Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

SUÝT CHÚT NỮA TRÍ TUỆ BỊ GIẢM RỒI

Phiên bản Dịch · 1692 chữ

CHƯƠNG 70: SUÝT CHÚT NỮA TRÍ TUỆ BỊ GIẢM RỒI

Mn ai có kim phiếu cho mình xin vài kim phiếu để truyện lên top cám ơn mn ạ

Sáng sớm, Tiêu Ngự mở mắt.

Một đêm không ngủ, có chút khó chịu rồi.

Đổi lại với ai gặp loại vụ án này, xem xong năm cái video kia.

Tim của bạn lớn bao nhiêu, buổi tối mới có thể~ngủ được....

Đến cả Mộc Thanh Vũ đang bị bà dì ghé thăm, cũng phải nằm bẹp dí ở trên giường.

Giai đoạn này của phụ nữ đa số có chút lười, cơ thể không thoải mái, không muốn cử động.

“Ở lại với em một lúc!”

Mộc Khuynh Vũ ôm lấy em trai, không để em trai thức dậy.

Thế mà lại..... làm nũng?

Tiêu Ngự ngạc nhiên, chị gái biết làm nũng?

Đây là nói thừa rồi, bình thường con gái đều sẽ biết.

Chưa quen thuộc, người không quá thân mật, căn bản nhìn không thấy.

Cũng chứng minh rằng lúc đó cơ thể Mộc Khuynh Vũ, có chút yếu ớt.

Trạng thái thông thường, khiến một nữ vương bá đạo làm nũng với bạn?

Muốn ăn rắm muốn ăn rắm!

Cặp vợ chồng chưa ăn sáng, nằm giường đến bảy giờ.

Tiêu Ngự được Mộc Khuynh Vũ cho phép, đi làm rồi....

Đợi đội điều tra tội phạm đến tận buổi trưa.

Trạng thái tinh thần của Tiêu Ngự cũng không là rất tốt.

Không phải là vì tối hôm qua không ngủ, mà là vì vụ án.

Trong đầu từ đầu đến cuối đều trong trạng thái hoạt động, có vẻ mất hồn mất vía.

“Buổi trưa rồi.”

Một bàn tay vỗ lên vai, đánh thức Tiêu Ngự từ trong mơ hồ tỉnh dậy.

Quách Cường?

Lý Hâm và Lưu Hồng Cao cũng ở đây.

Bây giờ ba người này đều là thành viên trong đội của anh ấy, quan hệ tự nhiên rất gần.

Buổi trưa ăn cơm khẳng định sẽ gọi một tiếng.

Buổi sáng Tiêu Ngự chưa ăn, buổi trưa ăn nhiều chút, nếu không cơ thể không chống được.

Cho dù lúc ăn cơm, trong đầu của anh ấy vẫn đang phân tích vụ án.

Bất kì khả năng đắn đo nào.

Cuối cùng trong đầu vẫn là loạn cào cào.

Ăn cơm xong.

Tiêu Ngự được gọi vào văn phòng của đại đội trưởng.

“Chức vụ nhân viên của cậu hôm qua đã báo lên trên giúp cậu rồi, qua vài hôm nữa hẳn là có thể phê duyệt.”

Triệu Trường Sơn lấy ra một đôi quân hàm, đưa cho Tiêu Ngự.

Cảnh sát viên cấp 1!

Thần sắc của Tiêu Ngự biến đổi.

Như thể Vương Động nói như vậy, liền thăng ba cấp.

Cấp đầu tiên, lại thêm một cấp thứ hai.

Cái gì mà hồng tuyến đều không thể ngăn cản Tiêu Ngự thắng chức.

“Cậu đến đội của chúng ta tính đâu ra đấy, mới đến được một tháng nhỉ?”

Triệu Trường Sơn cảm khái, “Tên lửa bay cũng không nhanh như cậu thăng cấp!”

Không phải châm biếm, mà là chân thành.

