Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác quỷ và biến thái

Phiên bản Dịch · 1430 chữ

Chương 1013: Ác quỷ và biến thái

“Đúng, tôi đã làm”

Trì Hạo Thuận lạnh lùng nói.

Như người ta thường nói: Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt.

Trì Hạo Thuận đã có một 'kinh nghiệm' sâu sắc về sự tàn nhẫn của Tiêu Ngự, ác quỷ? Không, anh ta độc ác hơn cả ma quỷ.

Có thể thấy điều đó từ việc cắt đứt tay chân một cách lạnh lùng của Tiêu Ngự.

Anh ta hẳn đã làm điều này nhiều lần trong quá khứ.

Thật điêu luyện!

“Quy trình chi tiết.”

Tiêu Ngự bình tĩnh nhìn Trì Hạo Thuận.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không nói gì?”

Trì Hạo Thuận cau mày cười.

Tiêu Ngự đứng dậy, đi đến bàn ăn bên cạnh, cầm một con dao lên.

Dưới ánh mắt kinh ngạc và kinh hãi của Trì Hạo Thuận, anh bước lại và ngồi xổm xuống. Phốc !

Con dao đâm vào bụng Trì Hạo Thuận.

“Không nói cũng không sao.”

Chậm rãi rút con dao ra khỏi bụng đối phương, Tiêu Ngự mỉm cười,

“Cứ tùy tiện đi, chúng ta còn nhiều thời gian.”

Trì Hạo Thuận:...

Đau đớn khiến hắn toàn thân run lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Ngự hung hăng phẫn hận.

“Tôi không thích dáng vẻ của anh.”

Tiêu Ngự lắc đầu,

“Tôi không thích lắm.”

Phốc!

Con dao lại đâm vào bụng đối phương.

Trì Hạo Thuận: …

Mồ hôi lạnh nhanh chóng từ trên trán chảy xuống.

Răng của hắn ta cắn rướm máu, và vết cắn phát ra tiếng 'cạch'.

Cơ thể co giật vì đau.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Ngự, Trì Hạo Thuận dường như nhìn thấy nụ cười xấu xa của ác quỷ.

Hắn muốn hỏi Tiêu Ngự: người sống trong mắt anh ta là gì?

“Muốn hỏi tôi tại sao không coi anh như người?”

Rút con dao ra từng inch một, Tiêu Ngự cầm lấy con dao

Anh cầm lấy trước mặt, nhìn vết máu đỏ tươi trên đó,

“Thực xin lỗi, trong mắt tôi anh không phải là người, Thậm chí không bằng súc sinh. Ít ra súc sinh hiếm khi ăn thịt đồng loại, nhưng anh thì khác, anh không những ăn mà ăn xong còn hại kẻ ăn xong, còn trách kẻ khác ăn xong. Không bằng cầm thú, chính là người như anh. Rất lạ là máu của một người như anh không khác gì máu của người thường ”.

“A!”

Khi con dao cuối cùng cũng được rút ra khỏi bụng dưới, Trì Hạo Thuận không thể chịu đựng được nữa, và gầm lên trong đau đớn.

Bởi vì tứ chi đứt quãng, hắn chỉ có thể giãy dụa yếu ớt, thân thể co quắp vặn vẹo, toàn thân co giật dữ dội.

Phốc!

Con dao đâm vào bụng Trì Hạo Thuận lần thứ ba

“Đừng hét”

Tiêu Ngự cười khúc khích,

“Hét thêm, tôi sẽ tiếp tục”

Giọng điệu của anh dường như đang hù dọa trẻ nhỏ.

Như muốn nói với con rằng: đừng có nghịch ngợm, hư đốn, mẹ sẽ đánh con đấy!

“Ách!”

Trì Hạo Thuận, cả người đang co giật, ngừng gầm thét và hét lên một cách thần kỳ.

Dù đau như xuyên, dù đau sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

Hắn vẫn không dám gầm nhẹ.

Nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Ngự đã hoàn toàn thay đổi, hắn vô cùng sợ hãi và khó hiểu, nghiến răng nghiến lợi, không dám phát ra tiếng động.

“Biết nghe lời là một cậu bé ngoan.”

Tiêu Ngự bật cười.

Từng chút một, anh rút con dao ra khỏi bụng dưới của đối phương.

Với ba nhát dao, anh đâm rất chừng mực.

Cơn đau sẽ không chết, cũng không gây chảy máu bên trong và làm tổn thương cơ quan nội tạng của người khác.

Nhưng nó có thể gây ra đòn kép không thể tưởng tượng được về mặt tâm lý và tinh thần cho đối phương.

