Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lê Uyên

Phiên bản Dịch · 1061 chữ

Đại Vận năm 1452, phủ Chập Long, huyện Cao Liễu.

Kít...

Liếc nhìn chiếc giường chung rối bời ở đằng sau lưng, Lê Uyên không chờ kẻ cuối cùng ra khỏi phòng kia mà là đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.

Rạng sáng cuối thu, sương mù còn chưa tan đi, nhưng từng sợi khói bếp đã dâng lên trong huyện thành Cao Liễu, trong lúc mơ hồ, có thể nghe thấy tiếng người văng vẳng.

Lúc này đập vào mí mắt hắn là một tiểu viện rộng lớn, cùng sáu bảy thiếu niên 15 16 tuổi mặc áo gai đang bận rộn.

Rửa mặt, chẻ củi, múc nước, nhóm lửa, nấu cơm...

“Hô!”

Lê Uyên kéo chặt chiếc áo gai đơn bạc, hít sâu một hơi, rồi cũng gia nhập vào trong đám học đồ.

Một ngày của học đồ ‘Đoán Binh Phô’ bắt đầu từ chẻ củi múc nước.

“Chỉ mới một tháng lẻ ba ngày, nếu cả 12 năm như thế này thì làm sao chịu nổi? Cũng quá khó rồi... Đời trước học nghề đã không dễ, đời này càng khó!”

Lê Uyên tay chân lanh lẹ bận rộn, nhịn không được mà thở dài.

Đời trước đi theo sư phụ dã đạo học sửa núi lập mộ, siêu độ pháp sự, khó sinh trợ sinh... Hắn cũng chỉ dùng hai ba năm mà thôi.

Thế nhưng học đồ của Đoán Binh Phô này lại cần tận 12 năm!

Ba năm làm việc vặt, hai năm trợ thủ, bảy năm hiệu lực!

Trong lòng Lê Uyên oán thầm nhưng tay lại không hề chậm, đành phải thở dài vì mình ‘thức tỉnh’ muộn, ngủ một giấc, tỉnh dậy đã ‘bán mình’ cho ‘Đoán Binh Phô’.

Thậm chí còn vì thân thể quá gầy yếu nên không được phân đến tiền viện.

“Phanh!”

Đột nhiên, một tiếng vang trầm truyền ra từ phòng bếp.

Một tên mập mạp, tay đang cầm muôi đá cho một học đồ áo xám ngã lăn trên đất, mặt mày hắn dữ tợn.

“Oắt con, lão tử đã ăn bao nhiêu đau khổ mới học được chiêu xóc chảo này, ngươi lại dám học trộm?!

“Tôn chưởng muôi, ta sai rồi, không dám nữa, không dám nữa...”

Học đồ kia ôm đầu kêu rên, nhưng cũng không dám tránh né, cứng rắn chịu một trận đòn.

Đám học đồ trong tiểu viện thì câm như hến, Lê Uyên cúi đầu, sắc mặt đờ đẫn.

Học đồ mắc sai lầm, đám thợ cả đương nhiên có thể đánh chửi, đây là điều khoản viết trong ‘văn tự bán mình’.

“Đồ đệ đồ đệ, ba năm nô lệ” lời này không phải nói suông.

Cái tên Tôn mập mạp xóc muôi kia cũng được coi như nửa cái sư phó, trông coi hơn 10 tên học đồ bọn họ, cũng quản lý việc ăn uống của trên dưới 100 người trong Đoán Binh Phô, tình tình ác liệt, đánh chửi học đồ là chuyện thường ngày.

Một tháng trước thời điểm mới đến, Lê Uyên cũng suýt nữa bị muôi cơm kia gõ vỡ đầu...

“Nhanh tay lên, đám thợ cả tiền viện sắp dậy rồi, bọn họ mà ăn cơm muộn thì không chỉ là mấy cước này đâu!”

Tôn mập mạp ước lượng cái muôi, lớn giọng mắng chửi.

Một đám học đồ không dám ngẩng đầu, tay chân lại càng nhanh hơn vài phần.

Mãi đến tên mập kia trở lại bếp thì tên học đồ bị đánh mới bò dậy, dù toàn thân đau đớn nhưng cũng không dám trì hoãn công việc.

Lê Uyên thần sắc đờ đẫn.

Đoán Binh Phô là một trong những tiệm rèn lớn nhất huyện thành Cao Liễu, nuôi hộ vệ, sư phó, làm giúp, học đồ... Tổng cộng hơn 180 người.

Học đồ là kẻ có địa vị thấp nhất, tiền công và đồ ăn cũng kém nhất, còn động một tí là bị đánh bị mắng, muốn đãi ngộ tốt hơn, ít nhất phải kiên trì đến trợ thủ, thậm chí là thợ cả.

“Mười hai năm...”

Khi bốn vầng mặt trời dâng lên giữa biển mây, đồ ăn cũng đã làm xong, một đám học đồ bận rộn, rốt cuộc cũng nở nụ cười.

Trừ thời gian ăn cơm ra, đám học đồ gần như không có thời gian nhàn rỗi.

Chẻ củi, gánh nước, chuẩn bị than củi, vận chuyển các loại thỏi sắt, lau binh khí, quét dọn...

Nhưng dù là vậy, mỗi khi Đoán Binh Phô nhận học đồ thì vẫn không thiếu người đến. Bởi vì, đãi ngộ của học đồ Đoán Binh Phô là đãi ngộ tốt nhất trong huyện Cao Liễu. Chẳng những có 30 tiền đồng mỗi tháng, cơm nước cũng tốt hơn đám tiệm thuốc hay tiệm mộc kia.

Rèn sắt là một công việc hết sức vất vả, trong bụng không có thịt, sao làm được.

Đương nhiên, học đồ thì không có đãi ngộ này, mỗi bảy ngày mới có một ít chất béo, chỉ như vậy, nhưng đám học đồ đã rất thỏa mãn rồi.

Mấy nhà bên cạnh thì chỉ có mùng một và mười lăm mới có thể nhìn thấy chút thức ăn mặn, còn có những nơi quanh năm suốt tháng cũng không thấy chút chất béo nào... Mặt trời lên cao, có thể nghe thấy những tiếng ‘đinh đinh đang đang’ ở tiền viện, một đám học đồ mới ăn sáng, có một ít thời gian để nghỉ ngơi.

“Chịu ba năm mới có thể trở thành trợ thủ...”

Đám học đồ ngồi xổm trong góc tường, Lê Uyên cũng bưng bát cơm ngồi trong góc, hai tay bủn rủn cầm bánh ngô, trong lòng không khỏi chua xót.

Kiếp trước, dù hắn là đạo sĩ dởm bất nhập đạo tịch nhưng cũng đi theo sư phụ trà trộn trong nông thôn, cũng kiếm được ít chất béo, cho dù ở thời điểm kém nhất cũng không thê thảm như bây giờ.

Giờ phút này, hắn không khỏi hoài niệm đến kiếp trước.

Bia, đồ uống, đồ nướng, điều hòa, tivi, sô pha, điện thoại... Thậm chí là hoài niệm lão sư phụ đến chết vẫn nhớ mãi không quên chuyện nhập biên nhập đạo tịch.

“Sao lại xuyên qua?! Mình còn có thể trở về không?!”

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.