Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quét sạch Thiên Âm Tự

Tiểu thuyết gốc · 1601 chữ

Gần vạn tu sĩ có mặt trong trận chiến sững sờ.

Im lặng tuyệt đối!

Không một ai dám phát ra tiếng thở mạnh.

Chỉ ngẫu nhiên nghe được vài tiếng trái tim đập thình thịch liên hồi.

Uy lực Lạc Thần Kiếm trong tay chưởng môn Võ Văn Đông so với Trần Phong chẳng khác nào đom đóm dưới ánh trăng rằm.

Dưới một kiếm kinh thiên, một Nguyên Anh Kỳ viên mãn cao cao tại thượng cứ đơn giản như vậy hoá thành tro bụi.

Trong số ba Nguyên Anh còn lại của Thiên Âm Tự, lão già đầu trọc Trường Giang phản ứng nhanh nhạy nhất, vừa mới trông thấy nguyên anh của Âu Dương Văn tan vỡ liền bỏ qua hết thảy mà co giò bỏ chạy.

Rõ ràng mấy người bọn họ đã dùng thần thức tra xét kỹ càng sơn môn Lạc Thần Môn nhưng nào phát hiện ra tung tích Trần Phong.

Chẳng lẽ đối phương có bảo vật ẩn giấu khí tức sao?

Hay là tu vi Trần Phong đã vượt qua Nguyên Anh Kỳ?

Giờ phút này, cái gì mà thanh danh, cái gì mà đại kế, cái gì mà âm mưu dương mưu, lão vứt mẹ nó ra khỏi đầu, chẳng thèm quan tâm nữa.

Thực lực Âu Dương Văn kinh khủng nhường nào lão hiểu rất rõ, thế mà đứng trước mặt Trần Phong chẳng khác gì đứa trẻ lên ba.

Cho dù là cốc chủ Bạch Xà Cốc tu vi Hoá Thần sơ kỳ cũng tuyệt không thể trong một chiêu diệt sát Âu Dương Văn.

Nhìn thấy hành động của lão, hai người Dương Nam và Mã Đào trong lòng chửi bới loạn xạ nhưng cũng mau mau chóng chóng cao chạy xa bay.

Đánh giặc bắt kẻ cầm đầu!

Trần Phong thần sắc âm trầm, hừ lạnh một tiếng.

“Chưa có sự cho phép của ta, các ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi đây.”

Cửu Chân Tinh Thần nhanh như chớp chia thành ba luồng công kích vô hình đuổi theo phương hướng của ba người bọn họ.

Kế đến, Trần Phong thi triển thần thông Phong Quyển Tàn Vân lắc mình một cái biến mất tại chỗ.

Lão già Trường Giang cuống cuồng bỏ chạy thục mạng, chợt thấy một luồng sóng âm quỷ mị đánh thẳng vào não bộ.

Lão đau đớn hét lên, toàn thân khựng lại, trong đầu cảm tưởng như đang có muôn ngàn mũi kim sắc nhọn găm vào.

Đúng lúc này, âm thanh như đến từ mười tám tầng địa ngục của Trần Phong đã truyền vào tai.

“Giết người của Lạc Thần Môn ta còn muốn chạy sao?”

Trường Giang kinh hãi quá, nhưng chưa kịp làm gì đã cảm nhận trên cái đầu trọc lóc của mình có một bàn tay khẽ khàng đặt lên.

“Tiền bối tha mạng! Vãn bối là người của Nam Hải…”

Cảm thụ một sự lạnh lẽo đến cùng cực truyền vào khiến lão già Trường Giang hồn vía lên mây, trong miệng ú ớ muốn nói câu gì đó nhưng muộn mất rồi.

Một luồng nguyên lực hung hãn tống vào cơ thể lão.

Đôi mắt kinh hoàng của lão trở nên trắng dã.

Chưa đầy một hơi thở, thân thể lão mềm nhũn rồi trương phồng lên giống như một quả bóng, không ngừng bành trướng kịch liệt.

Ầm một tiếng, máu thịt văng tung tóe.

Thậm chí ngay cả nguyên anh của lão già Trường Giang cũng không có cơ hội xuất khiếu, trực tiếp bị đánh nát.

Ngay tại vị trí lão vừa chết bỏ lại một túi trữ vật, Trần Phong bèn thuận tay thu vào trong Vô Danh Giới Chỉ.

Sát khí chưa tan…!

Bằng thủ đoạn tương tự, rất nhanh Trần Phong đã thu thập thêm hai túi trữ vật của Dương Nam và Mã Đào.

Thiên Âm Tự cắt cử bốn Nguyên Anh cường giả tiến đánh Lạc Thần Môn, cuối cùng không một ai sống sót rời đi.

Đám đệ tử Thiên Âm Tự nhìn thấy bốn vị trưởng lão lần lượt ngã xuống cực kỳ hoảng sợ, cục diện như rắn mất đầu, đội hình lập tức rối loạn.

Theo những tiếng hét thất thanh, ba ngàn tu sĩ bỏ chạy tán loạn.

Trong thời gian cực ngắn, thế cục đảo chiều.

Chưởng môn Võ Văn Đông nào bỏ qua cơ hội tốt, bèn gắng gượng áp chế thương thế trong người thống lĩnh môn nhân đệ tử truy sát.

“Tất cả theo ta! Giết…!”

Đệ tử Lạc Thần Môn vừa rồi chứng kiến cảnh tượng đồng môn lần lượt ngã xuống đã hận Thiên Âm Tự đến thấu tim gan.

