Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ĐÙA GIỠN VỚI TRÁI TIM TÔI, ANH XỨNG SAO?

Phiên bản Dịch · 1477 chữ

CHƯƠNG 1017 : ĐÙA GIỠN VỚI TRÁI TIM TÔI, ANH XỨNG SAO?

"Không!"

Một tiếng gầm thét hoảng sợ vang lên trong miệng Trì Hạo Thuận,

“Không thể, cậu không phải người, cậu là ma quỷ, không thể nào con người có chỉ số IQ như vậy, không thể nào có thể đoán được người khác nghĩ gì, tuyệt đối không thể!”

Hắn ta đang hét lên một cách tuyệt vọng, gầm rú, run rẩy khắp người.

Chẳng mấy chốc, bọt trào ra khỏi miệng, và cơ thể hắn vặn vẹo lạ thường.

Ngay cả mắt và miệng trên khuôn mặt đó cũng bị méo mó một cách bất thường ...

Điều gì sẽ xảy ra nếu một người bị suy sụp tinh thần?

Trì Hạo Thuận, người đã hét lên một vài lần ... đột quỵ !

Tiêu Ngự bình tĩnh nhìn Trì Hạo Thuận, người đang nằm liệt trên mặt đất, toàn thân co giật, và đôi mắt của hắn ta đã xếch lên.

Khóe miệng anh nhếch lên đầy giễu cợt và khinh thường.

Khi nhìn Trì Hạo Thuận, anh có vẻ như đang nhìn một con giòi ghê tởm.

Có mùi khó chịu trong không khí

Người bị đột quỵ khó kiểm soát cơ thể và đại tiện không tự chủ là điều bình thường. Trước đây anh vẫn nói rằng con người càng kiêu hãnh thì đôi khi càng không thể chịu đựng được sự thật.

Vì những người kiêu hãnh này không được phép mắc sai lầm và thất bại.

Bất cứ khi nào lòng kiêu hãnh của họ bị chà đạp dưới chân, tâm lý của những người này sụp đổ.

Như những thanh thép xây dựng cốt lõi của tòa nhà bị lấy đi, tòa nhà chỉ còn xác rỗng.

Nhìn Trì Hạo Thuận trước mặt, Tiêu Ngự như ăn phải chuột chết, tâm trạng lúc này thật khó diễn tả.

Ban đầu anh có một khoảng thời gian vui vẻ với việc này.

Thật tiếc khi bên kia tự phá đám.

May mắn thay, cơn đột quỵ của Trì Hạo Thuận không quá nghiêm trọng.

Khả năng của chuyên gia y tế đang nói với Tiêu Ngự: Hắn ta không chết được!

“Cứu, cứu, cứu ......”

Nằm trên mặt đất, Trì Hạo Thuận trợn mắt ngoác mồm, vô cùng kinh hãi, khóe miệng chảy nước miếng, cầu xin:

“Cứu ...... tôi!”

Còn cứu được cái gì, đã liệt nửa người rồi không cứu được ....

Tiêu Ngự đang than thở trong lòng, cười nói

"Vậy ra anh cũng sợ chết sao?"

Sự cầu xin trong mắt Trì Hạo Thuận càng thêm mãnh liệt, nước mắt chảy dài trên má, "……………… Tôi!"

"Anh cho rằng nếu tôi là cảnh sát, An ninh quốc gia, nhất định sẽ cứu anh, không nhìn anh chết sao?"

Tiêu Ngự ngồi xổm trước mặt Trì Hạo Thuận cười nói

“Đúng không, anh nên tỉnh mộng đi”

Trì Hạo Thuận đảo mắt và bất tỉnh.

Bất tỉnh?

Có sự cho phép của tôi sao?

Tiêu Ngự ngoắc ngoắc lòng bàn tay.

Pfft ... một con dao đã được đâm vào đùi của Trì Hạo Thuận.

Như nhiều người biết, Các dây thần kinh ở gốc đùi dày đặc.

Khi bạn véo nhẹ nó sẽ đau.

Chưa kể bị dính dao.

Trong tiếng hú thảm thiết, Trì Hạo Thuận, người đã ngất đi, lại tỉnh lại.

Tỉnh dậy với nỗi đau.

"Không được ngủ, còn chưa tới giờ ngủ."

Tiêu Ngự cười như một con quỷ đáng sợ,

"Đột quỵ cũng không sao. Chỉ cần người bị đột quỵ chưa chết, đầu óc còn tỉnh táo. Chủ đề của chúng ta còn chưa kết thúc, còn bom vẫn chưa kết thúc, phải không? "

Trì Hạo Thuận khóc lóc, nước mắt tuôn rơi,

"Tại sao không?"

Tiêu Ngự cười khúc khích,

"Không thể tiếp tục tra tấn anh sao? Vậy thì anh đã bao giờ nghĩ đến những người anh đã giết chưa? Đặc biệt là ba cô gái, họ đã cầu xin anh như thế này, xin hãy thả họ ra, làm ơn đừng hành hạ họ, làm ơn ... Đừng giết họ? "

Trì Hạo Thuận phát ra một âm thanh kỳ lạ trong cổ họng, như thể hắn ta muốn nói điều gì đó, nhưng hắn ta không thể nói được gì.

