Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22

Tiểu thuyết gốc · 1581 chữ

Trời càng về đêm, không khí trong phủ nhà họ Đinh lúc này càng trở nên sôi động hơn khi càng có nhiều người ra vào nhà họ Đinh.

Và để tránh những người khác phát hiện ra danh tính của Hắc Phong, cả ba đành gác lại những thắc mắc về sự thật đằng sau Hắc Phong mà quay trở về nơi đang tổ chức tiệc Trung Thu.

Nhưng chưa đi được bao lâu thì bỗng từ đâu một bóng đen vụt qua trước mặt cả ba người. Nhận thấy có thể đây là kẻ có liên quan đến vụ tiền giả, cả ba người đi theo cái bóng áo đen ấy. Cái bóng áo đen cứ thế lao đi giữa màn đêm, hắn nhảy từ mái nhà này đến mái nhà khác, lúc ẩn lúc hiện. Nhưng nhiêu đó thì không nhằm nhò gì với đám người của Hắc Phong.

Chẳng mấy chốc, tên áo đen kia đã đến trước cửa phòng để tiền của Đinh gia và lặng lẽ trảo đổi số tiền giả vào chiếc rương tiền đặt trong phòng. Lần này, một số lượng lớn tiền đã được tên áo đen ấy tráo đổi trót lọt.

Và chỉ chờ có thế, cả ba như từ dưới đất chui lên, chẳng mấy chốc đã bao vây lấy tên mặt áo đen.

“Rốt cuộc thì cũng đã chờ được đến ngày này. Chính người là thủ phạm trong vụ án tiền giả này.” - Nam vừa nói vừa lao tới hòng giật bay tấm khăn che mặt của tên áo đen kia.

Nhưng có điều mà cả anh lẫn Hắc Phong không thể ngờ được rằng là võ nghệ của hắn không thể xem thường được. Mặc dù cả ba cùng hợp lực ngăn chặn tên áo đen chạy trốn nhưng chẳng mấy chốc hắn đã chạy trốn ngay trước mắt cả ba. Trước khi đi hắn còn tặng cho mỗi người một cái đạp khiến cả ba ngã sổng soài ra mặt đất.

“Tức thật.” - Nam bực dọc vì đã để tên áo đen đó trốn thoát ngay trước mắt mình.

“Không thể trách cậu được. Võ nghệ của hắn không phải dạng vừa, chưa hết chúng ta cũng không có sự chuẩn bị kỹ càng để tóm gọn hắn.” - Hắc Phong trấn an Nam.

“Nhưng mà Đô… à không Hắc Phong huynh đệ, mất dấu hắn như vậy thì chúng ta phải làm gì tiếp theo đây.”

“Hiện tại bây giờ chúng ta hãy trở về trước đi đã. Ngày mai cũng tầm giờ này, chúng ta sẽ quay lại đây, có thể hắn sẽ quay trở lại.”

Nói đến đây, cả ba quay trở lại nơi diễn ra bữa tiệc Trung Thu ở Đinh phủ. Chẳng ai nói với nhau một tiếng nào, vì ai cũng biết rằng ngay lúc này những gì thuộc về Hắc Phong sẽ không ưu tiên bằng vụ án tiền giả.

“Nãy giờ cậu đã đi đâu đấy?” - Đinh Tuyết trông thấy Hắc Phong mình toàn bùn đất nên hỏi dò.

“Tôi đi ra sau hậu viện, trời tối, không cẩn thận nên đã vấp ngã.”

“Sao cậu không chú ý gì cả? Cậu mau đi thay đồ đi rồi quay lại.”

Hắc Phong lặng lẽ rời đi. Anh đi về phía phòng của mình. Lúc này đi ngang qua hồ non bộ của nhà họ Đinh thì một hình bóng quen thuộc phía bên kia hồ. Bóng của người ấy phản chiếu xuống mặt hồ, là một cô gái.

Hắc Phong nghĩ rằng một ai đó đang ngồi hóng gió, tính định bỏ đi thì cô gái cất tiếng nói khiến bàn chân anh chẳng thể nhấc lên được.

“Đông ca.”

Hắc Phong lúc này mới nhận ra, bóng cô gái bên kia hồ ấy chính là Lan Chi. Trên tay cô đang cầm miếng ngọc bội Tuyết Chi mà mấy tháng trước lúc cô ngã bệnh, Đông đã tặng lại cho cô.

Tiến lại gần, anh nghe được những lời tâm sự của Lan Chi, những lời tâm sự tưởng như là những than trách nhưng sâu bên trong đó là nỗi buồn không biết tâm sự cùng ai, chỉ còn biết tâm sự với trời với trăng, với mây và gió.

Sau 3 tháng kể từ ngày anh mất, cô tiểu thư ương ngạnh ngày nào giờ trở nên tiều tụy hơn hẳn, dường như sự mất mát ấy đã ảnh hưởng rất nhiều đến cô. Cô lặng lẽ ngồi đó, mắt nhìn trăng, nhìn trời, tay nắm chặt ngọc Tuyết Chi, trầm ngâm giữa khoảng không gian tĩnh lặng.

“Ai đấy?”

