Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất phương thủy tạ (2)

Phiên bản Dịch · 2179 chữ

Đúng lúc này, một tên quy nô trong Nhất Phương Thủy tạ nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận 4 người đi tới, liền cưởi rạng rỡ mời chào bọn hắn vào.

Làm nghề này, tự nhiên phải có ánh mắt, đừng nhìn Triệu Hoằng Nhuận ăn mặc tầm thường, nhưng dù sao hắn cũng là công tử, từng cử chỉ, hành động đều mang theo khí chất quý tộc.

Huống chi phía sau hắn còn có Trầm Úc, Mục Thanh, Lữ Mục, đều là Tông phủ cẩn thận chọn lựa để bảo vệ công tử, đều là thanh niên hai mươi mấy tuổi, huyết khí phương cương, ánh mắt sáng ngời, thể phách khôi ngô, cho dù y phục tầm thường, lại đâu có giống bình dân?

“Mời mời mời, mấy vị mời.” Quy nô cười rạng rỡ mời Triệu Hoằng Nhuận mấy người đi vào.

“Ừm.” Lữ Mục rất hài lòng quy nô, không vì quần áo mà coi thường bọn hắn, tiện tay từ trong ngực lấy ra một thỏi 10 lạng bạc, vứt cho đối phương.

Trong cung, dùng mười lạng bạc sai bảo thái giám là chuyện thường tình, nhưng bây giờ ở ngoài cung, lại làm quy nô thấy mình được thưởng 10 lạng bạc, vui vẻ, hai mắt rực sáng, trong lòng càng thêm tin tưởng những người trước mắt nhất định là xuất thân danh môn.

Một nhóm 4 người ngồi xuống đại sảnh theo sự sắp xếp của quy nô, thấy vậy, Lữ Mục nhíu mày.

Hắn có chút không vui nhìn bốn phía, dù sao thì trong đại sảnh, ngồi đầy những kẻ tự cho là phong lưu tài tử hoặc bụng phệ phú hào.

[Đường đường là Đại Ngụy bát công tử, há có thể cùng thứ dân ngồi chung một chỗ?]

Lữ Mục không vui, trầm giọng nói: “ở đây không có gian phòng sao?”

Quy nô vừa nhìn, liền đoán được mấy vị này nhất định là khách lạ, không biết Nhất Phương Thủy tạ quy củ, đang muốn mở miệng giải thích, lại thấy Lữ Mục từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc 50 lạng, trầm giọng nói: “an bài thượng hạng gian phòng, gọi cô nương xinh đẹp nhất ra đây phục dịch.”

[Quả thật là hào khách...]

Quy nô nhìn nén bạc, hai mắt tỏa sáng, nhưng mà lại lộ vẻ khổ sở: “mấy vị khách quý, Nhất Phương Thủy tạ quy củ, không phải là khách quý chọn lựa cô nương, mà là cô nương chọn lựa khách quý nha...”

“Cái gì?” Lữ Mục nghe xong, lập tức nổi giận, trong lòng thầm nghĩ điện hạ là công tử, há cho một đám kỹ nữ lựa ba chọn bốn?

Lúc này, hắn vỗ bàn một cái, nổi giận nói: “lớn mật!”

Dọa quy nô run lên, vội vàng giải thích: “mấy vị đừng nóng giận, ngài nhìn, chung quanh ai cũng là như thế.”

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện, trong sảnh ngồi đầy nam tử trẻ tuổi, còn có không ít bụng phệ phú hào, những người này giống như hắn, ngồi ở trong sảnh, tự mình uống rượu, cũng không nữ nhân cùng uống.

Mà càng xấu hổ chính là, Lữ Mục hét một tiếng, khiến cho đám người kia đều quay đầu, nhìn bọn hắn như nhìn lũ quê mùa..

Điều này khiến mặt Triệu Hoằng Nhuận nóng lên, vội vàng thấp giọng nói: “Lữ Mục, im lặng.”

“Rõ.”

Lữ Mục đại khái cũng ý thức được, biểu lộ có chút lúng túng.

Bởi vì biết điện hạ chưa bao giờ đến loại địa phương này, vậy nên hắn muốn thay thế điện hạ ứng phó một chút, không nghĩ tới lại khiến những người khác trong sảnh khinh thường.

[Quả nhiên, vị tiểu công tử này mới là chủ!]

Thấy Triệu Hoằng Nhuận nói một câu làm Lữ Mục không dám nói thêm, quy nô kia bèn cung kính giải thích với Triệu Hoằng Nhuận: “ tiểu công tử, cũng không phải là tiểu nhân làm khó, chỉ là Nhất Phương Thủy tạ quy củ vốn dĩ là vậy. Nếu tiểu công tử có thể làm cho cô nương nào động tâm, tự có người sẽ dẫn tiểu công tử vào lầu hai, lầu ba gian phòng, cùng cô nương trong phòng gặp mặt.”