Hốc mắt của hắn ta mở to, và nhãn cầu của hắn ta lồi ra một cách kinh hoàng.

Loại sợ hãi đó giống như sợ hãi theo một cách nào đó, giống như nhìn thấy một cái gì đó, và nó ớn lạnh.

Chết tiệt ... Tiêu Ngự da đầu tê dại.

Đảm bảo rằng anh không cảm thấy bất cứ điều gì sai trái xung quanh mình và thở ra.

Nếu là người khác, mọi người sẽ sợ chết khiếp!

Tại thời điểm này.

"Một quả bom được tìm thấy trong văn phòng thành phố, trong văn phòng giám đốc."

Giọng nói của Vương Đông lọt vào tai Tiêu Ngự qua tai nghe không dây.

“Đến trường đi, thành phố T có 49 trường học, ở đó có quả bom thứ tư, dù không tìm thấy cũng nên sơ tán hết giáo viên và học sinh các trường.”

Tiêu Ngự giơ cổ tay lên nhìn thời gian,

"Anh Vương, anh còn một giờ ba mươi bốn phút, đừng để tôi xem thường, nhất định phải tìm được."

“Fu..ck Chính là sự tin tưởng giữa những người anh em tốt sao?"

Vương Đông, người tìm thấy quả bom, rõ ràng là đang có tâm trạng vui vẻ và nói đùa:

"Anh trai tôi đã khi nào tuột dây xích sao?"

“Cậu đi là xe đạp hay xe máy, xích ổn định sao ?”

Tiêu Ngự trêu ghẹo nói:

"Khi chị dâu cỡi anh, anh có chắc là chưa từng tuột dây xích không?"

Vương Đông im lặng.

Tại sao không nói?

Hãy giả vờ, khi đã trung niên thì phải giả vờ đáng thương để chiếm được thiện cảm. Không giữ thể diện cho mặt mo của đàn ông không sao, nhưng nhất định phải giữ thể diện cho quả thận của anh.

Không cần phải đoán, Tiêu Ngự cũng biết rằng anh cẩu Vương đang chào hỏi thầm mình trong bụng.

Lắc đầu cười, Tiêu Ngư nhìn Trì Hạo Thuận đang co giật trên mặt đất,

"Bây giờ, chúng ta có thể nói về quả bom thứ năm."

Có một chút hy vọng nào đó trong mắt Trì Hạo Thuận,

“... Chết!”

"Ý anh muốn nói rằng tôi phải cứu anh, nếu không rất nhiều người sẽ chết phải không?”

Tiêu Ngự cười như không cười,

"Sẽ rất nhiều người chết?"

"..." Trì Hạo Thuận mở miệng và đóng lại, nhưng hắn không nói nên lời.

Đột quỵ là thế, đôi khi muốn nói gì cũng không nói ra được.

Vì vậy, Trì Hạo Thuận mạnh mẽ gật đầu, liều mạng gật đầu.

“Đến lúc này, anh còn nghĩ tới việc uy hiếp người khác sao?”

Tiêu Ngự cười lắc đầu.

Phốc!

Tiêu Ngự rút dao trên đùi Trì Hạo Thuận ra.

Chém vào đùi còn lại của hắn.

Cơn đau khiến miệng Trì Hạo Thuận phát ra tiếng kêu thảm thiết không phải người. "Đừng mơ nữa."

Tiêu Ngự nói đùa,

"Tôi thậm chí có thể đoán được quả bom thứ tư ở đâu, anh nghĩ rằng tôi không thể đoán được quả bom thứ năm?”

“Hức ... hức ... hức.”

Vốn dĩ Trì Hạo Thuận mắt xếch, biểu cảm đã đủ kỳ dị rồi, nhưng bây giờ ánh mắt và biểu cảm của hắn ta còn lạ hơn.

Tiêu Ngự thực sự nhìn thấy sự tự tin trong mắt hắn.

Hắn rõ ràng vừa rồi vẫn coi Tiêu Ngự như quỷ, tại sao giờ lại tự tin vậy?

Hắn có tự tin trở lại?

Ngay cả ma quỷ cũng không thể tìm thấy quả bom thứ năm?

"Anh nghĩ rằng anh có thể làm điều đó một lần nữa?"

Tiệu Ngự bình tĩnh nhìn hắn,

"Hay anh nghĩ rằng tôi sẽ lật úp trong rãnh nước?

Trả lời Tiêu Ngự là nụ cười kỳ dị và ánh mắt tự tin của Trì Hạo Thuận.

"Con cóc trong giếng không bao giờ biết bầu trời ngoài giếng. Anh thật sự cho rằng tôi không biết..."

Tiêu Ngự đứng dậy và chế nhạo,

"Không có quả bom thứ năm sao?”

Đột nhiên, cơ thể Trì Hạo Thuận ngừng co giật.

Ngay cả biểu cảm nhếch mép và đôi mắt của hắn ta dường như bị hóa đá ngay lập tức. Lúc này, tinh thần của hắn ta dường như đã bị mang đi mất.

“Những người như anh tôi đã thấy nhiều trước đây”

Tiêu Ngự nhìn Trì Hạo Thuận như thể đang nhìn một người ngu.

"Chơi trò tâm nhãn vơí tôi, anh có xứng đáng?"

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.