Lan Chi nghe thấy tiếng động lạ liền giật mình, quay lưng lại. Hắc Phong ngay lập tức nấp vào sau rặng tre trên bờ hồ, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng hướng về phía Lan Chi.

“Ai đấy? Là ai ở chỗ đó đấy?”

Lan Chi nhìn về phía rặng tre nơi Hắc Phong đang nấp. Cô tiến lại gần, càng tiến lại gần Hắc Phong, bản thân anh càng cảm thấy hồi hộp. Nhưng một cái bóng áo đen xuất hiện, đánh ngất Lan Chi rồi đưa cô đi ngay trước mắt Hắc Phong.

Hắc Phong liền đuổi theo tên áo đen kia. Dường như tên áo đen ấy chính là tên áo đen mà anh đã đối mặt cách đây chưa lâu. Hắn chưa rời khỏi phủ, chỉ đơn giản là nấp ở đâu đấy để tìm cơ hội mà trốn thoát khỏi phủ.

Trong lúc đuổi theo, Hắc Phong sử dụng tiếng huýt sáo chỉ có anh và Nam biết nhằm báo động cho Nam biết. Và cũng chính nhờ tiếng huýt sáo đó, việc Lan Chi đã bị bắt cóc đã nhanh chóng đến tai Nam cùng đám người Đại Hình Bộ.

Nam và A Tiêu rời đi để lại Anh Di cùng hai chị em họ Bạch cùng Đinh Vũ ở lại phủ để quan sát tình hình. Đi theo tiếng huýt sao của Hắc Phong, cả hai đã đến trước cổng thành phía Đông của thành Thăng Long.

“Hắc Phong. Huynh đang ở đâu?” - Nam hô to tên của Hắc Phong giữa bốn bề tĩnh mịch.

Từ đằng xa, một chiếc xe ngựa phóng như bay về phía này, chẳng khác nào “xe điên” ở thời hiện đại khiến cả hai không kịp trở tay. Cứ thế xông ra khỏi thành Thăng Long, đi về phía Đông. Phía sau chiếc xe ngựa đó là Hắc Phong đang cưỡi ngựa đuổi theo.

“Nam, cậu theo tôi. A Tiêu, cậu mau báo cho Chiêu Minh Vương cùng những người còn lại rằng Lan Chi tiểu thư đã bị bắt cóc, và đi về phía Đông.”

Nói xong, Hắc Phong cùng Nam phóng ngựa đuổi theo chiếc xe ngựa đang ngày một xa dần, còn A Tiêu thì một mình chạy về phía phủ Chiêu Minh Vương.

Giữa màn đêm tối tăm, đường xá đã chẳng nhìn thấy rõ huống chi lại còn có cả sương mù, cả hai chỉ có thể dùng ánh trăng để cố nhìn hướng đi của chiếc xe ngựa. Chiếc xe ngựa cứ thế mà lao về phía trước, đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng dừng phía trước một cổ thành.

Cổ thành ấy trông như đã bỏ hoang từ lâu, trông như một tòa thành chết vậy. Chỉ thấp thoáng ánh sáng từ những ngọn đuốc phía trên thành. Chiếc xe ngựa từ từ đi vào bên trong thành, cổng thành mở ra. Từ xa xa, Hắc Phong trông thấy phía trong thành khác hoàn toàn với cái vẻ u ám phía ngoài.

Bên trong thành, dường như ai đó đang xây dựng một lực lượng vũ trang bí mật với số lượng không thể xác định được. Từ xa, Hắc Phong có thể cảm nhận thấy sự nguy hiểm mà lực lượng này có thể mang lại vì Cổ thành này cách thành Thăng Long không xa, nếu như bọn chúng xuất binh thì đây là mối hiểm họa tiềm ẩn của cả triều đình nhà Trần.

“Nam, cậu quay về. Thông báo tình hình của Cổ thành này cho Chiêu Minh Vương, đặc biệt là Phạm Ngũ Lão, tôi sẽ vào trước xem tình hình như thế nào. Cậu đưa tôi con dao găm. Chúng ta chia ra hành động.”

“Anh cẩn thận đấy.” - Nói xong câu là Hắc Phong lẻn đi, Nam chỉ có thể thì thầm về phía anh rồi cũng quay lưng cưỡi ngựa đi theo đường cũ để về thành Thăng Long.

Còn ở phía Cổ thành, Hắc Phong chẳng khó khăn gì để lẻn vào bên trong và cảnh tượng trước mắt khiến anh thực sự sửng sốt về mức độ hoành tráng phía bên trong Cổ thành ngỡ như đã bỏ hoang này.

Lúc này, chiếc xe ngựa đang bắt giữ Lan Chi lao đi trên con đường lớn nhất của thành và dừng phía trước một căn nhà bỏ hoang nằm ngay trung tâm Cổ thành. Hắc Phong lần theo dấu vết tiến về căn nhà bỏ hoang đó.

Bản thân anh nhận thấy sự nguy hiểm đang đến gần nên anh phải càng khẩn trương lên nữa. Nhưng càng đi, anh càng cảm thấy điều gì đó không ổn và có chút mờ ám của Cổ thành này. Liệu đằng sau một cái thành gần như đã bỏ hoang này ẩn chứa bí mật gì?

Bạn đang đọc Đại Trần Ký sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.