Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh ly tử biệt

Tiểu thuyết gốc · 1596 chữ

Ánh mắt Trần Phong đảo thoáng qua, trông thấy khối ngọc bội bình an mà Vương Hồng đeo ở thắt lưng liền lập tức suy đoán ra thân phận đối phương.

Đây chính là khối ngọc bội mà năm đó hắn đã tặng cho Khả Ngân vào ngày nàng xuất giá về nhà Vương viên ngoại.

Trong lòng hắn chợt thở dài phiền muộn:

“Ài…! Rốt cuộc thì cũng đến lúc phải kết thúc rồi!”

Trần Phong đứng bật dậy, quan sát hết thảy một vòng Nhân Sinh Quán, sau đó quay sang nói với người thanh niên họ Vương:

“Được rồi, mau dẫn đường đi!”

Vương Hồng thấy đối phương không hỏi han gì cả thì lấy làm ngạc nhiên lắm. Có điều sự tình gấp gáp nên không kịp suy nghĩ nhiều, liền lập tức mời Trần Phong lên xe rồi sai mã phu đánh ngựa chạy thẳng một mạch.

Ba ngày sau, mấy người bọn họ đã đi vào địa phận đất Phong Châu.

Văn Lang từ khi khai quốc, hoàng đế các triều đại đều đóng đô ở đây.

Qua nửa canh giờ, trước mắt Trần Phong hiện lên một bức trường thành cao ngập trong mây, không thấy đâu là điểm cuối.

Cổng thành được xây dựng kiên cố, chính giữa là một tấm cự bảng đề ba chữ như rồng bay phượng múa.

Phong Châu Thành!

Hai bên cổng thành xuất hiện một đội binh sĩ thủ vệ, hàng ngũ chỉnh tề, người nào người nấy phát ra hơi thở lăng lệ, trầm ổn.

Trông thấy cỗ xe ngựa đến gần, một tên binh sĩ đứng ra chặn lại, quát hỏi:

“Người đến là ai? Mau xuống xe kiểm tra!”

Vương Hồng nhìn qua Trần Phong giải thích:

“Kể từ khi vương gia làm phản, đương kim hoàng đế hạ lệnh siết chặt an ninh trật tự trong thành. Những người muốn ra vào kinh đô đều bị tra xét cực kỳ nghiêm ngặt.”

Một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ sợi dây thừng.

Hoàng đế hành động cẩn trọng như vậy cũng chẳng có gì là lạ.

Trần Phong khẽ gật đầu, thầm nghĩ không biết tên oắt Phạm Kiều đó dạo này thế nào rồi.

Vương Hồng vén màn xe, chắp tay cười nói:

“Tướng quân! Tại hạ là người nhà họ Vương tại đông thành. Vài ngày trước gia đình có công việc quan trọng nên phải rời kinh. Đây là giấy thông hành, xin tướng quân xem!”

Tên binh sĩ kiểm tra kỹ càng, thấy không có vấn đề gì liền phẩy tay cho bọn họ thông qua.

Đi qua cổng thành, đã thấy bên tai vang lên tiếng người cười cười nói nói, huyên náo cả một vùng.

Phong Châu diện tích rộng lớn, đất đai màu mỡ phì nhiêu, nguồn nước dồi dào, lại là nơi đế đô nên sinh khí cực vượng, quy tụ vô số phàm nhân.

Hai bên đường, cơ man những sạp lớn nhỏ được dựng lên, bày bán đủ loại hàng hóa, muôn hình vạn trạng, trong số đó có rất nhiều thứ mà Trần Phong lần đầu tiên trông thấy.

Dòng người hối hả ngược xuôi, nườm nượp như nước, xe ngựa chạy qua mấy khu phố sầm uất, cuối cùng dừng lại trước một tòa phủ viện.

Ngoài cửa lớn đặt hai con sư tử đá, bên trên treo một dãy đèn lồng, ở giữa là một tấm bảng có duy nhất một chữ Vương, được khảm bằng vàng ròng trông cực kỳ xa hoa.

Hai người vừa xuống ngựa, tên gia đinh đứng canh cửa vội vã chạy đến, cúi đầu lễ phép nói:

“Tạ ơn trời đất! Đại thiếu gia, rốt cuộc ngài đã trở về!”

Vương Hồng nóng ruột hỏi:

“Tình hình nội tổ mẫu của ta thế nào rồi?”

Tên gia đinh liền rành mạch đáp:

“Lão thái gia sức khỏe yếu lắm, đại phu chuẩn mạch nói sợ là… sợ là không qua khỏi đêm nay. Hiện tại lão thái gia người đã đuổi hết hạ nhân ra ngoài, không cho phép ai được tiến vào phòng.”

Nghe bẩm báo, Vương Hồng cả kinh, quay sang nói với Trần Phong rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào trong Vương phủ.

“Phong tiền bối, xin mời hãy theo ta!”

Xuyên qua mấy dãy nhà, cuối cùng cả hai dừng chân trước một căn phòng.

Trần Phong thần sắc thoáng động, bởi vì hắn cảm thụ từ bên trong căn phòng truyền ra một luồng tử khí vô cùng đậm đặc.

Vương Hồng cung kính gọi lớn:

“Nội tổ mẫu! Nội tổ mẫu… Phong tiền bối đã đến rồi!”

Mất một lúc lâu sau, từ bên trong truyền ra một giọng nói yếu ớt:

“Mời ngài ấy vào đi!”

