Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Vận dùng võ lập quốc, trị thiên hạ cùng tông phái!

Phiên bản Dịch · 1119 chữ

Đêm đó, Lê Uyên ngủ đặc biệt ngon giấc. Luồng huyết khí vận hành quanh thân, cả người như được ngâm trong nước ấm, thư giãn vô cùng.

Chỉ ba canh giờ, hắn đã tự nhiên tỉnh giấc, tinh lực dồi dào, không còn cảm giác nặng đầu như trước, đầu óc vô cùng minh mẫn.

Nhưng, cái bụng lại réo lên vì đói.

“Chẳng trách các trợ thủ, thợ cả và hộ vệ trong cửa hàng đều có dạ dày lớn như vậy, không chỉ uống thuốc mà còn ăn nhiều muối nhiều dầu, tiêu hao lớn như thế này mà!”

Vỗ vỗ cái bụng, Lê Uyên khoác thêm chiếc áo bông mùa đông do chị dâu may, rời khỏi giường.

Cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân khiến hắn say mê, thậm chí muốn vứt bỏ mọi việc vặt vãnh.

Nhưng hắn biết điều đó là không thể.

Luyện võ không phải chuyện đóng cửa luyện công, huống chi hắn cũng chưa có tư cách và điều kiện ấy.

Rời giường, đẩy cửa bước ra.

Mặt trăng đã lặn, mặt trời chưa mọc, tuyết nhỏ đêm qua đã ngừng rơi, trên sân và nóc nhà phủ một lớp tuyết mỏng manh.

Ba giờ sáng đầu đông, huyện Cao Liễu chìm trong yên tĩnh. Dưới ánh sáng mờ ảo của tuyết, Lê Uyên thuận thế đứng thung nâng búa, điều chỉnh hơi thở, nhanh chóng đắm chìm vào luyện tập.

Nhờ luồng huyết khí, đứng thung không còn mệt mỏi, tinh lực dồi dào, Viên Lục Hô Hấp Pháp cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái, tất cả đều nhờ vào chùy pháp đạt cấp tinh thông.

“Phù!”

"Hít!"

Đứng thung, đánh búa, sắc trời dần sáng lên. Nghe thấy tiếng mặc quần áo trong phòng, Lê Uyên thu búa, điều chỉnh hơi thở. Hơi mồ hôi quanh thân tan biến dưới làn gió lạnh.

“Hắn lại dậy sớm như vậy?”

Nhìn thấy Lê Uyên, Ngưu Quý đẩy cửa bước ra, xoa xoa cánh tay mỏi nhừ, cắn răng thầm nghĩ.

Trong một tháng qua, y không ít lần muốn phân cao thấp với Lê Uyên.

Nhưng điều khiến y bực bội là, người ta căn bản không để ý đến y, lại còn chăm chỉ hơn y, thể phách cũng ngày càng cường tráng.

“Lê Uyên!”

Nghe thấy tiếng gọi, Lê Uyên quay đầu lại.

Trong số các học đồ trung viện, hắn ấn tượng nhất với Ngưu Quý. Không phải vì y luôn muốn phân cao thấp với hắn, mà vì tiểu tử mày rậm mắt to này tuy chăm chỉ nhưng lại là kẻ đi cửa sau.

“Ngươi...”

Dù ánh mắt đối phương rất bình tĩnh, Ngưu Quý vẫn cảm thấy có chút co rúm:

“Ta, ta muốn so tài với ngươi...”

“Không hứng thú.”

Lê Uyên buông búa, chuẩn bị đi nhà bếp rửa ráy. Vừa vận động xong, hắn không thể dùng nước lạnh.

Kiếp trước hắn cũng từng hành tẩu giang hồ nhiều năm, đạo lý đối nhân xử thế không nói là hiểu biết tường tận, nhưng không xa lạ gì. Tự nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ghi hận một tiểu hài tử.

Hắn không để bụng, nhưng nếu có quan hệ, chẳng lẽ hắn không dùng?

“Lê Uyên, có người tìm ngươi!”

