Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là do nàng cưỡng bức ta

Tiểu thuyết gốc · 1541 chữ

Mưa xuân liên miên không dứt.

Chẳng biết là Nhất Trụ Kình Thiên đã khua trống mở cờ biết bao nhiêu lần song tinh lực vẫn tràn đầy sung mãn.

Hai người lăn qua lăn lại mấy bận, rốt cuộc mệt quá nên ôm nhau thiếp đi lúc nào không hay.

Buổi sáng hôm sau.

Trần Phong vừa mở mắt liền giật thót mình, phát hiện toàn thân vẫn trần như nhộng.

Hắn vội vàng lấy từ trong Vô Danh Giới Chỉ ra một bộ quần áo khoác lên người.

Kiểm tra thân thể thấy không có vấn đề gì, nguyên lực hoàn hảo điều động bình thường trở lại khiến hắn rất đỗi vui mừng.

Lại nói ngày hôm qua tuy bị Hợp Hoan Đan khống chế nhưng những gì xảy ra hắn nhớ rất rõ ràng.

Nghĩ đến Lan Ngọc, Trần Phong hoảng hốt đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện nàng đang ngồi ở vị trí mà hắn đặt quả trứng Lạc Hồng Điểu.

Không còn dáng vẻ phóng túng, lúc này gương mặt nàng buồn rười rượi nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp khiến vạn vật lu mờ, kinh tâm động phách.

Trần Phong lẳng lặng tiến lại gần, khẽ gọi:

“Ngọc tỷ tỷ…”

Qua một lúc, âm thanh hờ hững của Lan Ngọc cất lên:

“Ngươi tỉnh rồi?”

Giọng nói của nàng thật êm tai, Trần Phong thần sắc tươi cười bảo:

“Mới còn sớm mà Ngọc tỷ tỷ đã dậy rồi sao? Cẩn thận kẻo cảm lạnh đó! Tiểu đệ đề nghị chúng ta nên tiếp tục nghiên cứu phương pháp kia thêm vài lần để cơ thể đôi bên hoàn toàn thanh tẩy.”

Nhìn ra suy nghĩ đen tối trong đầu của hắn, Lan Ngọc trừng mắt:

“Tiểu tặc vô sỉ, ta thực muốn một kiếm chém chết ngươi.”

Trần Phong chưa kịp nói gì thêm bỗng trên người Lan Ngọc phát ra một nguồn nguyên lực cường đại, mang theo cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận xương cốt.

Đặc biệt thủy linh căn trong cơ thể hắn chợt phát sinh dấu hiệu bị áp chế kịch liệt.

Đây là…?

Hôm qua sự tình xảy qua quá chớp nhoáng nên nhất thời không chú ý. Hiện tại Trần Phong mới nhìn ra tu vi Lan Ngọc không ngờ đã bước vào Hóa Thần Kỳ.

Hắn kinh ngạc thầm nghĩ, không lẽ chuyến đi vừa rồi của nàng là trở về Xích Quỷ Tông chứng đạo Hóa Thần?

Cơ mà thái độ của nàng làm cho hắn không mấy thỏa mái.

Dọa cái rắm gì chứ?

Hóa Thần Kỳ giỏi lắm sao?

Nô bộc của ta cũng là Hóa Thần sơ kỳ đó thôi!

Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Trần Phong vẫn ngoác miệng bảo:

“Hôm qua ta vốn dĩ muốn bỏ đi! Ai biểu nàng níu giữ ta lại làm chi? Mọi chuyện về sau… Là do nàng cưỡng bức ta!”

“...”

“Ngươi còn không mau câm miệng lại cho ta!”

Lan Ngọc sắc mặt đen như đít nồi, trong mắt thoáng một tia ửng hồng.

Nhớ khi tỉnh táo trở lại, Lan Ngọc cảm giác có chút hoảng loạn, đích thực muốn một kiếm chém chết Trần Phong.

Nhưng ngẫm lại cảnh đêm qua quay cuồng hoan lạc cùng hắn, nếm trải tư vị khó tả, kiếm đã giơ lên lại hạ xuống, cứ thế ba bốn bận, rốt cuộc nàng không xuống tay được.

Tình cảm của nàng đối với gã nam nhân này thực sự rất phức tạp.

Ban đầu là chán ghét, chán ghét đến cùng cực!

Kế đó lại cảm thấy kinh ngạc trước quá trình hắn trưởng thành thần tốc, cho đến khi chứng kiến cảnh tượng hắn độ kiếp kết anh.

Lúc ấy nàng nghĩ hóa ra hắn không đáng ghét như tưởng tượng mà lại rất ưu tú.

Rồi dần dà những lần tiếp xúc kéo khoảng cách giữa hai người xích lại gần nhau hơn.

Hiện tại, nàng cũng không rõ bản thân mình đối với hắn là như thế nào.

Chỉ biết mỗi lần trò chuyện cùng hắn đều rất vui vẻ, không giống với bất kỳ nam nhân nào ở trên đời.

Tình huống vừa qua suy cho cùng cũng bởi vì mình tự ý cướp đoạt Hợp Hoan Đan trên tay hắn nên mới sinh chuyện, chung quy chẳng thể oán trách được gì.

Số mệnh đã buộc hai người với nhau, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi.

