Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột Phá Kim Đan

Tiểu thuyết gốc · 1421 chữ

Trần Thánh Đế linh thông với Quốc Vận Vạn Cổ Sinh Kinh, cơ thể vẫn còn xếp bằng trên giường nhưng mà linh hồn đã đi vào một không gian khác.

Nhìn vào khoản không, không gian tối đen bao phủ, cắt bước đi về phía trước càng đi về sau, cũng không thể thoát khỏi không gian tối đen này.

Đây là nơi nào vậy Kim Anh?

Không nghe thấy tiếng nói Kim Anh, liền biết được là hệ thống không thể đi vào đây.

Ài....

Trần Thánh Đế thở dài não nề, vậy tự một mình ta đi tìm vậy!!!

Trần Thánh Đế đã đi được 1 giờ đồng hồ, đã nhìn thấy một ánh sáng nhiều màu sắc, đang bao trùm lấy nhau.

Trần Thánh Đế nhanh chóng chạy tới đó, khi Trần Thánh Đế chạy tới đó, làm cho viên ánh sáng rung động, làm cho không gian ngượng sống từng đợt.

Khi những màu sắc biến mất một giọng nói vang lên, làm cho linh hồn của Trần Thánh Đế rung rẩy nhè nhẹ.

Đã triệu vạn năm rồi, ta đã được đợi ngày này quá lâu, nay có người đi tới được đây, là muốn cho ta tái xuất lại thế gian, cũng đừng làm cho ta hụt hẫng.

Trần Thánh Đế nghe tiếng nói khàn khàn như một ông lão, trong đầu như có tiếng nổ vang trời, làm cho đầu đau như búa bổ.

Ai đang nói vậy... Không phải trong đây không có ai sao, làm sao bây giờ lại có tiếng nói vang lên trong đây chứ?

Trần Thánh Đế nhìn lại xung quanh lại không nhìn thấy ai, giờ chỉ có một cuốn sách đang phát ánh sáng màu vàng kim.

Trong lúc Trần Thánh Đế khó hiểu, lại nghe tiếng nói đó vang lên lại...

Nhóc con... Ngươi làm sao lại bước vào đây được vậy?

Trần Thánh Đế nhìn xung quanh trong đầu đầy chấm hỏi, mới lên tiếng dò hỏi là ai?

Tiền bối là ai... Người ở đâu vậy?

Nhóc con... Ta đang ở trước mặt ngươi, mà ngươi cứ nhìn đi đâu vậy!

Trần Thánh Đế nhìn xem cuốn sách đang phát sánh mà sợ hãi, trong lòng mà hét gào to lên, vải chưởng cuốn sách cũng biết nói chuyện như con người hay sao.

Như hiểu Trần Thánh Đế đang nghĩ gì liền nói... Nhóc con ngươi nghĩ cuốn sách không thể nói chuyện được hay sao:

Nnhóc con ngươi tới đây là muốn ta chấp nhận ngươi hay sao!

cũng được, chỉ cần nhóc con qua được ải của ta, thì ta là của ngươi, thì nhóc con muốn tu luyện là được.

Thế là cuốn sách phóng ra một năng lượng vô hình tràng về vía Trần Thánh Đế, năng lượng bao phủ Trần Thánh Đế ở trong đó.

Trần Thánh Đế cảm thấy trên đầu có mười ngọn núi đè lên đầu mình vậy, dưới chân có ngọn lửa thiêu đốt cơ thể mình mà không làm được gì.

Nhóc con đây là ải của ta có tên là “ Một Đấng Minh Vương ” khi người ở trong ải sẽ cảm nhận trên vai mình, đang gánh lấy một giang sơn.

Mỗi bước đi càng khó khăn, nếu ngươi bước qua được cửa ải này, coi như đã thành công đầu tiên, về sau muốn mở ra giang sơn thì trên vai càng gánh chịu càng lớn hơn.

Còn dưới chân ngươi là những ngọn lửa tự chưng cho chiến tranh, chiến tranh càng lớn ngọn lửa trong ngươi càng lớn, mà con dân của mình càng khổ sở.

Ta nói nhiều như vậy, là để cho ngươi biết rằng chiến tranh không phải là khôn ngoan, mà còn cần cái đầu minh mẫn trong mọi trường hợp khác nhau.

Ngươi cần con dân hướng về mình mới tạo ra Quốc Vận, mà ngươi mới tu luyện được công pháp này, nếu ngươi là hỗn minh vương người dân không hướng về phía ngươi mà nói.

Cho dù ngươi có công pháp này cũng như không!

Ngươi hiểu ý ta chứ...

Trần Thánh Đế nghe rất rõ những lời nói đó, chỉ có thể để trong lòng mà thôi, mà bây giờ lo làm sao có thể qua được cửa ải này đã rồi nói sau.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút...