Còn có một chút hâm mộ, trong nháy mắt liền ghen rồi.

“Đều là đại đội ngài chiếu cố ạ.” Tiêu Ngự nịnh nọt một câu.

Anh ấy thu nhận mình thành cấp dưới, ngược lại mình muốn khiến anh ấy thành cột thu lôi, quá bỉ ổi rồi.

“Đừng trêu đùa nữa.”

Vẻ mặt Triệu Trường Sơn phức tạp, “Cũng không lâu đâu, có thể tôi cũng muốn làm việc dưới trướng của cậu. Đến lúc đó, cậu phải đến chiếu cố lão gia hỏa tôi đây!”

Với tốc độ lập công thăng cấp như Tiêu Ngự.

Thời gian không cần quá dài, vài năm. Thậm chí rất nhanh.

Anh ấy quả thực có khả năng làm việc dưới trướng của Tiêu Ngự!

Tán gẫu hai câu, Tiêu Ngựu quay về sảnh văn phòng, người trước bàn làm việc của mình.

Ngắm nhìn quân hàm trong tay, không thể nổi lên một chút vui vẻ nào.

Đối với anh ấy mà nói, thăng chức gì đó, không có bất kì ý nghĩa gì.

Làm cảnh sát, chỉ là chạy đi phá án mà thôi.

Nhân sinh ở đời, chỉ cầu yên lòng!

Nói đến phá án....

Trong tâm trí không thể không nhớ đến vụ án của an ninh quốc gia bên ngoài.

Trạng thái tinh thần không đúng, mình quá do dự vụ án này rồi.... Tiêu Ngự thở dài một hơi.

Mau đem vụ án này phá đi, nếu không, tâm khó yên!

Vụ án phân tích không ra, có thể là vấn đề cấp bậc.

Tư duy của người bình thường nghĩ không thông, thế thì dùng thủ đoạn phi thường đi.

Mô phỏng tâm lý tội phạm....suy nghĩ trong đầu của Tiêu Ngự, đi vào trạng thái xoay chuyển siêu thường.

“Giả sử, tôi là tội phạm!”

“Phương thức gây án thông thường, tôi cần phải làm như thế nào để không lưu lại manh mối, không lưu lại chứng cứ, khống chế người ta tự hại, tự sát?”

“Mặt trái.....phương pháp xuống tay thông thường của tội phạm, tôi không làm được!”

“Loại bỏ phương pháp thông thường, còn có thủ đoạn gì?”

“Thôi miên? Thôi miên mặc dù không khả thi, nhưng người bị thôi miên nếu gặp phải kích thích, đau đớn, không phù hợp với hành vi tâm lý, sẽ tự nhiên tỉnh dậy, phủ định!”

“Thuốc? Có thể làm tê liệt thần kinh toàn thân bằng thuốc, đa số khiến sức lực ở hành động của cơ thể mất đi khả năng xoay chuyển, nặng hơn sẽ khiến cho hôn mê..... Phủ định!”

“Thôi miên + thuốc? Miễn cưỡng có thể làm được, nhưng tính khả thi không lớn!”

“Trước tiên là vấn đề thôi miên, không có phương pháp hoàn thành trong thời gian ngắn. Tiếp theo là thuốc, trên đời thật sự có loại thuốc này sao?”

“Giả sử loại thuốc đó tồn tại, kết hợp với thôi miên......Phủ định!”

“Thông qua điều tra tình hình vụ án của an ninh quốc gia, trước khi người chết, mục tiêu tiếp xúc với người chết được liệt kê vào người bị tình nghi quá ít, đều không có đủ khả năng gây án.”

“Năm thành phố gây án, manh mối lưu lại càng ít.... thậm chí là không có manh mối!”

“Nghi ngờ đầu tiên, tình huống không tiếp xúc với người chết, có khả năng thực hiện phạm tội sao.... phủ định!”