Nghĩ thông suốt, Lan Ngọc nhìn Trần Phong, quắc mắt bảo:

“Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, không trách được ngươi! Ngay cả ta cũng bị cuốn vào.”

Bỗng nhiên thấy nàng thấu tình đạt lý như vậy, Trần Phong gật đầu lia lịa:

“Đúng vậy… Đúng vậy… Là chuyện ngoài ý muốn a! Hơn nữa chúng ta đều là người nhà, Ngọc tỷ tỷ nói có phải không?”

Ánh mắt Lan Ngọc chợt loé hung quang, đe dọa:

“Nhưng chuyện này liên quan đến danh tiết cả đời, ta không thể để cho người khác biết được. Vì vậy, đành phải giết ngươi để diệt khẩu thôi.”

Trần Phong trong lòng giật thót, chửi ầm cả lên.

Con mẹ nó!

Lúc sướng thì cả hai cùng sướng, bây giờ lại đem tất cả hậu quả đổ lên đầu ta?

Nói là vậy nhưng hắn sớm nhìn ra Lan Ngọc không thực sự động sát ý, nếu muốn giết mình há còn phải nhiều lời như thế? Đêm qua thừa lúc hắn chưa hồi tỉnh tiện tay đâm cho một kiếm chẳng phải xong chuyện rồi sao?

Xem thấu tâm tư của nàng, Trần Phong nghiêm chỉnh nói:

“Ngọc tỷ tỷ yên tâm đi! Chuyện hôm qua, Trần Phong ta thề có trời đất chứng giám tuyệt đối không hé răng nửa lời.”

Hiếm khi thấy hắn nghiêm túc đến thế, Lan Ngọc trong lòng buồn cười quá song vẫn nén nhịn bảo:

“Không được! Nếu muốn sống, ngươi phải cho ta một lý do để ta không giết ngươi.”

Trần Phong buồn bực, âm thầm chửi loạn.

Mẹ kiếp!

Nữ nhân thực sự quá khó hiểu!

Đêm qua thì ôm ôm ấp ấp, ân ái mặn nồng, bây giờ lại giở quẻ luôn miệng đòi chém đòi giết.

Ài! Số ta thực là khổ quá đi mà!

Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý, liền nói ngay:

“Ngọc tỷ tỷ… Đến nước này ta phải nói cho nàng nghe một đại bí mật…”

Nói đến đó hắn ngưng lại, khóe miệng vẽ lên nét cười như có như không.

Lan Ngọc chờ mãi không thấy hắn nói gì, bực mình hỏi:

“Bí mật gì?”

Bất ngờ Trần Phong lướt đến trước mặt rồi cầm lấy đôi tay của nàng, ánh mắt toát lên vẻ chân thành vô hạn nhìn thẳng vào mắt nàng nói:

“Ngay từ cái nhìn đầu tiên, trái tim ta đã bị Ngọc tỷ tỷ đánh cắp. Trong mắt ta, nàng là người con gái thuần khiết nhất nhất, xinh đẹp nhất trần đời! Cho nên nếu có thể chết trong tay nàng ta cũng cam tâm tình nguyện, tuyệt không hối tiếc!”

Tuy Lan Ngọc tu vi kinh người nhưng suy cho cùng vẫn là một nữ tử chưa từng trải qua chuyện tình cảm.

Nghe Trần Phong công khai “tỏ tình” với mình, da mặt nàng nóng ran, trái tim đập mạnh vài nhịp.

Nhìn điệu bộ và lời nói của hắn vô cùng chân thành, Lan Ngọc bối rối khôn tả, trong lòng không hiểu lý do dâng lên tư vị ngọt ngào.

“Ngươi chớ có ăn nói bậy bạ! Ngươi cho rằng ta dễ bị dụ như Linh nhi sao? Huống hồ… ta và ngươi không thể có kết quả gì đâu.”

Trần Phong xoa xoa làn da mịn màng của giai nhân, vặn hỏi:

“Vì sao chứ? Chỉ cần trong lòng Ngọc tỷ tỷ có ta thì có gì là không thể? Hay là nàng lo lắng Linh muội sẽ không đồng ý?”

Sắc mặt Lan Ngọc thoáng u buồn, lắc đầu nói:

“Ngươi có biết thân phận thực sự của ta không? Chuyện này dẫu ta đồng ý thì trước sau cũng bị người trong nhà ngăn cấm. Thậm chí còn đem đến cho ngươi họa sát thân.”

Thân phận thực sự của nàng ư?

Sứ giả Xích Quỷ Tông mà thôi, có cái con mẹ gì mà phải sợ?

À mà nghe nói lão tổ Xích Quỷ Tông là lão quái Hợp Thể Kỳ đó nha, ngẫm lại đúng là hơi khó đối phó.

Trần Phong rùng mình một cái.

Nhưng một khi đã phóng lao đành phải theo lao, Trần Phong cắn răng nói:

“Ta không quan tâm những chuyện đó! Trần Phong ta nói được làm được, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản. Nhân định thắng thiên! Dẫu có là ông trời ta cũng không sợ!”

Lan Ngọc nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của Trần Phong vừa giận vừa buồn cười, liền bắt bẻ bảo:

“Với cảnh giới Nguyên Anh nho nhỏ của ngươi liệu đủ sức hay sao? Thế giới bên ngoài Văn Lang không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 387

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.