Ngoại giới chỉ có trôi qua có mấy phút mà thôi, không biết qua được bao lâu thì Trần Thánh Đế mở đôi mắt sáng ngời rồi mới bình phục chở lại.

Trần Thánh Đế nằm ngửa ra sau mà thở từng ngụm, nghĩ lại mà cảm thấy ở trong đó như một địa ngục trần gian khổ không thể tả.

Kim Anh ta vô rồi đi ra mấy ngày rồi?

Thưa công tử chỉ có 1 giờ đồng hồ mà thôi...

Cái gì... Có 1 giờ thôi á?

Ta cứ tưởng thời gian đã mấy năm rồi, ta cứ cho là mấy ngày, ai mà tin được chỉ có qua 1 giờ đồng hồ mà như máy năm.

Trần Thánh Đế ngồi dậy xếp bằng học theo khẩu quyết trong đầu, mà cuốn sách đó đã cho mình Trần Thánh Đế biết được khẩu quyết này chỉ là phần một.

Quốc Vận trong hoàng cung hướng về phía phòng của Trần Thánh Đế mà bay tới, cảm nhận được trong cơ thể từng kinh mạch có thứ gì đó ngọt rửa từng kinh mạch của mình thật dễ chịu.

Quốc Vận có màu vàng kim, những người hoàng Tộc sẽ được Quốc Vận bảo hộ, khi nguy hiểm cái chết đến gần, và nếu như người hoàng Tộc có công pháp liên quan đến Quốc Vận.

Tu luyện làm ít công to và mạnh hơn những người tu sĩ bình thường khác ví dụ như!

Trên vũ trụ bao la có chia nhiều loại linh căn như sau...

Thủy Hỏa Mộc Kim Thổ là linh căn ngũ hành

Băng Phong Lôi là linh căn hiếm...

Quà nhiều linh căn khác nữa...

Người càng nhiều linh căn thì càng mạnh...

Loại linh căn Quốc Vận coi như là tốt cũng coi như là sấu, như có hoàng triều còn có thể tu luyện nếu không còn, đừng nói đến tu luyện coi như dân thường chả khác là mấy.

............

Cả người Trần Thánh Đế được bao phủ bởi Quốc Vận, không ngừng đột phá lên từng cặp bặc từ Luyện Thể lên tới Trúc Cơ Hậu Kỳ, không ngừng tăng lên.

Cảm nhận cơ thể mình đã đột phá lên Trúc Cơ cũng coi như, mình ngồi tên lửa mà chạy nhanh như vậy mà từ người thường giờ đã bước vào tu sĩ rồi mà cảm khái.

Khi bước vào Kim Đan Sơ Kỳ thì mới ngừng lại không thể đột phá được nữa, mới ngừng lại không tu luyện nữa Trần Thánh Đế mở đôi mắt ra, đứng dậy đi ra ngoài ngước nhìn trời đã là chiều rồi.

Nhị Đệ đã hết bệnh rồi sao, nếu còn bệnh hãy vào phòng nằm không khẽ bệnh lại nữa đấy.

Trần Thánh Đế đang đứng nghe tiếng ven thuộc châm chọc mình, quay đầu lại Trần Thánh Đế nhìn thấy là đại Hoàng Tử con của Hoàng Hậu.

Cảm ơn đại ca đã quan tâm, đệ đã bớt bệnh đã làm đại ca quan tâm nhọc lòng rồi, hay là đại ca vào phòng của đệ uống miếng trả cái đã.

Đại Hoàng Tử nhìn mặt rạng rỡ của nhị đệ của mình vẫn mạng khẽ như thường, đâu có như bị trúng độc như lời nói của nha hoàn của mình đã nói.

Cũng cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của nhị đệ, mà trong lòng sợ hãi không biết là ảo giác hay sao chắc không phải, chỉ là do mình làm chuyện ấy nhiều nên trong người mệt nên mới có ảo giác.

Không cần đâu nhị đệ, ta đi qua chỉ xem nhị đệ đã bớt bệnh hay chưa ý mà, nếu nhị đệ đã bớt bệnh rồi đại ca đi đây.

Nói xong quay người lại liền thây đổi thành mặt hâm trầm, ánh mắt hiện lên âm độc rồi biến mất không thấy nữa.

Nhìn xem đại Hoàng Tử đi xa mĩm cười mà nghĩ, người trờ đó rồi một ngày không lâu ta sẽ đưa ngươi sống không bằng chết.

Quay người đi vào phòng...

Bạn đang đọc Đại Đạo Cửu Trường Tồn sáng tác bởi Caunhocamquyen1

Truyện Đại Đạo Cửu Trường Tồn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Caunhocamquyen1
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.