Nợ máu nhất định phải trả bằng máu!

Thời khắc này chẳng ai bảo ai tự động hét vang một tiếng, khí thế ngút trời.

“Vì vinh quang của Lạc Thần Môn! Giết!”

Không còn Nguyên Anh lão quái toạ trấn, đại quân ba ngàn tu sĩ Thiên Âm Tự chẳng khác nào đàn dê béo mặc cho Lạc Thần Môn thỏa sức chém giết.

Hoàng hôn đỏ như màu máu từ từ buông phủ xuống nhân gian.

Mặt đất nhuốm một màu u ám.

Xác chết ngổn ngang chồng chất lên nhau.

Mùi máu tanh nồng truyền khắp không gian, khiến cho con người ta có cảm giác rờn rợn.

Cảnh tượng thực là vô cùng thê thảm!

Phía bên Thiên Âm Tự lục tục có người buông bỏ binh khí quỳ xuống xin hàng.

Đối với những người này, Võ Văn Đông hạ lệnh tạm thời bắt giữ, số còn lại giết không tha.

Trong vòng nửa canh giờ, hơn hai ngàn đệ tử Thiên Âm Tự bỏ mạng, số còn lại đều bị bắt sống làm tù binh.

Bên ngoài Lạc Thần Môn, đám tu sĩ ngoại lai chứng kiến cảnh tượng này kinh hãi thất sắc vô cùng.

“Thật không thể tin nổi! Thiên Âm Tự vậy mà đại bại?”

“Thiên Âm Tự thảm rồi, không ngờ lại trêu chọc con quái vật Lạc Thần Môn.”

“Giết Âu Dương Văn chính là thiếu chủ Lạc Thần Môn, Trần Phong.”

“Nghe đồn Trần Phong tu luyện chưa tới trăm năm thành công kết anh. Có lẽ nào tu vi hiện tại đã bước vào Hoá Thần cảnh giới?”

“Một trận chiến này, tên tuổi Trần Phong nhất định dương danh Văn Lang quốc. Người này sát phạt quyết đoán, tuyệt đối không thể trêu chọc!”

“...”

Ở một nơi trên quảng trường, Trần Phong đang cùng với Hoàng Linh và An Vy trò chuyện.

Khi Thiên Âm Tự tiến vào Lạc Thần Môn hắn đã phát hiện ra, nhưng mà bản thân lại đang tu luyện đến giai đoạn mấu chốt nên không thể lập tức xuất quan, cũng may là chưa xảy ra hậu quả gì nghiêm trọng.

Thấy hai nàng bình an vô sự, tu vi còn tăng tiến không ít khiến hắn rất mừng.

Về phần Lan Ngọc trưởng lão không thấy xuất hiện, Trần Phong lấy làm nghi hoặc lắm.

Sau đó, hắn được Hoàng Linh cho biết Lan Ngọc đã xuất môn vào sáu năm trước cho đến nay vẫn chưa trở lại, còn việc nàng đi đâu thì không ai rõ.

Nghe xong, Trần Phong thoáng trầm ngâm, trong đầu chẳng biết đang suy nghĩ đến chuyện gì.

Tranh thủ dặn dò hai nàng vài câu, hắn liền truyền âm cho chưởng môn Võ Văn Đông:

“Ta ra ngoài một chuyến, sự việc trong môn ngươi hãy chú ý hành sự.”

. . .

Đạo lý ở đời, diệt cỏ phải nhổ tận gốc.

Trần Phong tính cách hành sự quyết đoán, đương nhiên không muốn ngày sau lại có phiền phức liên tục tìm đến cửa.

Xét thấy mức độ thù hận đôi bên không còn cách nào hoá giải, nếu như vậy thì chỉ cần quét sạch Thiên Âm Tự là xong.

Mấy lần thi triển Phong Quyển Tàn Vân, chưa đầy một canh giờ hắn đã đặt chân vào đất Chân Định.

Khi sưu hồn lão già đầu trọc Trường Giang, Trần Phong còn vô tình phát hiện một bí mật động trời.

Lão già này vốn không phải người Văn Lang bản xứ mà là tu sĩ thuộc Nam Hải Tông, một môn phái trong tu tiên quốc cấp 7, Đại Hoa quốc.

Trường Giang nhận nhiệm vụ tới Văn Lang truy tìm một kiện bảo vật tên gọi Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ, hay vẫn được người đời gọi bằng một cái tên khác là Nỏ Liên Châu.

Theo truyền thuyết, Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ được làm từ vuốt của Thần Kim Quy, một thượng cổ thần thú nằm trong tứ linh, sở hữu sức mạnh tuyệt đại vô song.

Cấp bậc Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ dường như vượt qua thượng phẩm linh bảo, có khả năng đã chạm tới hàng tiên bảo vô cùng quý hiếm.

Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ có thể bắn một lần được vô số mũi tên, các mũi tên đều ẩn chứa sức huỷ diệt kinh thiên động địa.

Chủ nhân Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ theo truyền thuyết chính là An Dương Vương, một đại năng Độ Kiếp Kỳ.

Nghe nói vô số năm về trước, An Dương Vương trong một lần tức giận đã phóng tay đồ sát tông môn đứng đầu nước Hoa Hạ là Nam Hải Tông.

Lão tổ Nam Hải Tông danh xưng Triệu Đà, một tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 15
Lượt đọc 518

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.