Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chưởng Binh Lục, sát phạt làm binh!

Phiên bản Dịch · 1010 chữ

Vù...

Không biết đã trải qua bao lâu, khi tinh thần của Lê Uyên bắt đầu tan rã, âm thanh kia cuối cùng cũng tiêu tán.

Hắn bàng hoàng mở mắt ra, chỉ cảm thấy vô số màu sắc dâng trào dữ dội xung quanh mình, khiến người ta chỉ nhìn chút thôi cũng muốn nôn mửa.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả màu sắc đều biến mất, Lê Uyên ngơ ngác nhìn bốn phía, dường như bản thân đang ngồi trong hư không.

Không đúng!

Đột nhiên hắn cúi đầu xuống.

Bỗng nhiên bên dưới người hắn có một bức tranh nhưng hắn không thể nhìn rõ nó, bức tranh to lớn đến mức dường như vô biên!

Đây là...

"Lục?!"

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Lê Uyên kinh hãi nhìn nơi hư không này đang dần sụp đổ, nhìn vô số bức họa cổ xưa bị cuốn về phía sau, như muốn bao bọc lấy hắn vào bên trong.

Rầm!

Lê Uyên nghe thấy tiếng bát đũa rơi xuống đất cùng giọng nói của Nhị ca, chợt bất tỉnh nhân sự.

"O..."

Không biết qua bao lâu, Lê Uyên mơ hồ tỉnh lại, cảm thấy đầu đau nhức dữ dội như muốn nổ tung, không khỏi rên rỉ một tiếng.

“Lão Tam, đệ, đệ làm sao vậy?”

Lê Lâm ngồi ở trước giường, vẻ mặt khẩn trương.

“Không, Nhị ca, đệ, đệ không sao.”

Lê Uyên từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt vẫn có chút lơ đãng, chứng ù tai rất nghiêm trọng, phải một lúc sau hắn mới nhìn thấy Nhị ca nhà mình.

Bên cạnh còn có một phụ nhân đứng tựa vào cửa gỗ đang chống tay lên eo.

Phu nhân kia khoảng chừng hai mươi tuổi, tuy không trang điểm nhưng vẫn nhìn ra được có vài phần tư sắc, chỉ là lúc này đang nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt không vui.

Là vị hôn thê định từ bé của Nhị ca...

“Tẩu tử?”

Lê Uyên được Nhị ca đỡ dậy, hắn vừa nhìn liền nhận ra tẩu tử không vui, sẵn có chuyện trong lòng khó nói, hắn bỏ lại nửa cân thịt lợn mới mua rồi rời khỏi hẻm nhỏ bất chấp Lê Lâm cố giữ lại.

"Hô!"

Bên ngoài con hẻm nhỏ, Lê Uyên dùng một tay vịn vào tường, tay kia cầm lấy ba đồng tiền do Nhị ca vừa nhét vào trong tay, ánh mắt phức tạp.

Bên tại vẫn còn nghe được giọng nói sắc bén hơi mơ hồ của Nhị tẩu:

“Chỉ có chàng là có tình người thôi sao? Ở Sài bang mỗi tháng chàng chỉ kiếm được sáu đồng. Nếu không có sự giúp đỡ của lão nương, bọn đòi nợ đã sớm ném huynh đệ nhà chàng xuống hồ Bích Thủy rồi...

“Số tiền Nhị ca đút lót để cho ta vào Đoán Binh Phô là đi vay?! Đã vay bao nhiêu?”

Lê Uyên nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không quay lại làm gia tăng mâu thuẫn giữa Nhị ca và tẩu tử.

Hắn nhắm mắt lại và nhìn thấy tấm phù lục với những đường nét phức tạp, lần này hắn đã cảm nhận được nhiều thứ hơn.

“Chưởng Binh Lục!”

Nghi thức thực sự có hiệu quả!

Nhưng ta không trở về, là không trở về được sao?

Trong lòng hắn vừa kinh ngạc vừa chua cát, Lê Uyên thậm chí có chút sợ hãi, nghi thức này nguy hiểm như vậy sao?

Chẳng lẽ kiếp trước, mình đã chết trong lúc làm nghi thức sao?

“Chưởng Binh Lục!”

Một lúc sau, Lê Uyên đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, bắt đầu cảm nhận cái “lục được thương thiên truyền thụ” này.

Hắn thậm chí còn mơ hồ hiểu được những tiếng động và màu sắc trong lúc tổ chức nghi thức.

Có phải là Chưởng Binh Lục kia đã thay đổi phương thức giao tiếp với hắn, cuối cùng, biến thành hình dạng bùa chú mà hắn có thể hiểu như hiện nay?

Lê Uyên có vẻ đã ngộ ra.

Nhưng...

‘Vẫn là xem không hiểu…’

Đạo sĩ dởm nửa vời như Lê Uyên có chút xấu hổ, hắn học nghệ không tinh, bách kinh cũng không hiểu, lại càng không có nghiên cứu về phù lục.

Ông...

Dường như hiểu được tâm tư của hắn, Lê Uyên lại nghe được một tiếng động lớn, nhưng cũng không đáng sợ, khi cảm nhận lại lần nữa, hắn không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

[Lần đầu thụ lục: Chưởng Binh Lục]

[Chưởng Binh Chủ nhất giai: Lê Uyên]

[Số lượng binh có thể điều khiển: 1]

Ta %#

Các tổ sư sành điệu như vậy sao?

Lê Uyên kinh ngạc.

So với những tiếng ồn vang lên cùng phù lục lúc trước, những gì đang nhìn thấy trước mắt nào chỉ là đơn giản và dễ hiểu?!

“Chưởng Binh Chủ cấp một? Tế nghìn cân sắt, một trăm lượng bạc, một lượng hoàng kim, thì có thể thăng lên Chưởng Binh Chủ cấp hai?"

Lê Uyên nhắm mắt lại, cảm giác như vật đổi sao dời.

Sau một hồi ngơ ngác, hắn thấy mình đang ở trong một không gian tối tăm không có ánh sáng và vô định.

Khi này, hắn đang đứng trên một cái bục nhỏ màu xám tro chỉ đủ cho mình hắn, khu vực xung quanh xám xịt, quỷ quái và nguy hiểm.

Trên đỉnh đầu, Chưởng Binh Lục to lớn khổng lồ tựa như một tấm tinh đồ ảm đạm.

Tại thời điểm này, trên hình chỉ có một ngôi sao được thắp sáng.

Nhìn tấm phù lục này, trong đầu Lê Uyên hiện ra rất nhiều thông tin, như thể ký ức này đã từng bị lãng quên đi, và bây giờ đột nhiên nhớ lại.

“Binh giả, tử sinh chi đạo dã!”

“Dùng thì động, bỏ thì ẩn, kẻ vung vô địch, kẻ cầm hùng mãnh!”

“Phàm là binh, ắt khả chưởng!”

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.