[Thì ra là thế.]

Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra, so với loại thanh lâu rẻ tiền, nơi này cấp bậc, phong cách cao hơn nhiều.

“Vậy làm sao mới có thể lọt mắt xanh của các cô nương?”

Nghe giọng điệu bề trên của Triệu Hoằng Nhuận, quy nô không dám xem thường, vội vàng nói: “các cô nương sẽ phái nha hoàn, đem đề bài đưa đến sảnh, chỉ cần tiểu công tử có thể viết đáp án ra giấy, chỉ cần đáp án phù hợp tâm ý cô nương kia, tự nhiên sẽ được mời lên lầu.”

“Ồ” Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, bỗng nhiên hắn giơ tay chỉ vào một tên béo hói, thấp giọng nói: “bản công tử nhìn không ra vị kia là người có học, chiếu như lời ngươi nói, người này căn bản không có hy vọng để lên lầu, vậy hắn ở đây làm gì?”

Cái kia quy nô quay đầu liếc nhìn, mặt lộ vẻ do dự.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận đối với Lữ Mục nháy mắt, người sau hiểu ý, lấy ra 10 lạng bạc nhẹ nhàng đặt trên bàn.

Bạc thì lạnh, nhưng đặt trong lòng lại thành nóng, thấy tiểu công tử lại thưởng mười lượng bạc, quy nô cũng không do dự, vội vàng nhét bạc vào trong ngực, lập tức làm động tác tượng trưng cho tay, nhỏ giọng nói: “cũng không phải là mỗi vị cô nương đều sẽ chọn lựa người có tài ... Chỉ có thanh quan nhi (gái bán nghệ) mới có thể làm như vậy. Chung quy đây là Đại Lương, có rất nhiều công tử nhà phú quý, các cô nương cũng hi vọng có thể gặp gỡ một vị công tử vừa có tài vừa có tiền, vì các nàng chuộc thân, dù có làm thiếp, cũng tốt hơn ở nơi này... Ngài nói đúng không?”

“Về phần những người khác đã bỏ đi hy vọng, liền tìm mọi cách kiếm tiền chuộc thân?” Triệu Hoằng Nhuận tiếp lời của quy nô.

Quy nô bất đắc dĩ cười.

“Được, bản công tử đã hiểu... Ngươi nói cho ta biết, ở đây, cô nương nào xinh đẹp nhất?”

“Thanh quan nhi (gái bán nghệ).” Trầm Úc ở bên chen lời, thân là tông vệ, hắn không thể nào để những nữ tử không trong sạch tiếp xúc điện hạ.

Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn Trầm Úc, cũng không nói gì.

Quy nô kia nghĩ một chút, thấp giọng nói: “vậy nhất định là[Thúy Tiểu Hiên]Tô cô nương .”

“A? Tên nàng là gì?” Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi.

Quy nô nghe xong, nói: “tiểu công tử, ở đây, các nàng sẽ không dễ dàng để lộ tên.”

“Vì cái gì?”

“Ngài nghĩ đi, các cô nương bất đắc dĩ ủy thân nơi này, dù sao cũng là chuyện bôi nhọ gia môn, có ai muốn để lộ thân phận đâu?”

“Hmm.... Thúy Tiểu Hiên đúng không, ta nhớ kỹ .”

Quy nô lại nói: “tiểu công tử, Thúy Tiểu Hiên Tô cô nương mặc dù sắc nghệ song tuyệt, nhưng để gặp được có chút khó, nếu tiểu công tử có đầy bụng học vấn còn tốt, nếu là...”

Nghe đến đó Mục Thanh không vui ngắt lời: “công tử nhà ta tự nhiên là học phú năm xe, ngươi không cần nói nhiều?”

“Vâng vâng, vậy thì tốt, vậy thì tốt...”

Quy nô cung kính lui xuống, một lúc sau quay lại, mang cho Triệu Hoằng Nhuận 4 người một bầu rượu, một bình trà, bốn cái cái chén, cùng với mấy đĩa hoa quả khô, đậu rang, đậu phộng,…

“Mẹ kiếp, chỉ mấy thứ này mà muốn 30 lượng? Bạc này cũng quá dễ kiếm!”

Vì thể diện điện hạ nhà mình, Lữ Mục đành trả tiền, thấp giọng hùng hổ nói.

“Rượu cũng không phải rượu ngon.” Mục Thanh ngửi mùi, không khỏi nhíu mày.

[Ngươi đem so với rượu trong cung?]

Trầm Úc khẽ lắc đầu, cầm bình trà lên, rót một chén, ngửi thử, đưa tới trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, nhỏ giọng nói: “công tử, trà này không tệ, không bằng ngài uống chén trà.”