“Nghi ngờ thứ hai, không tiếp xúc với người chết, lại không biết làm như nào để cho người đó uống loại thuốc đấy, có khả năng sao....phủ định!”

“Tôi còn có giúp đỡ? Hai người? Hay là một nhóm gây án?”

“Mục đích là gì? Trước khi con người làm việc gì đó, đều muốn khẳng định một mục đích?”

“Nghĩ không thông........lẽ nào thật sự là thần bí?”

Đồng tử Tiêu Ngự co rụt lại, tim chìm xuống mức thấp nhất.

0.. Xin hoa.....

Nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, logic chặt chẽ và rõ ràng lại lần nữa thay đổi.

“Không, đây chỉ là suy đoán, căn bản loại trừ khả năng.”

“Lại lần nữa suy luận....”

“Hai manh mối rõ ràng nhất.”

“Một, khống chế! Hai , tự hại!”

“Trước tiên khi khống chế một người, sẽ không đơn giản như vậy, trong thời gian ngắn tuyệt đối không có cách nào hoàn thành.”

“Tiếp theo là tự hại, lục hành vi có lúc đại biểu cho trạng thái tâm lí, khiến cho một người di tự hại, cho dù là thôi miên đều không có cách nào làm được, đây hoàn toàn trái ngược với tâm lý loài người, là không tồn tại khả năng. Trừ phi....”

“Ảo giác?”

“Thuốc khống chế, sinh ra ảo giác, người chết trước lúc tự hại, có trạng thái ảo giác?”

“Vấn đề thần bí xuất hiện rồi.”

“Tưởng tượng làm thế nào để khống chế một người, khiến người đó nằm trong ảo giác, làm tổn thương chính mình?”

“Con đường này tôi tạm thời nghĩ không thông, thế thì đổi mạch suy nghĩ, đột phá từ địa điểm khác.”

“Trước tiên loại bỏ ảo giác..... giả sử đây là một màn kế hoạch công phu, tội ác độc ác.”

“Hắn ta tất nhiên sẽ lưu lại manh mối trong vụ án, đã là thực hiện phạm tội, hiện trường cũng sẽ lưu lại trực tiếp, hoặc dấu vết gián tiếp....”

“Hiện trường?”

Đùng!

Tiêu Ngự vỗ trán.

Trí tuệ giảm rồi.

Đến người chết cũng chưa xem qua, đến hiện trường cũng chưa xem qua.

Chỉ dựa vào năm cái video và một tệp tài liệu, phá án loại vụ án này?

Có phải ngốc hay không!

Sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm ăn phân.

Mặc kệ là sói hay là chó, cậu đều là đi qua.

Lời nói cũ, nửa tiếng không sai.

Tiêu Ngự cầm lấy điện thoại, bấm số điện thoại của Vương Đông.

“Tiêu Ngự?”

Nối được rất nhanh, truyền đến âm thanh lời nói của Vương Đông.

“Này, Vương ca, có cách nào nhanh một chút, đưa tôi đến hiện trường vụ án?” Tiêu Ngự nói.

“Cậu muốn đến hiện trường?”

Vương Động không có bất kì lời thừa nào, “Có!”

Quả thực có.

Hai tiếng sau.

Dưới cái nhìn ngạc nhiên của vô số cảnh sát.

Một chiếc trực thăng quân sự to lớn, xuất hiện ở bên trên đội điều tra tội phạm.

Từ từ hạ cánh, hạ xuống con đường lớn ở bên ngoài đội điều tra tội phạm.

Không chỉ có các cảnh sát kinh ngạc.

Trên đường một số tài xế taxi ở trong xe, còn có không ít quần chúng vây xem.

Nhìn thấy máy bay trực thăng, cũng đều kinh ngạc.

Nghe thấy chiếc kèn lớn đang trực tiếp gọi, kêu gọi tên của mình.

Tiêu Ngự co giật khóe miệng, cất bước đi tới.

An ninh quốc gia, thật uy phong nha!

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 429

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.