Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngược dòng về quá khứ (10).

Tiểu thuyết gốc · 1511 chữ

Thời gian thoắt cái trôi đi 2 tháng. Trương Vệ biết rằng đây chỉ mới là giai đoạn khởi đầu của công cuộc luyện tập.

Bởi vì bên dưới không hề có dòng thủy lưu. Mặt nước cực kỳ tĩnh lặng, nên chàng đoán một ngày nào đó sẽ có mức độ cao hơn là dùng dòng thủy lưu để giảm lực sát thương của chàng cũng không chừng.

Chứ mới chỉ giai đoạn đầu, thắng được sức của nước đối với chàng cũng là vấn đề. Nhưng thời gian càng trôi, lực tác động của chàng ngày càng được cải thiện đồng thời dung tích phổi cùng kình khí liên tục được tăng lên.

Sau những ngày luyện tập không biết mệt mỏi, cũng đã đến lúc chàng nên nghỉ ngơi một khoảng ngắn.

Thế là chàng xin Kinh Như Tuyết cho bản thân về lại Đế Đô. Và được sự chấp thuận đến từ hắn. Mặc dù mấy ngày đầu, Kinh Như Tuyết thường đến bờ suối, canh chừng chàng. Nhưng càng về sau, khi chàng tiến bộ số lần hắn đến ngày một thưa dần.

Tuy nhiên, bài tập này xem ra là chưa đủ. Cho nên Kinh Như Tuyết đã dặn chàng nên tranh thủ sắp xếp mọi chuyện. Vì sắp tới sẽ vất vả hơn rất nhiều, quá trình luyện tập cần liền mạch.

Cho nên chuyến về Đế Đô lần này có thể xem như là một chuyến đi xa của chàng. Mặc dù nói hai năm là gần mà cũng có thể là xa nhưng Trương Vệ cũng muốn tập trung tuyệt đối cho quá trình tu hành lần này.

Khi về đến Trương phủ chàng ngay lập tức đến khố phòng đặng nhận phần lương mà đáng lý chàng phải được nhận. Lần nhận này hầu như Trương Vệ không gặp quá nhiều trở ngại, bởi vì dòng người hôm nay có vẻ không đông như khi trước. Bên cạnh đó là có đến bốn tộc nhân đảm đương nhiệm vụ phân phát lương thảo cho nên tốc độ thì nhanh khỏi phải bàn đến.

Chính vì lẽ đó, chàng không bị soi mói quá nhiều mà có thể nhanh chóng lấy được thứ mình cần rồi sau đó liền rời khỏi Trương Gia Bảo mà hướng về khu trung tâm.

Trời hãy vẫn còn khá sớm, với khoảng thời gian dư dả như thế Trương Vệ nghĩ rằng chàng sẽ có rất nhiều thời gian để dành riêng cho Hỷ Tước.

Niềm vui đó đã được chàng cụ thể hóa bằng một nụ cười trên môi.

Thoáng cái chàng đã đi qua mấy con phố nhỏ, mà đến gốc cây quen thuộc, từ đằng xa chàng đã nhìn thấy bóng hình nhỏ bé ấy.

Nàng vẫn ở đó, ngồi ở một góc mà chờ đợi người khác đến bố thí. Ánh mắt của nàng vẫn đang chờ đợi lời hứa của chàng để có thể nhìn thấy được chút ánh sáng của hy vọng.

Chàng nhìn nàng một lúc lâu, trong lòng cảm thấy yên ủi phần nào. Nàng không hoàn mỹ, nhưng lại có nghị lực phi phàm, khiến một nam nhân lành lặn như chàng đôi khi cảm thấy thật thua kém.

Đứng nhìn được một lúc chàng quyết định, đi đến gặp nàng.

Tuy nhiên lúc này lại có một việc xảy ra. Từ phía bến Ninh Kiều đi đến hai thanh thiếu niên trẻ tuổi.

Từ phong cách ăn mặc cho đến vóc dáng. Trương Vệ nhìn sơ là đã biết hai tên đó là ai.

Một kẻ mặt tròn, thân hình mập mạp khoác lên người y phục đỏ đen. Tuổi đời còn khá trẻ, so với Trương Vệ chỉ xêm xêm tuổi nhau, hắn là Từ Diên Ninh con thứ của Tứ Trưởng Lão Từ Gia.

Kẻ còn lại là huynh đệ tốt của y tên là Từ Lạc Hiên. Hắn là nhi tử của Ngũ Trưởng Lão Từ Gia.

Đối với hai kẻ này, chàng không hề có một chút hiềm khích nào. Tuy nhiên đã là người của Từ Gia Trang không ít thì nhiều đối với Trương gia hay cá nhân chàng đều không thể thân thiện được.

Chàng lúc này, cũng không muốn chuốc thêm phiền toái. Nên đành lánh mặt đi một chút.

Ở phía đó, hai tên công tử Từ Gia Trang thư thả dạo phố. Bất chợt chúng dừng lại nơi chốn của Hỷ Tước.