“Ừm.” Triệu Hoằng Nhuận thờ ơ gật đầu.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn tới đây cũng không phải vì uống rượu dùng trà, hắn chỉ muốn gặp cô nương trong Nhất Phương Thủy tạ này mà thôi.

Nếu chỉ vì uống rượu, 30 lạng bạc cũng đủ để say chết trong tửu quán rồi.

Trong lúc hắn chậm rãi uống trà, thỉnh thoảng lại có nha hoàn chạy từ trên lầu xuống, đưa ra đề bài cho nhóm khách trong sảnh.

Lúc này, các quy nô cũng nhanh chóng cho đưa tới mỗi bàn một khay gỗ, trong khay gỗ có đủ bút mực giấy nghiên, hiển nhiên là dùng để trả lời câu hỏi.

Những đề bài kia, về cơ bản đều lấy từ sách của nho gia, có một số câu tương đối đơn giản, có câu tương đối ít thấy, nói chung chỉ là đọc nửa câu đầu, sau đó để khách nối tiếp nửa câu sau, cách thức đơn giản đến mức làm Triệu Hoằng Nhuận thất vọng.

[Chẳng lẽ cái gọi là đặt câu hỏi chỉ là một mánh khoé?]

Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy thất vọng.

Cũng may, sau đó có mấy yêu cầu bảo các tài tử làm thơ đối đáp, làm cho Triệu Hoằng Nhuận lại có mấy phần chờ mong.

Cho dù như vậy, hắn cũng không muốn nâng bút, chỉ uống trà, mặc cho những kẻ tự xưng là phong lưu tài tử kia tranh nhau đáp đề.

Bởi vì hắn đang chờ, chờ Thúy Tiểu Hiên Tô cô nương đưa đề.

Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có một nha hoàn từ Thúy Tiểu Hiên, cầm một tờ giấy, đứng trên hành lang lầu hai, chầm chậm mở ra một bức tranh.

Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong bức họa vẽ lấy một đàn hạc trắng chơi đùa trong nước, con hạc chính giữa bắt mắt nhất, một chân đứng ở trong nước, dùng mỏ tỉa lông vũ.

[Vẽ cũng không tệ... Đáng tiếc, không được sống động cho lắm, đường nét phác hoạ cũng không đúng chỗ... Hạc hẳn phải hơi gầy mới lộ vẻ tiên cảnh, con hạc này lại mập, giống như một con ngỗng béo vậy... Kém xa lục hoàng huynh.]

Bởi vì Triệu Hoằng Chiêu cũng vẽ qua hạc, vậy nên Triệu Hoằng Nhuận không khỏi so sánh, cho ra kết quả khiến hắn lắc đầu.

Hắn cũng không ngh, có phải hay không bị điên mới đem tranh vẽ lục công tử ra so sánh, phải biết tranh của Triệu Hoằng Chiêu tại thị trường có giá ngàn lượng, nếu Thúy Tiểu Hiên Tô cô nương có bản lãnh này, nàng còn có thể ở nơi đây?

Nhưng bất kể thế nào, Triệu Hoằng Nhuận vẫn có chút thất vọng, không thèm nhìn đám người trong sảnh đang cố hết sức tán thưởng, thổi phồng bức họa kia.

Thật không ngờ, nha hoàn kia lấy ra bức họa này cũng không phải là để bọn hắn đánh giá, mà để hỏi một cái vấn đề.

“Tô cô nương hỏi: lúc hạc đứng, vì sao có một chân, đứng một chân?”

Lập tức cả sảnh đường im lặng.

Mà Triệu Hoằng Nhuận lại có mấy phần hứng thú.

[Có ý tứ...]

Hắn quay đầu nhìn những người khác.

Trái ngược với hắn, những vị công tử, thư sinh kia lại lắc đầu thở dài.

“Đây là muốn lầm gì?”

“Xem ra Tô cô nương hôm nay lại không có ý định gặp khách, cố ý đưa ra vấn đề gây khó cho người ta.”

“Thử vận may thôi, nói không chừng có thể đáp đúng đâu.”

Trong sảnh mọi người than thở, viết xuống đáp án của mình, giao cho quy nô đưa tiểu nha hoàn kia.

“Công tử?”

Trầm Úc đưa khay gỗ đưa tới trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, hắn biết điện hạ nhà mình đang chờ Tô cô nương ra đề mục, bằng không theo trí thông minh của điện hạ, mấy câu hỏi đơn giản kia sao lại không đáp được?

Mà ở một bên, Mục Thanh không nhịn được nêu ý kiến: “vì cái gì một chân đứng, một chân co... Như thế càng thêm tiên khí, đúng không điện hạ?”

Nào đoán được, Triệu Hoằng Nhuận nhìn hắn cười, nâng bút viết một câu để bọn hắn không nhịn được cười, sau đó ký tên.

Khương Nhuận!

Bạn đang đọc Đại Ngụy Đế Quốc của Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nonoone
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 389

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.