Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng hét thất thanh

Tiểu thuyết gốc · 1617 chữ

Vừa dứt lời, thân hình nàng quỷ mị lướt tới, nhanh như cắt đã đoạt lấy chiếc hộp trên tay Trần Phong.

Nàng mở chiếc hộp gấm ra, trông thấy bên trong có một viên đan dược hai màu đen trắng thì lấy làm ngạc nhiên.

Một mùi hương nồng đượm bất giác lan tỏa…

Nàng vừa hít nhẹ một hơi bất ngờ cảm thấy khí huyết bên trong cơ thể dâng lên một trận xao động.

Lan Ngọc kinh ngạc hỏi:

“Đây là linh đan gì?”

Vừa rồi Trần Phong nhất thời sơ ý một chút nên thất thủ, lúc này nghĩ tới hiệu dụng kinh người của Hợp Hoan Đan liền kinh hãi thất sắc bảo:

“Ngọc tỷ tỷ… Mau trả lại cho ta! Thứ đó rất nguy hiểm!”

Lan Ngọc thân là linh đan sư ngũ phẩm nên rất am hiểu về thuộc tính đan dược.

Tuy rằng không rõ đây là loại linh đan nào nhưng hiển nhiên không phải là độc đan.

Nàng che miệng cười khúc khích nói:

“Ta thấy đệ khẩn trương như vậy nhất định đây chẳng phải là thứ tốt lành gì rồi! Không phải là xuân đan đó chứ? Khách khách…”

Bà cô này mũi thính như chó vậy?

Đoán cái là trúng ngay!

Trần Phong toát mồ hôi, vội vàng xua tay:

“Nào có, nào có… Đây là linh đan ta chuẩn bị dùng để tu luyện thôi!”

Lan Ngọc bĩu môi tỏ vẻ không tin, chăm chú ngắm nhìn khỏa Hợp Hoan Đan nói:

“Ừm! Thủ pháp luyện chế viên linh đan này rất cao minh, chắc hẳn là linh đan hàng lục phẩm rồi.”

Trần Phong cười cầu hòa bảo:

“Ngọc tỷ tỷ nhãn quang thực tinh tường! Đây đích thị là một viên lục phẩm linh đan. Thôi, tỷ tỷ mau trả lại cho ta đi!”

Đôi mắt đẹp vô ngần của Lan Ngọc liếc nhìn hắn nói:

“Tiểu đệ đệ, ngươi làm gì mà khẩn trương như vậy? Ta chỉ là hiếu kỳ muốn tìm hiểu một chút, không phải ngay cả việc đó ngươi cũng keo kiệt với tỷ tỷ chứ hả?”

Bản tính trời sinh của nữ nhân là tò mò, cho nên Trần Phong càng ngăn cản nàng lại càng cảm thấy hứng thú.

Những ngón tay thon dài, mềm mại, trắng trẻo có hình dáng như búp măng hạ xuống cầm Hợp Hoan Đan lên ngắm nghía.

Nàng lại đưa qua mũi hít thêm vài hơi thăm dò.

Những động tác này khiến cho Trần Phong đổ mồ hôi đầy đầu, trong lòng khóc không thành tiếng.

Mẹ kiếp!

Nàng ta muốn làm gì?

Mau dừng lại đi! Nếu không sẽ có chuyện lớn xảy ra đó!

Nhân cơ hội Lan Ngọc không chú ý, Trần Phong bèn lao tới, định thừa dịp cướp lại Hợp Hoan Đan.

Nhưng Lan Ngọc sớm đã có phòng bị, thân hình thanh thoát né tránh qua một bên.

Trần Phong tức giận liền thuận thế từ phía sau ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của nàng.

Phải nói thân hình của Lan Ngọc đúng là hoàn mỹ vô song, vừa mềm mềm, vừa ấm áp.

Trước hành động của hắn, Lan Ngọc giật nảy mình, quát:

“Tiểu tặc vô sỉ, mau buông tay ra cho ta!”

Trần Phong cười hắc hắc:

“Có đánh chết ta cũng không buông tay!”

Nói đoạn ma trảo phóng lên trên, chụp thẳng vào hai tòa tuyết nhung cao vút.

Oa! Ngực của Ngọc tỷ tỷ thật lớn nha!

Hơn nữa lại rất mẩy, căng tràn nhựa sống như thiếu nữ mười chín, đôi mươi.

Long Trảo Thủ thiên hạ vô địch ngay lập tức được Trần Phong nhuần nhuyễn thi triển.

Thân thể gìn giữ bao năm bị hắn nhào nặn trong tay, Lan Ngọc khắp người nổi đầy gai ốc, xương cốt mềm nhũn hết cả.

Nàng giận sôi máu, vùng vẫy muốn thoát khỏi ma trảo đang dính chặt trên người mình.

Đôi bên trong lúc giằng co thì bất ngờ một âm thanh khe khẽ vang lên.

“Póc!”

Khỏa Hợp Hoan Đan vô tình bị tác động mạnh mà vỡ vụn, tan thành bột phấn.

Một luồng khói dày đặc màu hồng phấn bay ra, chưa đầy một nhịp thở đã ngập tràn toàn bộ không gian động phủ.

Trần Phong khóe mắt như bị ai đó kéo giãn, thất thanh la lên:

“Khôngggg…”

Làn khói màu hồng vừa chạm vào cơ thể liền xuyên qua muôn vạn lỗ chân lông xâm nhập vào trong kỳ kinh bát mạch.

Trong khoảnh khắc cực ngắn, khí huyết toàn thân Trần Phong trở lên nhộn nhạo, hít thở khó khăn.

Đây chính là triệu chứng do Hợp Hoan Đan phát tác.

