Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương thiên thụ lục

Phiên bản Dịch · 1013 chữ

Phòng tạp vụ ở ngay bên cạnh.

Lê Uyên chờ một lúc, sau đó nhận lấy lương tháng và xin một ngày nghỉ phép ở chỗ Lâm quản sự.

Mặc dù nghi thức trong nửa cuốn Đạo Thư rất đơn giản, nhưng không phải là không cần gì cả.

“Phải về trước khi mặt trời xuống núi. Nếu ở ngoài qua đêm thì coi như ngươi nghỉ hai ngày!”

Giữa hai hàng ria mép của Lâm quản sự thốt ra một câu như vậy.

"...Um!"

Sắc mặt đen lại, cầm lấy ba mươi đồng cất vào trong ngực, đến thế giới này hơn một tháng, đây là lần đầu tiên Lê Uyên bước ra khỏi cổng lớn của Đoán Binh Phô.

“Đây mới là Cổ Thành.”

Con đường được lát bằng những phiến đá xanh to bằng chậu rửa mặt, kéo dài về cả hai hướng, hai bên là các cửa hàng, quán trọ, quán ăn...

Huyện Cao Liễu phân chia nội thành và ngoại thành, tám con đường chia cắt nhau thành mười sáu thành khu, Đoán Binh Phô nằm ở nơi sầm uất nhất của ngoại thành - Vinh Thịnh khu.

Nhìn trái ngó phải, chỉ thấy những ngôi nhà nằm rải rác, bên trong tiếng người bán hàng rong là những người đi bộ mặc đủ loại trang phục dường như kéo dài vô tận.

Là cổ thành chân thực, không thấy các vị tiểu thư thiếu gia nối đuôi nhau mà chỉ có những bách tính bôn ba khắp nơi vì gạo củi dầu muối.

Keng keng...

Có nha dịch đang tuần tra trên đường phố đánh kẻng, đi đến đâu người dân đều phải nhượng bộ đến đấy.

Một tên nha dịch thân hình cao lớn có nốt ruồi ở khóe mắt giơ ra một bức chân dung lên và hét lên:

“Đây là tên đạo tặc độc hành Niên Cửu, người phát hiện tung tích của hắn, thưởng năm lượng bạc, người bắt được thì thưởng năm mươi lượng bạc. Còn kẻ nào giấu giếm không khai báo, một khi bị truy ra sẽ bị luận cùng tội mà xử.”

“Năm mươi lượng?!”

Trong đám đông có không ít người hít vào khí lạnh, nhao nhao nhìn xung quanh.

Khi đám nha dịch đi ngang qua, Lê Uyên liếc nhìn chân chung của đạo tặc hung hãn nhưng không để ý, cúi đầu suy tính chuyện của mình.

“Theo như ghi chép về Nghi thức Thụ lục bên trong nửa cuốn Đạo Thư, thì cần có ngũ sinh. Kiếp trước ta đã dùng thịt của ngũ sinh. Hiện tại…”

(*) Chú: Ngũ sinh (animal) hay dùng để cúng bái (cách hiểu tương tự: mâm ngũ quả)

Trước cửa hàng thịt, người bán đang cầm dao chặt thịt không chờ được hỏi mà đã vội báo giá:

“Một cân thịt lợn hai mươi tám tiền đồng…”

Liếc nhìn tấm biển gỗ trong tiệm thịt, Lê Uyên không khỏi nheo mắt lại.

Hắn đã sớm đoán được, mình làm một tháng chỉ có thể mua được một cân thịt lợn, dù sao học đồ của những nhà khác, có khi ba năm liền cũng chả có đồng nào.

“Tiểu ca nhi, có máu lợn không?”

“Máu lợn? Nếu ngươi muốn, để cho ngươi tám tiền đồng một cân...”

“Máu lợn cũng đắt vậy sao?”

Lý Nguyên cảm thấy xót tiền, dù sao hắn cũng chỉ có ba mươi đồng.

“Một con lợn được bao nhiêu cân máu? Tám cái tiền đồng mà còn chê đắt? Đi đi đi, không có tiền thì đừng gây rắc rối?”

“Bớt chút đi..”

Sau một hồi mặc cả, Lê Uyên mua nửa cân thịt lợn, nửa cân máu lợn, máu dê, máu gà, máu chó, nửa thứ này nửa thứ kia, trên người cũng chỉ còn lại bốn cái tiền đồng.

“Thịt của ngũ sinh cũng được, thì máu của ngũ sinh cũng được chứ nhỉ? Dù sao thời cổ của kiếp trước, máu rất hay được dùng làm vật tế…”

Xuyên qua đám người, trong lòng Lê Uyên có chút nặng nề.

Không chỉ lo lắng máu không tác dụng, còn lo lắng không biết nghi thức lần này liệu có tác dụng hay không.

“Còn thiếu trâu... Triều đình quy định, kẻ nào giết trâu sẽ bị đánh trăm gậy, phạt giam một năm rưỡi, đày ải nghìn dặm...”

Hơn một giờ sau, Lê Uyên đã đi bộ khắp con phố Vinh Thịnh nhưng vẫn không tìm được một cọng lông trâu, đành bất đắc dĩ mà bỏ cuộc.

“Ta nhớ ra nai, hươu, hoẵng, sói và thỏ cũng có thể được xem là một loại khác trong ngũ sinh.”

Mãi đến khi mặt trời lên cao, Lê Uyên mới tìm được nơi bán thỏ rừng, phải chờ hơn một canh giờ mới chờ được người ta giết thỏ, sau đó dùng bốn đồng cuối cùng để mua chưa đến hai lạng máu.

“Lần này, táng gia bại sản rồi!”

Xách theo mấy cái bình và nửa cân thịt lợn ra khỏi phố Vinh Thịnh, Lê Uyên khó lòng kìm chế tâm tình của mình.

Hắn đương nhiên không thể tổ chức nghi thức trên đường phố, đè nén hưng phấn trong lòng, đi qua các con hẻm, đi đến một thành khu xa xôi khác.

Sài Ngư phường không bằng Vinh Thịnh khu, được gọi như vậy là vì ở đây bán nhiều củi và cá. Dù chưa đến gần, nhưng Lê Uyên đã nghe thấy có tiếng người kinh hô.

“Tiểu tử nhà Lương Sơn bắt được linh ngư ‘Ngưu Giác Xương’ ở hồ Bích Thủy!”

“Lương A Thủy? Tên tiểu tử này còn có kỹ năng như vậy sao? Chẳng phải tất cả thuyền của hắn đều bị Lưu hói cướp đi rồi sao?"

“Linh ngư a! Ít nhất là một hai năm nay ta chưa nghe nói có ai bắt được linh ngư?”

Kèm theo một tiếng cảm thán, gần như tất cả mọi người đều vây quanh thanh niên đang xách giỏ cá ở nơi xa kia.

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.