Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến hóa kịch liệt

Phiên bản Dịch · 1072 chữ

"Tuyết rơi dày quá!"

Đẩy cửa ra, gió tuyết ùa vào khiến Lưu Thanh rùng mình, không muốn bước chân ra ngoài. Ánh mắt hắn nhìn về phía trung viện tràn đầy kính sợ.

"Phù!"

"Hít!"

Giữa trời tuyết bay, Ngưu Quý vung vẩy đầu búa, linh hoạt uyển chuyển.

Ầm!

Sau một hồi, y thả lỏng tay, ném búa xuống đất, siết chặt nắm đấm và kêu lên một tiếng sung sướng, đánh thức các học đồ khác còn đang ngái ngủ.

"Nhập môn rồi!"

Mặc dù trời rất lạnh, nhưng trong lòng Ngưu Quý lại nóng bừng. Cảm nhận được ánh mắt kính sợ và ngưỡng mộ của các học đồ khác, y cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Ngưu ca, ngươi nhập môn rồi?"

"Ngưu ca thật lợi hại! Nhập môn rồi! Bao giờ thì đến lượt ta đây?"

"Ghen tị quá..."

Một đám học đồ ùa ra cửa. So với hơn bốn tháng trước, ai nấy đều có sự thay đổi, không thua kém gì học đồ tiền viện vài tháng trước. Nhưng người có biến hóa lớn nhất chính là Ngưu Quý.

Hơn bốn tháng khổ luyện rốt cuộc cũng được đền đáp. Y cao hơn các học đồ khác nửa cái đầu, cơ bắp cuồn cuộn trên tay chân tràn đầy sức mạnh.

"Ngưu Quý nhất định sẽ được vào nội viện, đến lúc đó đừng quên chúng ta nhé!" Lưu Thanh tán dương.

"Chắc chắn rồi! Ngưu Quý không phải người như vậy!"

Nghe những lời khen ngợi của đám học đồ, trong lòng Ngưu Quý lại dấy lên một nỗi lo lắng. Y nhìn về phía tiểu viện của Tôn mập mạp cách đó không xa.

"Hắn chuyển ra ngoài đã hơn hai tháng, chẳng lẽ cũng nhập môn rồi? Chắc là không đâu, tuy hắn thông minh, nhưng tỷ phu đâu có dạy hắn hô hấp pháp, hơn nữa nhà hắn lại nghèo..."

Ngưu Quý lướt nhìn đám học đồ bên cạnh đang ca tụng lẫn nhau, lòng chợt dâng lên cảm giác chán chường. Y biết, sau này con đường của họ sẽ chẳng còn giao nhau.

"Các ngươi làm việc đi, Tôn sư phó sắp dậy rồi."

Y đáp qua loa rồi xoay người rời đi, định bụng tìm tỷ phu. Khi đến gần tiểu viện của Tôn mập mạp, Ngưu Quý bỗng khựng lại, tò mò nhìn qua khe cửa.

?!

Cảnh tượng trước mắt khiến y ngỡ ngàng.

Trận tuyết lớn trước Tết phủ trắng xóa, chỉ sau một đêm, tuyết đã chất dày đến mắt cá chân. Thoạt đầu, Ngưu Quý chẳng thấy bóng người nào, nhưng nhìn kỹ lại, giữa sân là một người tuyết với cây búa to trên tay...

"Chết cóng rồi sao?!"

Y theo bản năng định đẩy cửa bước vào, nhưng tiếng nổ vang ầm ầm bỗng chặn đứng động tác.

Vù!

Gió lốc nổi lên, cuốn theo tuyết bay mù mịt. Giữa cơn cuồng phong, một bóng đen lướt qua, xoay tròn uyển chuyển, hóa ra là một cây búa đen cán gỗ. Mỗi lần vung lên, nó lại phát ra tiếng rít "vù vù".

Nhanh! Quá nhanh!

Ngưu Quý trố mắt kinh ngạc. Cơn lốc tuyết kia hóa ra là do người đang vung búa với tốc độ kinh người tạo nên!

Giữa sân, người cầm búa là một thiếu niên trạc tuổi y, nhưng cao hơn nửa cái đầu. Dù mùa đông khắc nghiệt, cả hai đều mặc áo bông dày cộm, Ngưu Quý vẫn cảm nhận được sức mạnh bùng nổ từ người kia.

Người đó là, "Lê Uyên!"

Cơ thể Ngưu Quý run lên, ánh mắt tràn ngập kinh hãi.

Sao có thể?!

Y sững sờ nhìn bóng dáng kia múa búa kín kẽ, toàn thân lạnh toát. Chùy pháp của Lê Uyên vượt xa y.

Không, căn bản không thể so sánh!

Cho dù là Đô Vân hay Lộ Trung ở tiền viện cũng không thể nào đánh ra được chùy pháp như vậy!

Ầm!

Cây búa lớn bay ra, găm chặt vào tuyết trước cửa sân. Ngưu Quý lảo đảo, cuống cuồng bỏ chạy.

"Phù!"

Trong sân, Lê Uyên thở ra một hơi dài, làn khói trắng tan vào không khí lạnh giá.

"Sảng khoái!"

Hắn thu thế, gân cốt toàn thân rung lên, phát ra tiếng kêu "rắc rắc". Bàn tay hắn đỏ rực, sưng tấy.

Tinh thông, cuối cùng cũng đạt đến cảnh giới tinh thông!

Lê Uyên co duỗi bàn tay phải, cảm nhận huyết khí dâng trào, toàn thân khoan khoái.

Bạch Viên Phi Phong Chùy từ nhập môn đến đại thành chỉ đơn giản là không ngừng tiêu hao và tăng trưởng huyết khí, thô bạo nhưng hiệu quả rõ rệt. Hắn cảm nhận rõ ràng làn da trở nên dẻo dai, cơ bắp săn chắc, chỉ cần co duỗi nhẹ cũng bộc phát sức mạnh vượt xa trước kia.

Rút đi huyết khí, hắn tiếp tục co duỗi năm ngón tay. Dù không còn sự trợ giúp của huyết khí, hắn vẫn cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân.

Hơn hai tháng qua, nhờ đấu pháp của Binh Đạo Đấu Sát Chùy, Bạch Viên Phi Phong Chùy của hắn tiến bộ vượt bậc, rốt cuộc hôm nay đã bước vào cảnh giới tinh thông.

Theo sách vở ghi lại, đây là tốc độ tiến bộ chỉ có thể xuất hiện ở những người có căn cốt tối thượng đẳng!

Nhờ chưởng ngự búa luyện công cấp tinh thông, hắn đã nâng đấu sát chùy pháp lên mười tám lộ biến hóa, đạt được tiến bộ vượt bậc!

"Tiếp tục nắm giữ búa luyện công có lẽ không thể giúp ta cải thiện chùy pháp, nhưng dường như nó có thể chồng chất... Chồng chất lên nhau, chẳng phải ta cũng không kém gì tiểu thành sao?"

Gió tuyết lạnh buốt, nhưng lòng Lê Uyên lại sục sôi. Cảm giác bản thân ngày càng mạnh mẽ khiến hắn say mê.

"Ngươi nợ ta mười hai lượng bạc!"

Giọng nói bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lê Uyên.

"Nào có mười hai lượng? Ta nhớ chỉ mới bảy lượng thôi mà?"

Lê Uyên cười khổ quay đầu lại. Tôn mập mạp đang tựa vào cửa, lạnh lùng thông báo số tiền hắn nợ, cùng với số dược liệu hắn đã dùng trong những ngày qua.

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.