Ngưu Quý còn muốn nói gì đó, thì ngoài sân, giọng của Tôn mập mạp truyền đến. Lê Uyên đành xoay người rời khỏi sân.

"Nhị ca ta lại tới?"

Lê Uyên đã quen với việc này.

Lê Lâm cách mỗi bảy tám ngày sẽ đến một lần, mỗi lần đều mang theo một ít trứng gà luộc sẵn, hoặc là một ít đồ ăn vặt khác.

“Nha dịch.”

Vẻ mặt Tôn mập mạp có chút kỳ quái: “Tiểu tử ngươi không làm gì chứ?”

“Nha dịch?”

Lê Uyên ngẩn người, liền nhìn thấy nha dịch cao lớn từng đi cùng Tần Hùng đến, mặc tạo giác phục đang đi về phía hắn.

‘Là nha dịch tuần phố kia trước đó treo giải thưởng đạo tặc Niên Cửu?’

Khi Lê Uyên nhận ra người tới, trong lòng nghi hoặc, lúc này nha dịch đó đã đi đến gần, nốt ruồi đen nơi khóe mắt nhíu lại:

“Mỗ gia Khâu Đạt, phụng mệnh điều tra án mạng người, lần này đến có việc hỏi ngươi, nếu biết mà không báo, đồng tội với thủ phạm!”

Án mạng!

Tim Lê Uyên như ngừng đập, lo sợ nhị ca của mình gặp chuyện chẳng lành.

“Trả lời thành thật, không được giấu giếm!”

Tần Hùng lạnh lùng quét mắt qua Lê Uyên. Hắn giật mình, vội vàng đáp ứng.

“Hôm kia, trước buổi trưa, ngươi có ghé phường Sài Ngư mua đồ. Có một người bán hương liệu tên Lưu Tam, ngươi còn nhớ chứ?”

“Lưu Tam?”

Nghe không liên quan đến nhị ca, Lê Uyên thở phào nhẹ nhõm, đáp:

“Bẩm đại nhân, hôm đó ta có mua chút hương liệu ở quầy hàng của hắn.”

Nha dịch Khâu Đạt cau mày:

“Chỉ mua hương liệu?”

“Chỉ mua hương liệu.”

Lê Uyên thành thật trả lời.

Lục Hợp Ngoa là được tặng, không phải hắn mua.

“Thật không?”

Khâu Đạt nhìn Lê Uyên bằng ánh mắt nghi ngờ, định hỏi thêm thì Tôn mập mạp lên tiếng:

“Ta sai hắn đi mua nguyên liệu nấu ăn, chi tiêu bao nhiêu, giá cả ra sao đều có ghi chép. Dù hắn có gan trời cũng không dám lừa ta!”

Nghe vậy, nha dịch kia gật đầu rồi xoay người rời đi. Trước khi Tần Hùng đi, gã kinh ngạc liếc nhìn Tôn mập mạp.

“Khâu Đạt này cứng nhắc, võ công tuy khá nhưng chỉ là bộ khoái tuần phố. Dù vậy, đại bá của hắn, Khâu Long, lại là nhân vật có máu mặt.”

Hai người đi khuất, Tôn mập mạp liếc nhìn Lê Uyên:

“Ta chỉ nói sự thật. Nếu ngươi thật sự dính líu đến vụ án mạng, cũng chẳng liên quan gì đến ta!”

“Chưởng muôi yên tâm, việc này hoàn toàn không liên quan đến ta.”

Lê Uyên khẳng định, trong lòng tò mò không biết ai đã giết tiểu thương kia.

Đại Vận dùng võ lập quốc, võ phong hưng thịnh, hình phạt cũng rất nghiêm khắc. Kẻ giết người, một khi bị bắt, không cần xét xử cũng có thể bị chém đầu.

“Lưu đầu hói cùng gia đình sáu người và năm người hàng xóm đều bị giết. Hơn nữa, là do cùng một người ra tay! Ta nghi ngờ kẻ giết Lưu đầu hói là Lương A Thủy, nhưng hắn giết tiểu thương đó làm gì?”

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.