ừm! Cũng đúng.

- Hồi nãy bản thân lõa thể và bị bất tỉnh, tên này đã thấy hết tất cả và có cơ hội lấy đi trinh tiết của mình. Vậy mà, hắn không bị sắc đẹp của mình làm cho u mê.

- Kể ra, tên nhóc này cũng thuộc dạng chính nhân quân tử.

- Tuy nhiên, tội chết có thể miễn, tội sống khó có thể tha.

Từ trong suy nghĩ đi ra, Kiều Linh chợt nở một nụ cười bí hiểm.

Thấy nụ cười này của nàng, da gà của Trần Thiên lập tức nổi lên.

Nuốt nước bọt một cách đầy khó khăn, hắn sợ hãi hét to:

- Nàng Tính Làm Gì Ta?

Nghe thấy tiếng hét này, Kiều Linh cảm thấy trong lòng sung sướng một cách kỳ lạ.

- Làm gì ư? Tất nhiên là đem ngươi đi thiến.

Vừa nghe tới đây, Trần Thiên choáng váng. Lập tức, hắn dãy dụa mạnh và chắp tay cầu xin:

- Vị đại tỷ này! Có gì chúng ta từ từ nói..

- Tiểu đệ cũng chưa có làm gì đại tỷ. Sao đại tỷ lại ra tay tàn nhẫn đến thế?

- Nếu đại tỷ mà thiến tiểu đệ thật, thì sau này nhất định sẽ hối hận.

Nghe thế, Kiều Linh mỉm cười, đáp:

- Ngươi có gì mà phải khiến cho ta phải hối hận?

- Mặt mũi bình thường không có gì nổi bật, dáng dấp thì ốm teo như con khỉ đột.

Kiều Linh vừa nói, vừa đảo mắt liếc nhìn xuống người của Trần Thiên.

Tức thì, nàng mắt chữ A mồm O như một con nai vàng ngơ ngác.

Chưa đầy một nhịp hô hấp, cả khuôn mặt của nàng lập tức hiện sắc đỏ “bừng bừng”.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.