Khi nhìn thấy nàng dung nhan cũng không tệ dù có vướng bụi phong trần, mà còn tật nguyền. Mặc dù nói chúng không hứng thú với thân xác nàng, nhưng cái thói hống hách coi trời bằng vung đã ăn sâu vào máu.

Bọn chúng liền nghĩ ra cách châm chọc nàng. Đồng thời thử xem nàng mù thật hay là giả vờ. Bởi vì bên trong chiếc khăn trắng đó làm gì có ai dám khẳng định được thực hư.

Chiếu theo lẽ thường chúng đã nhảy xồ lên mà trực tiếp tháo chiếc khăn đó xuống. Nhưng nơi đây là chốn xin ăn, nếu chúng dám làm điều gì quá đáng chẳng khác gì tự chuốc khổ.

Cho nên trước khi bắt đầu chúng đã thương lượng với nhau thật kỹ càng.

Sau đó Từ Diên Ninh chậm rãi đi lại gần và nở nụ cười đầy ẩn ý. Rồi để vài đồng xu vào cái bát của Hỷ Tước, âm thanh rơi của đồng xu chạm vào bát phát ra âm thanh thánh thót.

Điều đó khiến Hỷ Tước phải chú ý, nàng liền xoay đầu nhìn thẳng về hướng đấy. Bằng nhận định của mình, nàng đã nhận ra có người đã cho mình số ngân lượng trên. Liền mỉm cười xinh đẹp, rồi cúi đầu sát đất.

"Đa tạ đại nhân."

Đương nhiên điều này sẽ không thể khiến bọn chúng thỏa mãn. Từ Diên Ninh liền mở giọng:

"Nầy, ta thấy ngươi xin ăn cả ngày mà không được bao nhiêu. Chậc, ta nhìn thấy cũng rất tội.

Hay như vầy đi, nếu ngươi làm trò tiêu khiển mà ta cảm thấy vui ta sẽ ban cho ngươi thật nhiều ngân lượng. Thấy thế nào."

Vy Hỷ Tước, đầu vẫn đang cúi. Nghe thấy lời nói của đối phương thì nhất thời im lặng. Nàng đang suy nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên mỉm cười đáp:

"Được, người muốn tôi làm gì! Miễn là nó không trái luân thường đạo lý thì tôi sẽ làm."

Nghe được sự chấp thuận nến từ nàng, hai người bọn chúng mỉm cười đầy xảo trá. Rồi nói:

"Như vầy, ngươi không thấy được đường cho nên cứ làm tại chỗ. Như con chó, xoay ba vòng sau đó chống hai tay xuống đất sủa lên ba tiếng. Thì năm mươi lượng này ta sẽ cho nhà ngươi."

Nói đoạn hắn để thỏi bạc nén xuống bát, và chờ đợi câu trả lời từ nàng. Về phía Hỷ Tước yêu cầu này, đương nhiên là vô cùng bất nhân. Mặc dù nói nàng chỉ là phận hành khất nhưng nếu nàng làm theo yêu cầu đấy chẳng khác nàng đang tự nói với hắn nàng chính là loài thú bốn chân kia.

Trương Vệ đứng cách đó không xa, nghe thấy yêu cầu đó thì tức đến xôi máu. Muốn chạy lại đòi lại công đạo cho nàng.

Nhưng ngay lúc này, một toán quân lính Tiên giới, cùng những hộ pháp Tiên tộc dẫn đầu là đại tướng Phùng Nguyên đại thắng Ma tôc trở về đang diễu hành dưới phố.

Vô tình lại đi ngang qua chỗ này. Khiến chàng dù muốn cũng không thể làm được gì hơn nữa.

Với điều kiện đó, lúc này làm hay không đều do quyết định của nàng. Hỷ Tước ngưng trọng một chút, rồi nàng nở nụ cười thật tươi mà đáp:

"Được, như ngài nói tôi sẽ làm."

Quyết định của nàng được đưa ra, có thể là dựa trên thân phận của nàng hiện tại. Nhường như không thể nào coi mình như một tiểu thư danh giá được, dù gì để mà nói với một hành khất như nàng số ngân lượng kia quả thật rất lớn.

Với nó nàng có thể làm được rất nhiều thứ. Cho nên vừa đáp lời nàng đã dùng bàn tay nhỏ bé cùng thân thể của mình, làm theo những gì chúng nói.

Mặc dù lúc đầu nàng có phần hơi gượng, nhưng không biết vì lý do gì. Mà nàng đã rất quyết đoán trong khoảng thời gian sau đó.

Hai công tử Từ Gia nhìn thấy điều đấy, thì thích thú vô cùng. Chúng đã đạt được điều mà chúng muốn cho nên cũng không đưa ra thêm yêu cầu gì.

Từ Diên Ninh, quả thật đưa từ trong người ra 50 lượng bạc nén mà để xuống bát của nàng, hắn lại cố tình làm ra âm thanh lớn cho nàng có thể nghe thấy.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.