Nghe âm thanh đó, trong lòng Trần Phong bất chợt dâng lên một cỗ cảm xúc thật khó diễn tả.

Thở dài một tiếng, hắn chậm rãi cất bước tiến vào.

Nằm trong phòng là một lão bà, chỉ là thời khắc này hơi thở của bà ta rất yếu, tình trạng giống như đèn dầu sắp cạn, đích thực khó mà kiên trì thêm được bao lâu nữa.

Đôi mắt bà chầm chậm mở ra, trông thấy trước mặt là một ông lão râu tóc bạc phơ, diện mạo mặc dù thay đổi nhưng ánh mắt hắn lại trong sáng vô ngần, vẫn như thời điểm sáu mươi năm về trước.

Thân thể bà run rẩy kịch liệt, cánh tay khó khăn đưa lên chạm vào gương mặt đầy nếp nhăn của Trần Phong, thổn thức nói:

“Phong đại ca… Là đại ca thật sao?”

Trần Phong nắm chặt lấy tay lão bà, mỉm cười bảo:

“Khả Ngân muội! Đại ca đến rồi đây!”

Vừa nghe được ba chữ “Khả Ngân muội”, cơ thể bà lão càng run rẩy dữ dội hơn.

Nước mắt vốn tưởng đã cạn khô nhưng lúc này không biết từ đâu chảy ra ướt đẫm khuôn mặt, sau cùng nước nở bật khóc như một đứa trẻ.

“Phong đại ca… Vì sao bây giờ huynh mới chịu đến tìm muội? Muội hận huynh… Huhu…”

Không sai, bà lão này chính là Lương Khả Ngân, cô bé năm xưa vẫn thường hay quấn quýt bên cạnh Trần Phong.

Trên đường đến đây, thông qua Vương Hồng, Trần Phong nghe tin lão Sinh cha nàng đã mất từ lâu, phu quân Vương Bình vào mười năm trước cũng gặp cơn tai biến mà qua đời.

Thời gian thật tàn nhẫn, nó lấy đi của con người ta tất cả, đặc biệt là những thân bằng cố hữu không bao giờ trở về được.

Trần Phong chợt nhớ đến tình cảnh năm xưa, trong một buổi chiều mưa giăng tuyết phủ, Khả Ngân mang theo đau khổ và tuyệt vọng chạy khỏi Nhân Sinh Quán.

Nhìn vẻ tang thương và mệt mỏi ẩn hiện trong đôi mắt của nàng lúc này, Trần Phong cảm thấy rất đau lòng. Hắn tự hỏi liệu bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai?

Bỗng lại nghe Khả Ngân lẩm bẩm nói:

“Phong đại ca! Bao năm qua, muội rất muốn quên đại ca nhưng muội lại không thể nào làm được. Đại ca nói xem, có phải Ngân nhi ngốc lắm hay không?”

Tâm ý của Khả Ngân như thế nào Trần Phong hiểu rất rõ, chỉ đành thở dài an ủi:

“Ài…! Chuyện đã qua, chúng ta cũng không cần phải nhắc lại nữa.”

Hơi thở của Khả Ngân mỗi lúc một suy yếu. Bên ngoài cơ thể hoàn toàn che phủ bởi tử khí, sinh mệnh giống như ngọn đèn dầu le lói trước gió, có thể bị dập tắt bất kỳ lúc nào.

Nàng gắng gượng nói:

“Phong đại ca… Ngân nhi không muốn là muội muội của đại ca đâu… Vĩnh viễn không muốn… Khụ khụ...”

Nghe những lời ấy, tâm trạng Trần Phong càng trở nên nặng nề hơn.

Con bé này thực là cố chấp!

Đã bao năm trôi qua rồi mà vẫn canh cánh vấn đề đó trong lòng sao?

Tình cảm đúng là một thứ kỳ diệu, nó có thể khiến cho con người ta vui vẻ hạnh phúc, nhưng cũng có thể khiến cho con người ta mãi mãi sống trong nhung nhớ và đau khổ khôn nguôi.

Nuối tiếc cả một đời người!

Bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi!

Đoạn tình cảm này tuy ngắn ngủi nhưng lại khiến Trần Phong cảm thấy vô cùng ấm áp, vô cùng cảm động.

Sinh mệnh Khả Ngân hiện tại đã chạm tới thời khắc cuối cùng.

Bàn tay gầy guộc của nàng nắm chạy lấy tay Trần Phong, nở một nụ cười rạng rỡ nói:

“Nếu có kiếp sau, Ngân nhi hi vọng sẽ vẫn gặp được đại ca…”

Kiếp sau ư?

Liệu có thể sao?

Chần chừ trong thoáng chốc, Trần Phong liền gật đầu nói:

“Kiếp sau ta nhất định sẽ đi tìm nàng.”

Sắc mặt Khả Ngân ánh lên một tia vui mừng, nước mắt lã chã tuôn rơi:

“Vâng!... Đại ca không được quên Ngân nhi đâu đó!”

Hồi sau, bỗng nhiên thân thể Khả Ngân co quắp dữ dội.

Nàng cảm thấy hai mắt mình như mờ đi:

“Đại ca à… Muội nghe thấy tiếng cha gọi… Muội sợ… Muội… Muội…”

Hơi thở của Khả Ngân đã quá suy yếu, cứ nấc lên từng hồi, cố gắng đến mấy cũng không thể nói hết câu.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 252

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.