Cho dù phẩm chất tâm lý có tốt đến đâu, cũng không thể nhìn ai đó dùng dao đâm mình. Loại hoảng sợ và đau đớn đó hầu như người bình thường không thể chịu đựng được. Nhưng rõ ràng, Trì Hạo Thuận trước mặt không phải là một người bình thường.

Bởi vì hắn ta có thể chịu đựng nó, thực sự không còn hét lên.

Không hổ danh là một người lính đã đi lính ở nước ngoài 18 năm.

Có thể chịu đựng đòn kép này cả về thể chất lẫn tinh thần rất trâu bò.

Tiêu Ngự tủm tỉm cười, nói.

“Tôi không muốn làm lại lần hai, đem tường tận qúa trình nói ra đi”

“Tôi bị bệnh!”

Trì Hạo Thuận toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Bệnh tâm lý, hội chứng hậu chiến!"

Chắc chắn rồi ... Đồng tử của Tiêu Ngự co lại một chút,

“Tiếp tục.”

“Không phải là tôi muốn rời Quân đoàn nước ngoài”

Trì Hạo Thuận nghiến răng nghiến lợi,

“Nhưng bác sĩ quân y nói rằng tôi không còn thích hợp để tiếp tục làm quân nhân nữa, và tôi đã quá già rồi. Khi đó tôi đã bốn mươi mốt tuổi.”

“Họ cho tôi hai lựa chọn, một là ở lại quốc gia F, cấp quốc tịch cho tôi ở quốc gia F, và cấp cho tôi một khoản lương hưu. Thứ hai, cho tôi một khoản tiền trợ cấp và rời khỏi quốc gia F ... Tôi đã chọn cách sau.”

“Sau khi trở về trong nước , tôi đã che giấu bệnh sử của mình và muốn trở thành một người bình thường ... Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy trong lòng có một thứ đen tối”

“Tôi không biết đó là cái gì, loại chuyện này thỉnh thoảng cho tôi cảm giác muốn phá hủy mọi thứ. Càng kiềm chế, càng kìm nén, càng ngày càng nhiều thứ đen tối này…”

“Tôi biết ai đó đang theo dõi mình, vì vậy tôi đã kìm nén nó trong suốt hai năm sau khi trở về nước, cho đến khi tôi thấy rằng sự theo dõi của những người đó đối với tôi yếu đi, và điều đen tối mà tôi đã cố kìm hãm cuối cùng …”

“Hehe, hehe ... đó là một cô gái, đủ lớn để làm con gái của tôi. Cảm giác đó ... haha, haha.”

“Tuy nhiên, cô ta quá mỏng manh nên cô ta đã chết trong vòng chưa đầy một ngày. Chà, tôi không sợ gì cả, chỉ hơi lo lắng rằng cảnh sát sẽ tìm thấy tôi.”

“Tôi chặt xác cô ta, ném nó vào hũ dưa của một gia đình, và ướp cô ấy với muối ăn, đồng thời, tôi tìm một vài ... nhân chứng và cố tình dẫn họ đến để tìm hiểu.”

“Hahahaha, thật nực cười, những tên cảnh sát đó thật là ngu ngốc, họ đang bị tôi chơi đùa, tôi thích điều này. Cảm giác như bóng tối trong tôi được giải tỏa. Tuy nhiên, tôi thấy rằng tôi cảm thấy như ... nghiện điều đó!”

“Sau đó, lần thứ hai, tôi cố tình treo xác cô gái trên cây.”

“Người thứ ba phía sau, tôi vứt xác cô gái vào bồn tắm và dùng xi măng phong lại” “Hahaha, cảm giác đó thực sự tuyệt vời, tuyệt vời, tôi thích nó rất, rất nhiều!”

Trì Hạo Thuận dường như đang cố tình nói chuyện với Tiêu Ngự.

Khi nói, hắn ta bật ra một tiếng cười quỷ dị.

Vâng, hắn ta đã cố tình.

Đó là để trả thù cho những gì Tiêu Ngự đã làm với hắn ta.

Anh ta không phải là cảnh sát? không phải là An ninh Quốc gia?

Tôi sẽ nói điều đó trước mặt anh, tôi sẽ để anh biết làm thế nào để tra tấn và giết những người đó, làm nhục cảnh sát và an ninh quốc gia thế nào .

Trì Hạo Thuận biết rất rõ rằng Tiêu Ngự Trước mặt hắn là một ác quỷ.

Nhưng cùng lắm thì tên ác quỷ này chỉ dám hành hạ hắn ta một chút.

Miễn là vị trí của quả bom không được tiết lộ, Tiêu Ngự sẽ không bao giờ giết hắn ta. Thay vào đó, những gì hắn ta đã làm trong quá khứ có không còn quan trọng nữa.

Nói ra không chỉ có thể làm bẽ mặt thanh niên này, mà còn có thể trả thù không nhỏ.

Tại sao không làm điều đó ?.

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.