Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôn Trần

Tiểu thuyết gốc · 1085 chữ

Mây mờ mịt trên đỉnh núi. Một tiếng gió xì xào thổi qua khiến cho người nghe cảm thấy nhẹ nhàng và thư thái.

Lúc này, Viên Tần cùng Tử Trạch đang ngồi xếp bằng vận dụng đấu khí trị thương dưới một táng cây, bên cạnh là đứa bé mà Viên Tần cứu từ chỗ Tô Nhạc.

Động đậy một tí, đứa bé hai mắt mở to nhìn hai đạo thân ảnh trước mặt hỏi ?

- Hai người là ai ?.

Nghe thấy có tiếng nói cạnh bên, Viên Tần mở mắt nhìn sang, khi thấy đứa bé mà mình vừa cứu hỏi thì ông trả lời.

- Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là bây giờ ta không thể bảo vệ con được nữa. Nếu đã tỉnh dậy thì mau chạy đi, có thể một quãng thời gian ngắn nữa đám người Tô Nhạc sẽ đánh tới đây.

Tử Trạch cạnh bên không nói thêm câu nào, ông dùng một tay ôm ngực, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

- Lão Trạch, ông không sao chứ ? Viên Tần nói.

- Ta không sao. Chỉ là một chưởng kích đó sao lại nặng như vậy, đấu tông thực chất không thể một đòn đơn giản như vậy đả thương ta. Tử Trạch nói.

- Chuyện đó không còn quan trọng, quan trọng hiện tại là phải trị thương thật sớm. Đám người đó nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Viên Tần nói.

- Ngươi định xử trí đứa nhỏ này thế nào. Tử Trạch hỏi ?

-  Cháu muốn theo ta không ? Viên Tần nhìn về đứa bé nói.

Đứa bé hai mắt điềm đạm nhìn Viên Tần hỏi ?

- Đi đâu ?

- Tử Giới. Viên Tần nói.

- Tử Giới là nơi nào ? Đứa trẻ tiến sát lại Viên Tần ôm lấy tay ông hỏi.

Nhìn thấy đứa bé ôm lấy tay mình, bất giác Viên Tần cười to, gương mặt có vẻ tự hào nói.

- Tử Giới là một vùng đất nằm ngoài kia biển cả. Nơi đó sinh vật đa dạng, môi trường cực kỳ thanh tịnh dễ chịu, tuy một vài nơi có không khí ảm đạm chết chóc, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ của bức tranh tuyệt mỹ. Ở Tử Giới không có thứ gọi là tô thuế, chỉ có công bằng và lẽ phải. Ngươi phải tự mình đặt chân đến đó mới có thể cảm nhận được hết những gì ta miêu tả. Viên Tần nói.

- Nếu ngươi đến đó, lão phu sẽ dẫn ngươi đi xem đan đường của bổn giới, nơi đó tốt hơn gấp trăm lần Linh Tháp kia của nhà ngươi. Tử Trạch nói.

Nghe đến đây Viên Tần mới bật người nhớ lại cảnh tượng lúc đầu cứu lấy đứa bé là ở Linh Tháp. Một suy nghĩ thoáng qua đầu lão không biết đứa bé này có phải là người của Linh Tháp không, ngay cả tên của hắn lão vẫn chưa biết, nhìn sang đứa bé lão liền hỏi ?.

- Này, ngươi tên gì ?

- Ta tên Tôn Trần

-  Tôn Trần sao ? Viên Tần cười to hắc hắc nói.

- Ngươi có đồng ý theo bọn ta về Tử Giới không ? Tử Trạch nói.

- Ta đồng ý. Tôn Trần đáp.

- Khoan đã. Ngươi và Linh Tháp có quan hệ như thế nào. Vì sao tên Tô Nhạc kia lại xuống tay muốn giết ngươi vậy ? Viên Tần hỏi ?.

- Ta không nhớ nhiều về chuyện trước kia. Ta chỉ nhớ, ta không phải người của thế giới này thì phải. Tôn Trần nói.

Quét ngang một lượt thân thể Tôn Trần, Viên Tần khẽ thầm nói.

- Trên người hắn không có đấu khí, thậm chí một chút linh hồn thể của người luyện dược thuật cũng không có, xem ra hắn không có quan hệ gì nhiều với Linh Tháp.

- Phụ thân ta là một người chỉ thích cờ bạc, nếu không đánh thì là mắng ta, mẫu thân ta thì. Hôm đó trời mưa rất to, sau khi rời khỏi nhà trong cơn uất ức, ta đến một căn miếu nhỏ gần nhà, cơn mưa mỗi lúc một to làm ta không thể về nhà. Mẫu thân của ta hôm đó đã đội mưa đến miếu tìm ta, khi người gần đến ta thì lúc bấy giờ có một tia sét đánh vào miếu, ta bị ngất đi, khi tỉnh dậy đã có mặt ở một vườn hoa, trong lúc đang mò mẫn tìm đường đi thì có đi ngang một căn phòng, vô tình nghe được có người nói chuyện nên ta tò mò tiến lại gần, sau đó thì bị lão già kia hạ thủ. Tôn Trần nói.

- Vậy mẫu thân của ngươi thì sao ? Tử Trạch nói.

- Mẫu thân của ta, có thể bị cuốn theo ta đến đây, nhưng không biết hiện đang ở đâu. Tôn Trần nói.

- Tạm thời ngươi cứ theo bọn ta về Tử Giới, sẽ có người giúp ngươi tìm mẫu thân của mình. Tử Trạch nói.

- Nhưng muốn ngươi về Tử Giới phải cho ngươi một thân phận mới được. Ngươi có muốn bái lão phu làm sư phụ không ? Viên Tần nói.

- Sư phụ sao ? Tôn Trần nói.

- Ta sẽ dạy cho ngươi cách sử dụng đấu khí. Viên Tần nói.

- Đối với hai lão tiền bối trước mặt Hàn Trần có chút khó hiểu, nhưng hắn ta biết rằng, nơi này không thuộc về thế giới của hắn. Qua những gì hắn biết được, nơi này được gọi là lục địa Đại Thiên Tàng. Nghĩ một lúc, hắn gật đầu đồng ý với điều kiện của Viên Tần rồi ôm quyền nói.

- Đệ tử Tôn Trần, bái kiến sư phụ.

Viên Tần thấy thế cười khổ, nhiều năm hắn bôn ba khắp lục địa này, tung hoành bốn bể cũng chưa từng có ý định thu nhận bất kỳ ai, nhưng nay lại thu nhận một người không rõ lai lịch. Thật sự lúc ban đầu, hắn chỉ muốn có một người cạnh bên lúc hắn đang trọng thương, giúp hắn những chuyện lặt vặt, nhưng nay có lẽ do thứ gọi là nhân duyên, mà đã là nhân duyên thì không nên từ chối. Viên Tần miệng khẽ cười, một tay xoa xoa đầu Tôn Trần cười nói.

- Tiểu tử ngốc, đợi qua thêm hai ba ngày nữa, ta và Trạch lão sẽ đưa ngươi về Tử Giới.

Bạn đang đọc Đại Thiên Tàng sáng tác bởi nguyencongphuoc

Truyện Đại Thiên Tàng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongphuoc
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.