Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạn Chế

Phiên bản Dịch · 993 chữ

Con rùa khổng lồ kia đầu tiên là nhìn phương hướng thần niệm của Từ Phong một chút, lại cúi đầu nhìn về phía Kim Giáp Linh Quy.

Không để ý nhiều, lại tiếp tục phơi mặt trời của hắn.

Nhìn thấy cảnh này, Từ Phong nhẹ nhàng thở ra, Kim Giáp Linh Quy không bị bài xích là tốt rồi.

Vừa rồi trong ánh mắt của hắn chỉ thấy hiếu kỳ, không có loại ý bài xích như đối mặt với hắn.

- Tiểu Kim, nhanh lên, đi về phía đông ba dặm có mấy cọng Tử Linh Hoa ngàn năm, ngươi giúp ta hái xuống.

Từ Phong đã sớm nhớ kỹ trong lòng về món đồ tốt này, lúc này hắn bắt đầu tiến thêm một bước thăm dò thế giới Thần Thú trong Sơn Hải.

Kim Giáp Linh Quy dựa theo chỉ dẫn của Từ Phong mà thuận lợi tìm được mấy cọng Tử Linh Hoa kia.

Mấy gốc Tử Linh Hoa tản ra mùi thơm linh vận đặc biệt, theo gió nhẹ phiêu động trước mắt cự quy giáp vàng.

- Ô?

- Lấy hết đất và cây ra đây cho ta.

Từ Phong có chút kích động nói.

Chưởng rùa lớn như chưởng người, chưởng chưởng chưởng nhẹ nhàng vồ một cái về phía Tử Linh Hoa, một khối linh thổ cũng bị bắt ra.

Nhìn Kim Giáp Linh Quy làm xong tất cả những chuyện này, Thần Niệm của Từ Phong lập tức quay trở về bản thể, lại kéo Kim Giáp Linh Quy ra ngoài.

Một đạo linh quang ba động hiện lên, chỉ thấy ba cái chân của Kim Giáp Linh Quy đứng ở trên mặt đất, còn lại con kia hơi nâng lên, không có cái gì.

- Ách, thẻ cái bug là khó như thế sao?

Kim Giáp Linh Quy nhìn thấy bàn tay của mình hơi nâng lên, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.

Một bông hoa lớn như vậy sao lại không thấy?

- Có thể vào, nhưng không mang theo đồ vật gì.

Từ Phong sờ lên cằm nhìn chằm chằm vào Kim Giáp Linh Quy.

Sau đó như nghĩ đến cái gì, một tay đặt ở trên mai rùa lại tiến vào thế giới Thần Thú ở Sơn Hải kinh.

- Tiểu Kim, cách nơi đó ba mươi dặm về phía Tây có một nhánh Linh sâm ba trăm năm tuổi, đi qua ăn nó đi.

Từ Phong nghĩ nếu không mang ra ngoài được thì chắc ăn ở bên trong cũng có thể.

Nghe thấy có Linh sâm ba trăm năm tuổi, đôi mắt nhỏ của Kim Giáp Linh Quy trong nháy mắt sáng lên, cuối cùng dùng tốc độ cao nhất chạy như bay về phương hướng chỉ dẫn.

- Khi ta huấn luyện ngươi cũng không phải là với tốc độ này.

Ba mươi dặm đường thoáng cái đã qua, dựa theo chỉ dẫn của Từ Phong, Kim Giáp Linh Quy thành công tìm được gốc linh sâm ba trăm năm kia.

Hai tay rùa cẩn thận lấy Linh Sâm ra, sau đó ăn một miếng cả rễ lẫn ngọn.

Thần niệm của Từ Phong ở trên cao gắt gao nhìn chằm chằm vào Kim Giáp Linh Quy, quan sát biến hóa trong đó.

- Ô ~ ~.

Kim Giáp Linh Quy phát ra âm thanh vui vẻ, sau đó nằm nguyên tại chỗ, tiến vào trạng thái ngủ đông.

- Thời khắc chứng kiến kỳ tích đến rồi.

Từ Phong nói xong thì mang Kim Giáp Linh Quy về trong động phủ.

Trong động phủ, Từ Phong hưng phấn thả Kim Giáp Linh Quy đang ngủ say vào trong phòng Dục Thú.

- Trọng lượng nặng hơn so với trước kia, giống như cũng lớn hơn một vòng.

Giờ khắc này, trong đầu Từ Phong hiện ra rất nhiều ý nghĩ.

- Nếu như vậy, để Thiết Vũ Điểu vào trong thế giới Thần Thú nuôi dưỡng, chẳng phải là có thể nhanh chóng trở thành Linh Thú sao.

- Đến lúc đó, nếu như có thêm một ít linh thú loại công cụ này để làm thuê thì sau này ta chẳng phải là có thể dựa vào bọn chúng nằm thắng sao.

Từ Phong đắc ý nói.

Trong mắt Từ Phong, thế giới này có văn minh tu tiên cực kỳ phát triển, tất cả sản phẩm khoa học kỹ thuật, thậm chí sản phẩm trong phim khoa học viễn tưởng ở kiếp trước đều có thể tìm được ở đây.

Có thể nói ngoại trừ ngón tay vàng này ra thì hắn không còn ưu thế nào khác.

Đi ra khỏi động phủ, mặt trời đã lên cao.

- Trước tiên ăn sạch đám cục cưng quý giá kia đã rồi nói sau!

Xa xa truyền đến tiếng xé gió, Từ Phong đặc biệt dùng tiên hạc bay tới.

Vừa đến Linh Thú phong, Từ Phong đã dẫn theo mười con Thiết Vũ Điểu ăn no rời đi, mãi cho đến khi bay ra khỏi tông môn mười ngàn dặm mới tìm được một chỗ bí ẩn.

- Để ta thử một lần, nếu như có thể thành công thì sau này sẽ là một con đường sáng.

Một cánh tay nhẹ nhàng rơi vào trên đầu của con Thiết Vũ Điểu cường tráng nhất.

Sau một hồi lâu, một người một chim vẫn ở nguyên tại chỗ, chín con chim còn lại vây quanh ở bên cạnh bọn hắn líu ríu.

- Nghĩ thoáng cái, sao lại khó như vậy!

Từ Phong tiếc nuối mở to mắt.

Hắn hiểu được, hẳn là chỉ có Linh thú ký kết linh hồn khế ước với hắn mới có thể mang vào được.

Mà mười con Thiết Vũ Điểu trước mắt này lại thông qua một loại Pháp bảo để ký kết khế ước.

- Cứ như vậy đi.

Mộng phát tài vỡ vụn, Từ Phong cũng mất đi hứng thú đi dạo, lúc này trở về tới tông môn.

Bạn đang đọc Có Thể Dựa Vào Ngự Thú Ta Quyết Chí Tự Cường (Dịch) của Dương Nhục Tam Khối Bát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyensepi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.