Hắn vội khoanh chân ngồi xuống bắt quyết, muốn cưỡng ép dược tính ra khỏi cơ thể.

Nhưng ngay lập tức hắn kinh hãi phát hiện kinh mạch toàn thân đã bị phong bế triệt để, nhất thời không cách nào điều động nguyên lực.

Nghĩ đến nội dung miêu tả trong đan phương Hợp Hoan Đan, sắc mặt Trần Phong khó coi vô cùng.

Đệch mợ!

Linh đan này thực sự lợi hại đến thế sao?

Đúng lúc ấy giọng nói kinh nghi của Lan Ngọc vang lên:

“Trần Phong! Ngươi nói mau, đây là linh đan gì? Vì sao trong người ta có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt? Kinh mạch toàn thân cũng bị phong bế?”

Trần Phong tức giận nói:

“Đây là Hợp Hoan Đan! Nàng hài lòng rồi chứ?”

Lan Ngọc hơi thở dồn dập, thoảng thốt la lên:

“Cái gì đây là Hợp Hoan Đan? Là loại linh đan chuyên… Ngươi đúng là dâm tặc vô sỉ!”

Bằng vào thân phận của nàng, đương nhiên từng nghe qua xú danh của Hợp Hoan Đan.

Lúc này, bên trong cơ thể nàng có một nguồn hoả dục đang mạnh mẽ xâm chiếm và sắp sửa bạo phát.

Lan Ngọc vội vàng vận dụng thần thức mở túi trữ vật rồi lấy ra một mớ linh đan nuốt vào.

Có điều, Hợp Hoan Đan được xếp hàng đỉnh cấp trong linh đan lục phẩm, đâu thể dễ dàng hóa giải như vậy?

Tâm trí Lan Ngọc ngày một thêm bấn loạn, toàn thân căng như dây đàn.

Trần Phong buồn bực bảo:

“Hừ! Ta đã sớm cảnh báo nàng! Ai bảo nàng không nghe hả?”

Bỗng thân hình hắn lảo đảo đứng dậy, dường như có ý định muốn đi ra ngoài động phủ.

Lan Ngọc trên mặt ráng hồng, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn muốn tìm tới chỗ Hoàng Linh và An Vy để hóa giải nguy cơ?

Nàng mắng thầm trong bụng: “Đồ tiểu tặc vô sỉ? Ngươi bỏ đi thì ta biết làm thế nào hả?”

Nàng vừa thẹn lại vừa giận, đầu óc nhất thời cứ loạn cả lên.

Nếu trong nửa canh giờ không thể “giải quyết” thì kết cục thân tự đạo tiêu, hương tan ngọc nát.

Nghĩ tới hậu quả đáng sợ của Hợp Hoan Đan, Lan Ngọc liền nghiêm mặt quát:

“Trần Phong! Mau đứng lại cho ta.”

Trần Phong ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, song vẫn cứng giọng đáp:

“Nàng nói ta đi là ta phải đi, đứng là ta phải đứng sao? Đôi chân vốn là của ta, đâu đến lượt người khác quản. Ta thích vậy đó, nàng làm gì được ta?”

Lúc Trần Phong vừa loạng choạng đứng dậy, một bàn tay nhỏ bé vươn ra túm chặt lấy kéo ngã lăn xuống đất.

“Ngươi không được đi… Ngươi phải cùng ta… cùng ta…”

Hiệu lực của Hợp Hoan Đan quả nhiên rất bá đạo, trong thời gian ngắn liên tục quấy phá khiến Lan Ngọc toàn thân ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Cắn răng kiên trì đến lúc này đã là cực hạn, thần trí nàng dần dần mụ mị, muốn phóng túng buông thả bản thân.

Trần Phong vểnh tai lên hỏi:

“Ngọc tỷ tỷ… Cầu xin tỷ nói cho rõ ràng! Tỷ muốn cùng ta làm gì?”

Lan Ngọc tức lắm song không làm gì được, liền ôm chầm lấy Trần Phong, miệng nhả hơi sen, ngượng ngùng nói:

“Tiểu đệ đệ… Ta muốn cùng ngươi giải dược!”

Trần Phong trái tim đập lịch bịch mấy tiếng, ngước mắt nhìn bắt gặp gương mặt tuyệt mỹ của Lan Ngọc, đẹp đẽ mà thê lương.

Mùi hương thơm dịu nhẹ, thoang thoảng trên người nàng tỏa ra khiến hắn khí huyết nhộn nhạo, toàn thân nóng bừng.

Trần Phong vốn cũng đang vất vả chống đỡ dục vọng trong người. Nghe âm thanh dịu dàng của Lan Ngọc, toàn thân tê liệt như sét đánh.

Lan Ngọc sở hữu phong vận mê người, thân hình lồi lõm cực kỳ quyến rũ, ánh mắt nàng nhu tình, ý xuân dào dạt.

Bản thân Trần Phong từng gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng luận về khí chất hồ ly tinh quyến rũ thì Lan Ngọc tuyệt đối thuộc hàng cực phẩm, thiên hạ vô địch.

Trong lòng Trần Phong rạo rực khôn tả, gắng gượng nhẫn nhịn cười dâm đãng bảo:

“Cơ mà ta không biết làm sao giải được dược tính của Hợp Hoan Đan, hay là tỷ tỷ hướng dẫn ta đi.”

Lan Ngọc điên tiết liền đưa tay xé mạnh mấy cái, y phục trên người Trần Phong rách toạc lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.

Thấy Lan Ngọc mạnh bạo như vậy, Trần Phong mếu máo:

“Ấy… Chờ đã, chờ đã… Đây là lần đầu tiên của ta! Không nên gấp gáp như vậy chứ?”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 412

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.